Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 358: Thái Tử Phát Bưu (2)




- Nàng đến dội máu heo dê cừu khắp phòng. Nói là trừ sát trừ tà, còn mời vu bà nhảy đại thần!

Lý Trọng Tuấn càng nói càng tức giận, càng nói âm thanh càng lớn, đến cuối cùng là dốc toàn lực hét lên.

Tần Tiêu liền ôm cổ Lý Trọng Tuấn, kéo hắn ngồi xuống. Lý Trọng Tuấn tức giận ngực phập phồng, nói:

- Nói đi, ngươi rốt cuộc là làm hay là không làm? Lý Đa Tạc bên kia đã nói rồi. Trước kia tuy là thuộc cấp của ta, nhưng hiện tại là thuộc hạ của ngươi, chỉ nghe lệnh của ngươi.

Đúng lúc này Lý Tiên Huệ khoác trường bào lặng lẽ đi tới, khẽ kêu một tiếng.

- Tam ca. . .

Chỉ một câu này lại làm cho Tần Tiêu cùng Lý Trọng Tuấn run lên một hồi, ngay ngắn xoay người nhìn qua Lý Tiên Huệ.

Lý Trọng Tuấn ứng phó kêu một tiếng "Tiên Nhi" rồi quay đầu sang chỗ khác.

Lý Tiên Huệ đi tới bên cạnh hai người. Nhìn qua Tần Tiêu vẫy tay:

- Lão công, ngươi cũng ngồi đi.

Tần Tiêu cùng Lý Tiên Huệ phân biệt ngồi hai bên Lý Trọng Tuấn.

Lý Tiên Huệ nhẹ nhàng lung lay cánh tay của Lý Trọng Tuấn:

- Tam ca, ngươi vừa mới nói ta đã nghe rồi. Chuyện xảy ra trên tiệc tối ta không rõ lắm. Nhưng mà Khỏa Nhi lúc này thật là quá phận.

Lý Trọng Tuấn nghe người ta khuyên bảo, ngón tay đưa lên.

- Tần huynh đệ, thấy không, ngay cả Tiên Nhi cũng nói Khỏa Nhi quá phận!

Lý Trọng Tuấn vừa mới dứt lời, Lý Tiên Huệ nói tiếp:



- Thế nhưng mà, tam ca cũng không thể bởi vì Khỏa Nhi tùy hứng làm ẩu làm ra chuyện này! Nàng không hiểu chuyện, ngươi hẳn không chấp nhất với nàng ta? Tam ca là người làm đại sự, bây giờ là thái tử. Tương lai chính là hoàng đế, phải trị vì quốc gia. Sao có thể bởi vì một chút chuyện nhỏ khơi mào tranh chấp? Cho dù Khỏa Nhi không đúng. Nhưng mà phụ thân không có chỗ nào có lỗi với ngươi cả? Đại Đường cũng có lỗi với ngươi sao? Triều đình vừa mới náo loạn vì chính biến, lúc này mới ổn định lại, làm sao chịu nổi giày vò. Tam ca. Ngươi nên hiểu rõ đi, ngàn vạn không thể vì tư oán của bản thân mà làm mọi người mang vạ.

Lý Trọng Tuấn kêu rên một tiếng:

- Ngươi nói đúng, ngươi nói đều đúng. Nhưng mà oán khí này ngươi bảo ta làm sao nhịn xuống? Đổi lại là ngươi, ngươi có nhịn được không?

Lý Tiên Huệ khích lệ một hồi, thấy Lý Trọng Tuấn đang lúc tức giận, nhất thời cũng không biết nói cái gì cho phải.


Tần Tiêu thì ngồi ở một bên, trầm mặc không nói. Lý Trọng Tuấn phiền muộn nhìn qua hắn:

- Ngươi nói chuyện đi!

Tần Tiêu bất đắc dĩ cười cười:

- Chuyện nhà của các người ta xen vào làm gì?

- Cái gì chuyện nhà? Bây giờ là tìm ngươi thương lượng đại sự thiên hạ.

Lý Trọng Tuấn phiền muộn kêu lên:

- Lại nói cho dù là chuyện nhà, ngươi cũng không phải người nhà sao? Hôm nay tiệc tối Khỏa Nhi cho ngươi ăn quả ngon sao?

Tần Tiêu nhìn Lý Tiên Huệ một cái, thấy nàng cũng nhìn về phía chính mình, âm thầm lắc đầu, thầm nghĩ trong lòng: chuyện này vẫn bị Lý Trọng Tuấn chọc phá.

Lý Trọng Tuấn thấy Tần Tiêu không nói lời này, vội vàng xao động nói ra:

- Tần Tiêu, ngươi bình thường quyết đoán như vậy, hôm nay sao lề mề như đàn bà vậy? Tiên Nhi, ta không có ý mắng ngươi đâu, nhưng mà Tần Tiêu ngươi phải tỏ thái độ, rốt cuộc có giúp ta không?

- Ta giúp ngươi thì được rồi, ta không giúp ngươi thì giúp ai.


Tần Tiêu gật gật đầu.

Lý Tiên Huệ quá sợ hãi:

- Lão công, ngươi!

Lý Trọng Tuấn tự nhiên vui mừng quá đỗi:

- Quả nhiên là hảo huynh đệ! Chúng ta bây giờ nên thương lượng tình huống kỹ càng.

Tần Tiêu khoát khoát tay đánh gãy lời của Lý Trọng Tuấn:

- Nhưng không phải giúp ngươi khởi binh tạo phản.

Đột nhiên Lý Trọng Tuấn sửng sốt:


- Tần Tiêu, ngươi có ý tứ gì? Chơi ta sao!

Tần Tiêu bất đắc dĩ cười khổ một hồi:

- Điện hạ, ngươi là người biết chuyện, tại sao vì một chuyện nhỏ này mà choáng váng đầu óc vậy? Trước tiên ta hỏi ngươi, chúng ta khởi binh làm chính biến, danh nghĩa là cái gì? Lần trước chính biến Thần Long là vì Võ gia bị người người oán trách. Hiện tại thì sao? Hiện tại dùng lý do gì? Chẳng lẻ muốn Tần Tiêu ta nói với các tướng sĩ là vì vãn hồi mặt mũi cho thái tử. Khởi binh giết vào hoàng cung? Ai hưởng ứng đây? Ai hưởng ứng đây!

Lý Trọng Tuấn đặt mông ngồi xuống, rầu rĩ phát khổ.

Tần Tiêu chậm rãi nói ra:

- Điện hạ, Khỏa Nhi quả thật đáng giận, nhưng mà nàng ta hiện giờ làm chuyện gì hại nước hại dân chưa? Điện hạ cũng là người mang binh, nên biết đạo lý ‘ vô danh chi sư xuất sư tất bại ’. Sợ rằng chúng ta may mắn thành công, đủ loại quan lại đối đãi với ngươi thế nào? Dân chúng thiên hạ nhìn ngươi ra sao? Ngươi có thể thoát chế tài sao? Sẽ có người tiếp nhận ngươi sao? Ngươi có lên làm hoàng đế thì vị trí của ngươi ổn sao?

Lý Trọng Tuấn cả giận nói:


- Có làm hoàng đế hay không chỉ là phụ, ta không chịu nổi việc bị tiểu tiện... Tiểu nha đầu Lăng nhục, nuốt không trôi cơn tức này!

Lý Trọng Tuấn nhìn qua Tiên Nhi ở đây. Riêng ba chữ ‘ tiểu tiện nhân sửa thành tiểu nha đầu.

Tần Tiêu lắc đầu cười khổ:

- Hàn Tín người ta còn chịu nhục chui qua háng, huống chi nàng chỉ là muội tử không hiểu chuyện. Tiên Nhi nói đúng, nàng không hiểu chuyện, ngươi cần gì phải chấp nhặt với nàng? Hai huynh muội các ngươi náo đi náo lại chỉ bị người ta chê cười mà thôi. Ngươi nên nhịn đi, nhường một chút. Không đi gây nàng không được sao? Không thể trêu vào thì trốn đi, ta cũng không tin nàng dám ba ngày hai bữa chạy tới đông cung giương oai! Nếu thật sự dám đi ta gọi Lý Tự Nghiệp mang Tả Vệ Suất bắt nàng lại, dùng danh nghĩa xông vào đông cung mưu phản.

Lý Trọng Tuấn trầm tĩnh nửa ngày, lại nhìn Tần Tiêu cùng Lý Tiên Huệ :

- Được rồi, hai phu thê các ngươi là bè lũ, ta nói không qua các ngươi. Lần này ta tạm thời nhịn xuống, nhưng lần sau nàng còn làm chuyện này đừng trách huynh trưởng ta trở mặt!

Lý Tiên Huệ vẻ mặt u buồn:

- Tam ca. Dù sao cũng là huynh muội trong nhà, cần gì chứ?

Lý Trọng Tuấn thở dài một tiếng:

- Tiên Nhi, nếu Khỏa Nhi có một nửa hiểu chuyện của ngươi ta làm ca ca sẽ xem nàng như bảo bối của mình, dù sao khi còn bé chúng ta cùng chịu khổ mà lớn lên. Khi đó ngươi cũng nhìn thấy rồi, ta làm ca ca yêu thương nàng không ít, cái gì cũng cho nàng, có ăn ngon thì cũng cho nàng. Nhưng mà nàng ta hiện giờ tính tình thế nào, còn nhớ rõ năm đó ca ca tỷ tỷ chúng ta bảo vệ nàng ra sao không? Mượn ngày hôm qua mà nói, phụ hoàng chuẩn bị dựa theo y của thánh hoàng, sách phong đại ca Trọng Nhuận cùng ngươi, mộ của các ngươi sẽ sửa thành ‘ lăng ’. Cho hai người các ngươi danh hào truy phong. Nàng ta liền mất hứng, nói là mình không bằng ca ca tỷ tỷ, chạy đến chỗ phụ hoàng cãi lộn. Nói là hiện tại phải làm một ngôi mộ sống thật lớn cho nàng, muốn phụ hoàng ban thưởng ‘ mộ ’ thành ‘ lăng ’."

Lý Tiên Huệ cũng lắc đầu cười khổ một hồi:

- Loại hư danh này ta không để ý, nàng so đo chuyện này làm gì chứ? Từ trước chỉ có hoàng đế chôn cất mới được xưng là ‘ lăng ’, phụ hoàng đúng là cưng chiều ta rồi, trách không được Khỏa Nhi ghen.