Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 359: Bọn Chuột Nhắt Nam Nha (1)




- Tức chết ta! Thật sự là tức chết ta!

Lý Trọng Tuấn kêu to:

- Tiên Nhi, muốn ta nói Khỏa Nhi chính là bị tỷ tỷ và hoàng hậu các ngươi làm hư rồi, cái gì cũng suy nghĩ thay nàng, vì nàng giải vây! Vốn phụ hoàng thích nhất chính là ngươi, quá phận sủng ái Lý Khỏa Nhi trừ nàng là con vợ cả duy nhất, cũng bởi vì nàng lớn lên giống ngươi thôi, đem tất cả tâm tư đặt lên người của nàng. Theo ta thấy, hừ! Tiên Nhi, ngươi bây giờ nên quay về hoàng cung đi, gặp mặt phụ hoàng, nói cho bọn họ biết ngươi còn sống trên nhân thế, ta xem Lý Khỏa Nhi còn làm sao đắc thế.

Lý Tiên Huệ lập tức sợ tới mức nhảy dựng lên:

- Vạn lần không được! Tam ca, Tiên Nhi thật vất vả mới có được thời gian yên tĩnh, ngươi không nên nhắc tới chuyện này.

Tần Tiêu cũng khẩn trương lên, sợ Lý Trọng Tuấn xông vào hoàng cung nói chuyện này với Lý Hiển.

Lý Trọng Tuấn khoát khoát tay:

- Ta biết rõ, nói nhảm thôi. Tiên Nhi, tam ca còn không có hồ đồ đến mức đó, vì tư lợi của mình đem ngươi là đá kê chân, ngươi an tâm sống cùng Tần Tiêu đi. Trừ phi chính ngươi nguyện ý, nếu không không sẽ không ai bức ngươi như trước kia.

Lý Tiên Huệ thở dài một hơi, chậm rãi ngồi xuống:

- Tam ca, ngươi cái gì cũng tốt, nhưng mà tính tình quá nóng nảy. Sau này ngươi nên sửa đổi đi. Bằng không thì Tiên Nhi sẽ rất lo lắng cho ngươi.

Lý Trọng Tuấn cuối cùng cũng mỉm cười, cầm lấy tay Lý Tiên Huệ vỗ vỗ:

- Hảo muội tử, khó có được người đau lòng cho ta, ta chịu chút ủy khuất này không tính. Xem như ta nhịn Khỏa Nhi một lần, ta xem mặt mũi của ngươi vậy.

Lý Tiên Huệ vui mừng gật gật đầu:

- Cảm ơn tam ca! Nếu Khỏa Nhi có chỗ không đúng, Tiên Nhi bồi tội thay cho nàng! Ngươi thật sự nhịn không được thì thì chạy đi tìm Tiên Nhi nổi giận đi, xem ta trở thành Khỏa Nhi mắng cũng tốt, dù sao chúng ta cũng không khác nhau lắm, hì hì...



- Nói chuyện phiếm!

Lý Trọng Tuấn trừngLý Tiên Huệ:

- Ngươi xem tam ca điên à, không có việc gì chạy tới chửi mắng ngươi? Ngươi nhìn ngươi che chở nàng như vậy, cái này gọi là cưng chiều sẽ làm hư đấy biết không?

Tần Tiêu nghe huynh muội bọn họ nói chuyện như vậy, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng được thả xuống, thở dài nói thầm: ta thiên, cái này Lý Trọng Tuấn thật đúng là cái gì cũng dám Móa! Hoặc là không phát bưu, một phát bưu tựu muốn tạo phản. . . Cái này bạn thân thật đúng là một khỏa bom hẹn giờ, phải nghĩ biện pháp đưa hắn ổn định mới được!

Ba người lại nói nhăng nói cuội một hồi, Lý Trọng Tuấn tức giận bị đánh tan không ít cũng không nói tới Lý Khỏa Nhi cùng khởi binh giết tiến vào hoàng cung. Lập tức đã là nửa đêm giờ Tý, Lý Trọng Tuấn nghe tiếng gõ mõ báo canh mới tỉnh ngộ, lúc này mới nghĩ đến đứng dậy cáo từ.


Hai người đưa hắn tiễn tới cửa, Lý Trọng Tuấn xoay người cưỡi nụựa, ánh mắt nhìn qua Tần Tiêu cùng Lý Tiên Huệ vài lần:

- Hai gia hỏa các ngươi hợp lại bẫy ta! Thật sự là kỳ quái, nói mò với các ngươi một hồi, nội tâm của ta không còn tức giận nữa! Cũng phải, động phòng hoa chúc không có chơi, đi lung linh tiêu sái đền bù tổn thất vậy!

Dứt lời vung lên roi ngựa, nhanh chóng chạy đi.

Tần Tiêu cùng Lý Tiên Huệ nhìn bóng lưng của hắn, ngay ngắn lắc đầu thở dài một hơi.

Hai người quay trở lại giường lần nữa, trong chăn đã lạnh buốt. Tay chân của Lý Tiên Huệ cũng lạnh giá, co rúm toàn thân nép sát bên người của Tần Tiêu.

Tần Tiêu vẫn như thường ngày ôm nàng vào lòng sưởi ấm cho nàng. Lúc ở hồ Bành Lễ cũng lạnh như thế này, Lý Tiên Huệ cũng sợ lạnh, chỉ sợ hàn khí xâm nhập vào người cho nên trước khi đi ngủ đều làm nóng chăn mền mới vào ngủ được.

Lý Tiên Huệ đầu tựa vào khuỷu tay của Tần Tiêu, hỏi:

- Lão công, tiệc tối hôm nay xảy ra chuyện gì? Tại sao tam ca lại tức giạn như vậy? Khỏa Nhi còn chọc ngươi sao?


Tần Tiêu hôn lên đầu của Lý Tiên Huệ:

- Không có việc gì, việc nhỏ mà thôi. Hiện tại cũng không có gì cả.

Lý Tiên Huệ tựa đầu vào ngực của Tần Tiêu, nói:

- Lão công, ta biết rõ ngươi tốt với ta, sợ ta biết rõ những chuyện này thì nội tâm buồn phiền. Nhưng mà trong lòng ta hiện giờ chỉ có ngươi là thân nhân duy nhất. Ngươi có chuyện gì không vui có thể san sẻ với ta được không? Ta là lão bà của ngươi, ngươi không nên hống ta trở thành hài tử, chỉ nói những chuyện vui vẻ. Ngươi có cái gì không thoải mái ta đều nhận ra. Ngươi càng không nói với ta, ta càng lo lắng biết không?

Tần Tiêu bất đắc dĩ, đành phải nói lại chuyện xyar ra.

Lý Tiên Huệ nghe xong những lời này thở dài một hơi, đem Tần Tiêu ôm chặc vào người, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.

Tần Tiêu vuốt lưng của nàng, nói:

- Yên tâm đi, ta sẽ không để trong lòng đâu, sẽ đem nàng trở thành muội tử không hiểu chuyện, chân của nàng còn lạnh hay không? Chân của ta ấm áp để ta sưởi ấm cho.

Lý Tiên Huệ lắc đầu:

- Không muốn, ngươi cũng bị lạnh đấy.


- Đồ ngốc!

Tần Tiêu sờ lên ngực của Lý Tiên Huệ xoa một cái, nói:

- Vừa rồi nàng còn nói phải chia sẻ thống khổ và vui vẻ với ta! Nhanh qua đây.


Lý Tiên Huệ cắn môi, nhẹ nhàng rên một tiếng, nét mặt trở nên đỏ ủng, sợ hãi đem chân đưa lên ngươi của Tần Tiêu:

- Lạnh sao?

Tần Tiêu nhìn qua hai mắt e lệ của Lý Tiên Huệ. Trong lòng xuất hiện dục niệm, cười cười:

- Không lạnh. Không bằng chúng ta chúng ta vận động cho ấm người nhé.

- Bại hoại...

Lý Tiên Huệ thẹn thùng chui vào ngực của Tần Tiêu.

Tần Tiêu ôm lấy nàng và hôn nàng cuồng nhiệt. Lý Tiên Huệ thở gấp tình loạn ý mê, thân thể mềm mại dần dần trở nên nóng bỏng, cánh tay ngọc cũng ôm lấy cổ của Tần Tiêu.

- Tiên Nhi, khi nào chúng ta sinh một ổ hài tử đây? Ta thực sự muốn làm phụ thân rồi đấy!

- Ngoan nghe lời, trước đeo nó lên đi... Ngươi đồng ý từ quan quay về Giang Nam, chúng ta sẽ sinh con. Còn nói cái gì một ổ hài tử, thật khó nghe.

Trong lòng Tần Tiêu run lên, thì thào thì thầm: từ quan, quay trở lại Giang Nam; quay trở lại Giang Nam, Giang Nam. . .

Ngày thứ hai là ngày triều đình nghỉ phép đặc biệt. Thái tử lập phi, đại xá thiên hạ, triều thần nghỉ.

Tần Tiêu ngủ tới mặt trời lên cao thì thức dậy, vừa sờ bên người. Đã không có người, Lý Tiên Huệ đã sớm rời giường rồi. Tần Tiêu duỗi cái lưng mệt mỏi nhìn quanh.

Mới làm quan không tới một năm đã cũng có chút chán. Xem ra làm quan cũng không phải một chuyện thú vị. Từ quan quay lại Giang Nam sao? Cả đời này lăn lộn vô cùng thoải mái, kỳ thật cũng là ý kiên hay. Có thể như vậy mình có thể thoải mái làm chuyện mình cần làm, nhưng mà hắn phụ lòng ai đây? Tổ tiên Tần gia, mẫu thân, ân sư... Bọn họ đang ở trên trời nhìn ta đấy. Cho dù bọn họ không trách ta thì Lý Tự Nghiệp, Vạn Lôi, Điền Trân, Lý Long Cơ kể cả Lý Trọng Tuấn khẳng định cực kỳ thật vọng a? Còn có Võ Tắc Thiên một tay đề bạt mình lên, nếu nàng biết ta từ quan có thể hối hận vì đề bạt ta a.