Phong Thần Châu

Chương 154






Tần Ninh hô nhẹ, trong giây lát, cả người Tần Ninh như trở nên cao lớn hơn gấp trăm lần.  
Mà lúc này, bên ngoài cửa của học viện Thiên Thần, có một cây trụ trong Tứ Tượng Thánh Trụ đột nhiên rung chuyển.  
“Có chuyện gì vậy?”  
“Sao Tứ Tượng Thánh Trụ lại rung chuyển?”  
“Tứ Tượng Thánh Trụ này nghe nói là do viện trưởng Thiên Thanh Thạch đời đầu đích thân mở ra, nói là căn cơ của học viện Thiên Thần.

Nhưng hàng chục ngàn năm qua đã không có động tĩnh gì rồi.

Sao hôm nay lại?”  
“Không lẽ là thủy tổ hiển linh?”  
Từng âm thanh vang lên, tất cả mọi người nhìn Tứ Tượng Thánh Trụ, ánh mắt biến đổi.  
Cùng lúc đó, trên đỉnh của thanh trụ đầu tiên trong Tứ Tượng Thánh Trụ đột nhiên xuất hiện một dấu ấn.  
Ngay sau đó là một âm thanh liểng xiểng vang lên.  
Soạt...  
Giây phút ấy, một thanh kiếm từ bên trong Thánh trụ bay lên, hóa thành một bóng hình bay thẳng vào nội viện...  
Cùng lúc đó, phía trên nội viện, Kim Nhất Lôi đang giết về phía Tần Ninh.  

Con rối Linh Bàn lúc này đã giết chết Đỗ Ngọc Nhiễm và ngăn Kim Nhất Lôi lại.  
“Con rối ở cảnh giới Linh Luân mà cũng đòi ngăn ta lại?”  
Kim Nhất Lôi hừ lạnh, vươn tay ra.  
Phập...  
Một tiếng trầm nhẹ vang lên, con rối Bàn Linh kia đột nhiên lui lại.  
Kim Nhất Lôi không nói năng gì, áp sát Tần Ninh.  
“Kiếm, chém!”  
Lúc này, trong mắt Tần Ninh lộ ra vẻ lạnh lùng rồi biến mất.  
Hắn hét nhẹ.  
Soạt...  
Giây phút ấy, có một thanh cự kiếm dài trăm mét từ trên trời giáng xuống.  
Phập...  
Mà nơi Kim Nhất Lôi đứng đã lập tức vỡ ra, mặt đất hằn lên dấu vết rất mạnh, khiến cho cả võ trường rộng lớn giống như một bát quái trận vậy.  
Mà cự kiếm từ trên trời giáng xuống kia có uy thế không thể chặn nổi.  
Khi mây mù tan ra, mọi người nhìn thấy thân thể Kim Nhất Lôi lúc này đã bị cự kiếm giày xéo thành máu huyết.  
Đường đường là trưởng lão danh dự, cường giả cảnh giới Linh Phách tầng 4 mà lại chết dưới một kiếm.  
Cảnh tượng này quá sức đáng sợ, tất cả đều hoàn toàn chết đứng.  
“Đây là...!Tứ Tượng Thánh Trụ!”  
Liệt Hỏa Lão Tổ run rẩy chỉ vào, lắp bắp nói.  
Tứ Tượng Thánh Trụ là biểu tượng của học viện Thiên Thần, hàng chục ngàn năm qua vẫn chưa ai phá giải được bí mật của nó.  
Mọi người đều biết Tứ Tượng Thánh Trụ là căn cơ của học viện Thiên Thần, nhưng chưa một ai biết uy năng của Tứ Tượng Thánh Trụ là gì!  
Liệt Hỏa lão tổ phát hiện ra, trên cây kiếm kia có dấu ấn của Tứ Tượng Thánh Trụ.  
Là một con Thanh Long!  
Nói vậy, không lẽ...  
Liệt Hỏa Lão Tổ sửng sốt.  
Không lẽ Tứ Tượng Thánh Trụ không phải là bốn cây trụ đá mà bên trong là...!kiếm!  
Cự kiếm trước mặt rất giống như được rút ra từ trong trụ đá, nhanh chóng chém Kim Nhất Lôi.  
Nghĩ kỹ lại thì Tứ Tượng Thánh Trụ nhìn giống...!kiếm hơn.  
Nhưng đó không phải kiếm có góc nhọn là một cự kiếm hình trụ.  
Đây chính là bí mật thật sự của Tứ Tượng Thánh Trụ sao?  
Nhưng sao Tần Ninh lại dẫn động được Tứ Tượng Thánh Trụ chứ?  
Đây không chỉ là thắc mắc của mình Liệt Hỏa lão tổ mà còn là của tất cả mọi người.  

Tống Phong Ngọc run rẩy nói: “Ngươi ngươi ngươi...!Ngươi dám giết trưởng lão danh dự, phản rồi, phản rồi!”  
“Không chỉ lão ta đâu, ông cũng thế!”  
Tần Ninh hạ giọng hét, cự kiếm chuyển động, lại tỏa ra sát khí mạnh mẽ.  
“Chém!”  
Tần Ninh không nói nhiều, chém ngay lập tức.  
Một tiếng phập vang lên, cự kiếm còn chưa di chuyển mà đã có ánh kiếm tỏa ra.  
Thân thể Tần Phong Ngọc chia thành hai, máu tươi chảy ra.  
Ba vị trưởng lão còn kiêu ngạo lúc này đã hoàn toàn thất bại.  
Còn lại Thường Lương đã không dám nói gì nữa.  
Lão ta lui về sau, mặt xám như tro tàn.  
“Trưởng lão Thường Lương, ông định đi đâu đấy?”  
Tần Ninh lạnh lùng nói: “Ban nãy ông muốn giết ta mà? Hôm nay ta đã đại khai sát giới rồi thì thêm ông cũng chẳng nhiều”.  
Nói xong, cự kiếm tỏa ra thêm một ánh sáng nữa.  
“Hạ thủ lưu tình!”  
Lúc này, có tiếng hô vang lên thất thanh.  
Có người xông đến với tốc độ cực nhanh.  
Nhưng tốc độ có nhanh cũng không bằng kiếm được.  
“Viện trưởng cứu ta!”  
Thường Lương đã hoàn toàn sững sờ.  
Phập...  
Nhưng khi ngã xuống, Thường Lương đã không còn hơi thở nữa.  
Bóng dáng màu đen ấy vẫn đến muộn.  
Trong nháy mắt, cả ba vị trưởng lão đã chết.  
Lúc này, mười mấy con người ở võ đài đều không dám thở mạnh.  
Liễu Phương Ngọc, Phương Thế Thành cùng Viên Cương và mười mấy đệ tử càng thêm sợ hãi.  
“Viện trưởng!”  
“Viện trưởng!”  
Thấy người này, mười mấy vị trưởng lão còn lại chậm chạp mãi mới hành lễ.  
Người đó mặc đồ đen huyền, tóc dài buộc lại, vẻ ngoài tuấn tú, cũng không quan tâm đến bọn họ.  
Soạt soạt soạt...  
Lúc này, trên võ đài nội viện, mọi người đều nghe thấy âm thanh và vội vàng bay đến.  
“Lui lại!”  

Một giọng nói âm trầm vang lên, những người xung quanh võ đài không dám thở mạnh, dừng lại trước võ đài.  
“Ngươi tên gì?”  
Thiên Ám nhìn thiếu niên trước mặt, giọng nói không hề uy nghiêm mà chỉ như trưởng bối hỏi thăm vãn bối.  
“Tần Ninh!”  
“Sao ngươi lại khởi động được Tứ Tượng Thánh Trụ?”, Thiên Ám hỏi lại.  
“Ta không thể nói cho ông được!”  
Tần Ninh nói: “Viện trưởng học viện Thiên Thần các ông đời sau kém hơn đời trước, trưởng lão của học viện còn cấu kết với đệ tử!”  
“Ta thấy Thiên Thanh Thạch nếu như chết đi cũng sẽ bật nắp quan tài lên đấy”.  
“Tần Ninh!”  
Viện trưởng Thiên Ám nói lớn hơn mấy phần: “Ngươi nên biết, Tứ Tượng Thánh Trụ là bí mật của học viện Thiên Thần, chuyện này, không thể lơ là!”  
“Nếu nó liên quan đến bí mật của học viện Thiên Thần thì viện trưởng ngươi đã không biết bảo vệ bí mật lại còn hỏi ngược lại ta à?”  
Tần Ninh nói xong thì vẫy tay.  
“Về!”  
Hắn nói xong, thanh cự kiếm kia cũng vung lên hóa thành một làn khói rồi biến mất.  
Mà Thánh trụ bên ngoài cửa đã ổn định như cũ.  
Cảnh này giống như chưa từng phát sinh ra vậy.  
Thiên Ám nhìn Tần Ninh, ánh mắt sâu thẳm.  
“Ngươi có quan hệ gì với Thiên Thanh Thạch? Hay là nói, ngươi có quan hệ gì với đại đế Minh Uyên?”  
Nghe vậy, Tần Ninh chỉ thản nhiên nhìn Thiên Ám.  
“Ông không có tư cách hỏi những chuyện đó”.  
Tần Ninh nói xong, mấy người Lục Huyền, Trương Tiểu Soái cùng Tần Hải hoàn toàn sững sờ.  
Người đứng trước mặt bọn họ là ai?  
Viện trưởng của học viện Thiên Thần, Thiên Ám!  
Người duy nhất có thể so bì với hoàng đế Minh Ung trong đế quốc Bắc Minh.  
Tần Ninh nói vậy, thật sự...!không sợ chết sao?.