Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 353: Thái tử điện hạ đàn gảy tai trâu (2)




Tần Tiêu ngồi xuống ở bên cạnh các nàng:

- Mặc Y, tỷ muội hai người các ngươi theo ta bao lâu rồi?

- Đại khái...bảy tám tháng đi!

- Ngô...

Tần Tiêu không để ý lắm gật đầu:

- Vậy trong bảy tám tháng này, các ngươi sinh hoạt được thoải mái chứ?

Tỷ muội hai người liếc nhau, do dự gật đầu:

- Coi như thoải mái!

Tần Tiêu nhàn nhạt nói rằng:

- Mặc Y, ta hỏi ngươi trước đi. Ngươi là tỷ tỷ, chung quy so với muội muội suy nghĩ nhiều hơn một ít. Trong bảy tám tháng này, hoặc giả nói, các ngươi lớn như vậy, cũng đã mười tám tuổi rồi, theo lý thuyết nên sớm lấy chồng thành gia. Các ngươi có nghĩ tới hay không, các ngươi muốn là cái gì? Có lẽ nói, các ngươi hi vọng sẽ trải qua loại sinh hoạt nào?

Mặc Y thần tình dại ra nhìn Tần Tiêu:

- Cái này...

Tần Tiêu bất đắc dĩ cười cười:

- Ta biết, đột nhiên đi hỏi các ngươi vấn đề như vậy, có chút khó có thể trả lời. Từ nhỏ tới lớn, các ngươi đã bị Vi Đình đê tiện lãnh huyết kia thu dưỡng. Các ngươi sống chỉ là để trở thành công cụ cho hắn. Không có truy cầu của bản thân, không có lý tưởng, thậm chí không có quan niệm đúng sai. Những điều này không thể trách các ngươi được. Từ khi ở Giang Nam, sau khi ta gặp được các ngươi, đã phát hiện tỷ muội hai người các ngươi tâm địa kỳ thực vẫn là thiện lương, cũng không phải người xấu. Do đó, ta mới đem các ngươi giữ ở bên người. Mặc Y, ta minh bạch tâm tình ngày đó ngươi và muội muội hướng phía tiên huyết của Tuân Lệ Lệ phát thệ, đó đơn giản là một loại cảm ơn, hoặc giả nói là xung động. Thế nhưng, các ngươi hoàn toàn không cần phải bởi vì nhất thời mang ơn và xung động, sai lầm cả đời, ngươi hiểu không?

Mặc Y từ trên ghế đứng dậy, lôi kéo Tử Địch quỳ tới trước mặt Tần Tiêu:



- Tướng quân, ta và muội muội có thể có ngày hôm nay tái sinh làm người, toàn bộ đều do tướng quân ban tặng. Chúng ta thực sự là thành tâm thành ý muốn hầu hạ tướng quân cả đời. Làm nha hoàn, nô bộc, trâu ngựa đều không hề có nửa câu oán hận. Huống chi, tướng quân chưa bao giờ đem chúng ta coi như hạ nhân, chúng ta đã rất là cảm tạ đại đức, không dám có yêu cầu gì khác rồi. Tướng quân...tỷ muội hai người chúng ta minh bạch hảo tâm của ngươi, thế nhưng...xin đừng lại nói hôn sự giữa muội muội và Thái Tử nữa.

Tần Tiêu thấy tỷ muội hai người đều quỳ xuống, không khỏi có chút thương xót, cũng lừa đỡ các nàng dậy:

- Mặc Y, ngươi luôn luôn đem lời muội muội muốn nói đều ngăn lại ở phía trước. Ngươi có từng suy nghĩ qua cảm thụ của nàng hay không? Tử Địch, ngươi nói đi, trong lòng chính ngươi là nghĩ như thế nào? Thái Tử Lý Trọng Tuấn thực sự khiến cho ngươi chán ghét như vậy sao?

Tử Địch cắn môi nghĩ một trận, chậm rãi lắc đầu:

- Tuy rằng hắn người này vừa cuồng vọng vừa thô bỉ, ỷ vào chính mình là Hoàng tử đã tự cao tự đại. Thế nhưng... Ta biết hắn đối với ta không hề có ác ý, tuy rằng chưa nói tới thích, nhưng là không thể nói rõ chán ghét. Chỉ là... không quá quen thuộc với loại phương thức này của hắn. Ta, ta, ta, ta cũng không biết. Vả lại, muốn ta hiện tại gả cho hắn là tuyệt đối không thể nào!


Tần Tiêu rầu rĩ thở dài một tiếng:

- Tử Địch, loại chuyện này, là chuyện cả đời, hiện tại ta cũng không muốn miễn cưỡng ngươi nhất định phải gả cho hắn. Chỉ là muốn cho ngươi hiểu rõ một việc nam nhân lý tưởng trong cảm nhận của ngươi, hẳn là có bộ dạng ra sao, ngươi có từng nghĩ tới không?

Tử Địch mờ mịt lắc đầu:

- Không có...

Tần Tiêu không biết làm thế nào cười nói:

- Bỏ đi, các ngươi đứng lên đi. Ta đã hiểu rõ.

Trong lòng thầm nghĩ: Tử Địch, thật đúng là đần độn, người ngốc không tim không phổi, căn bản là đậu tình chưa khai. Đáng thương cho Lý Trọng Tuấn đại tình thánh kia cư nhiên đem tâm tư đặt ở trên người một cô nương như vậy. Vậy cùng đàn gảy tai trâu có cái gì khác nhau?

Tỷ muội hai người cũng là không chịu, Mặc Y nói rằng:

- Tướng quân, ngươi sẽ không thật muốn đem muội muội gả cho Thái Tử đấy chứ?


Tần Tiêu đạm mạc cười nhìn Mặc Y:

- Ngươi cho là thế nào?

Mặc Y cúi đầu, chậm rãi lắc đầu:

- Chúng ta là nô bộc của tướng quân, tướng quân muốn quyết định như vậy chúng ta cũng không thể nói gì hơn. Chỉ là... Mặc Y biết, Tử Địch theo Thái Tử khẳng định sẽ không hạnh phúc.

- A?

Tần Tiêu không khỏi hơi có chút kinh ngạc:

- Lời này nói như thế nào?

Mặc Y vẫn luôn cúi đầu:

- Tính tình của muội muội ta biết rất rõ. Tuy rằng nàng bây giờ còn không rõ tình ái là chuyện gì. Thế nhưng nàng cần là một nam nhân có thể khoan dung, lý giải thậm chí có thể nói dung túng nàng. Lý Trọng Tuấn thân là hoàng tộc, cho tới bây giờ đều là người khác dễ dàng tha thứ và nhường nhịn hắn. Ta lo lắng, hai người bọn họ sau khi đến với nhau, sẽ vĩnh viễn không có những ngày bình yên. Hiện tại Thái Tử là đối tốt với muội muội, ăn nói khép nép tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục chủ động tìm nàng. Thế nhưng... tướng quân cũng là nam nhân, ta không phải nói nam nhân đều các ngài đều là như vậy, chiếm được nữ nhân rồi sẽ không còn hứng thú. Khó bảo đảm qua không được mấy ngày, Lý Trọng Tuấn sẽ đối với muội muội mất đi hứng thú và nhẫn nại, đến lúc đó...

Tần Tiêu không khỏi cười khẽ:


- Rất chuyên nghiệp a, Mặc Y, xem ra ngươi tuy rằng bình thường không nói quá nhiều, nhưng thực ra rất cơ trí cũng rất lãnh tĩnh, nhìn nhận vấn đề tương đối thấu triệt. Ngươi đều đã nói ra như vậy rồi, ta kiên quyết sẽ không đem Tử Địch cưỡng ép đưa tới bên người Lý Trọng Tuấn. Sau này nàng nếu như gặp gỡ người nào hợp ý, sẽ để tùy nàng

đi thôi.

- Tướng quân...

Mặc Y khẽ ngẩng đầu lên:


- Ngươi...tức giận sao?

Tần Tiêu khom người xuống, lôi kéo cánh tay của hai tỷ muội để các nàng đứng dậy:

- Nói cái gì vậy, ta vì sao lại tức giận. Ta cùng với cùng với Lý Trọng Tuấn, cũng xem như là hảo bằng hữu, hắn cũng gọi ta một tiếng huynh đệ. Coi như là vậy, ta cũng không thể vì lấy lòng hắn, hi sinh hạnh phúc cả đời của hai tỷ muội các ngươi đi? Tử Địch, Thái Tử bên kia, ta sẽ đi thay ngươi giải thích rõ ràng. Thế nhưng, trước khi đó ngươi cũng nên suy nghĩ thật kỹ một chút. Ngươi lẽ nào thực sự không hề nghĩ qua, sau này sẽ theo ai cả đời sao?

Tử Địch bĩu môi:

- Theo tỷ tỷ, tỷ tỷ theo ai, ta sẽ theo người đó. Cũng không có ai quy định cô nương gia không thể không có nam nhân...

Tần Tiêu cảm giác một trận đau đầu, vỗ vỗ cái trán đi ra ngoài, trong lòng bất đắc dĩ cười khổ nói: Nguyên lai trong đầu nàng phỏng chừng là một tờ giấy trắng, chỉ còn lại có tỷ tỷ và mạt trượt. Ai! Gia hỏa này đến tột cùng là thiên tài hay là ngu ngốc đây?

Tần Tiêu mới vừa đi ra khỏi phòng ngủ không đến vài bước, Mặc Y đã nhẹ nhàng cùng hắn đi ra, đi ở phía Tần Tiêu, muốn nói lại thôi.

Tần Tiêu dừng bước lại:

- Có chuyện muốn nói với ta sao?

Mặc Y nhẹ nhàng mà gật đầu.

Tần Tiêu cười ôn nhu:

- Nói đi!

Mặc Y khẽ thở dài một hơi:

- Tướng quân, ta biết ngươi là người tốt. Cùng với bất cứ một người nào mà Mặc Y từng gặp qua đều không giống.