Chương 7: Ngày mới
Thời gian không còn sớm, hắn ngay lập tức mở thùng từng xe một xem bên trong có gì, nhưng hy vọng càng nhiều thất vọng càng lớn. Hàng hóa của các xe đều giống nhau như đúc, toàn là quần áo, thuốc men và lương thực đóng gói.
“Tinh tinh” Âm thanh báo hiệu nhiên liệu đầy vang lên khiến Tịch Lam giật mình, hắn không thể dừng xe lại dù chỉ một giây nếu không sẽ gây ra cảnh báo hành trình, từ đó kéo đến nhiều rắc rối. Hiện tại hắn có ba phút để thoát ra khỏi thùng xe trước khi bị khóa lại.
Tịch Lam ngay lập tức chộp lấy thùng quần áo, lương thực, dụng cụ y tế ném ra ngoài. “Xì” Âm thanh của hệ thống thủy lực vang lên, Tịch Lam ngay lập tức nhảy vọt ra như một con ếch, cánh cửa khoang hàng ngay lập tức nặng nề khép lại, các xe hàng ngay lập tức nổ máy rồi tiếp tục chuyến hành trình của chúng.
- Vừa kịp!
Tịch Lam nhìn đống chiến lợi phẩm vứt ngổn ngang dưới đất mà thở phào một hơi, hắn mở các thùng ra, tìm lấy mấy thứ cần thiết, ưu tiên gọn nhẹ, đa năng. Tuy đồ tốt còn thừa lại rất nhiều nhưng hắn quyết định vứt luôn đấy, nang theo quá nhiều ngược lại sẽ là một gánh nặng, dễ làm bản thân bị lộ.
- Còn thiếu tiền!
Tịch Lam lẩm bẩm, trong số mấy thứ ở đây khó có thứ bán được giá cao. Không có một khoản tiền nhất định, thì sẽ rất bất tiện khi chạy trốn, tiền là một lá bùa tốc hành khi cần thiết, một lá bùa bình an khi nguy hiểm…
Chẳng mấy chốc trời đã tối sầm, đêm nay đầu tháng, không trăng không sao. Gió từ ngoài biển thổi vào cuốn theo sương mù dày đặc, dù mở căng mắt nhìn cũng chẳng thể thấy được trăm mét trước mặt có cái gì. Tịch Lam hơi nheo mắt, hắn đang ngồi co ro ở một góc khuất, chờ đợi đoàn xe kia quay lại.
“Xình xình, xình xình” Tiếng động cơ đặc trưng của xe bọc thép khiến hắn ngay lập tức cảnh giác. Có vẻ việc hắn xâm nhận dữ liệu và lấy đi ít hàng đã làm bại lộ vị trí của hắn.
- Đến cũng thật là chậm. Cám ơn chỉ huy đã phái người hộ tống ta ra ngoài.
Tịch Lam mỉm cười, hắn đã dành hàng giờ để dự đoán các tình huống gặp phải, nên ngay lúc này hắn rất tự tin khi mọi chuyện đều nằm trong tính toán của hắn.
Từ xa, từng ánh đèn cao áp như những lưỡi kiếm trắng lóa, xé toạc màn sương dày đặc, chiếu đến nơi này. Tịch Lam cũng không trốn mà ung dung hòa mình vào ánh sáng. Dưới màn sương mù này, tầm nhìn xa hoàn toàn bị khóa c·hết, máy ảnh nhiệt, máy quay… Đều mất đi tác dụng.
Tiếng gầm rú của động cơ càng lúc càng gần, Tịch Lam cúi sát người xuống, sương mù như một chiếc áo choàng tàng hình giúp hắn hoàn toàn tan biến vào màn đêm.
Đúng như dự đoán, có rất nhiều xe bọc thép đi ngang qua chỗ hắn đứng nhưng điều khác lạ là nó không đừng lại thả lính mà là chạy thẳng. Tịch Lam hơi khó hiểu, ngàn tính vạn tính cũng không thể biết được kết quả chính là như vậy. Hắn tự cho là bản thân mình quan trọng như thật ra chả có ai quan tâm cả, ngay từ đầu chỉ huy nói hắn là kẻ ác, vậy thì “lính mới Tịch Lam” vốn chưa từng tồn tại, chưa từng học tại đây, mọi sự thông tin về hắn đều biến mất, họ chả có lý do gì truy tìm một kẻ không tồn tại cả.
- Ha ha, là ta nghĩ nhiều rồi, nghĩ nhiều rồi!
Tịch Lam lắc đầu cười thầm, đúng là bản thân sống như cái rốn vũ trụ quen rồi, đến ngay cả suy nghĩ cũng là như vậy. Bảo sao lại có cái màn dạo quanh địa ngục để mài dũa lính mới kia. Những kẻ như hắn quá cao ngạo, quá sung sướng, quá tự tin. Mười tám năm qua có bao giờ chịu khổ qua chứ, vậy nên cần một cái bạt tai thật mạnh để mau chóng thức tỉnh.
Càng suy nghĩ, hắn càng thất vọng về bản thân. Đọc nhiều sách quá nhưng chưa thực hành bao giờ, có tài nguyên tốt như vậy nhưng lại không biết tận dụng, đến bây giờ tay trắng lập nghiệp thì hai chữ hối hận cũng chẳng thể thốt ra nữa rồi. Tịch Lam nhìn lên bầu trời đen kịt mà lòng lại thấy thanh thản.
- Sống trong lồng chim mạ vàng quá lâu ta đã quên mất cách bay, được tặng cho đôi cánh thì bản thân lại bắt đầu rợ hãi. Thôi thì cứ thử thỏa chí một lần xem sao, cùng lắm là té c·hết thôi, cũng không đáng sợ như vậy…
Tách, tách tách, tách. Từng viên băng nhỏ từ khoảng không đen kịt bắt đầu rơi xuống, chúng to bằng quả nhãn, rất cứng và góc cạnh.
- Mưa đá à!
Tịch Lam vừa than thở vừa chạy đi tìm chỗ trú. Ngồi co ro một mình trong góc tường khuất gió, hắn liên tục dùng tay chà sát vào nhau, lòng thầm nghĩ:
“ Mấy năm nay thời tiết ngay càng khắc nghiệt, các loài dị thú liên tục xuất hiện không ngừng, thế giới này đã không còn khoan dung với loài người nữa rồi. Tệ, tệ thật đấy.”
Cả đêm Tịch Lam không ngủ, hắn ngồi suy tư thật lâu, suy diễn về kế hoạch sắp tới. Sau cải tạo thể chất, thân thể này đã vượt xa người bình thường, dù cả đêm không ngủ, co ro trong giá lạnh thì tâm trí vẫn luôn tỉnh táo. Hiện tại ý chí của hắn băng lạnh và kiên định như thép nguội. Trời vừa hửng sáng là ngay lập tức khởi hành, tiến bước về phía ánh mặt trời.
Trận mưa đá đêm qua có vẻ lớn, rất nhiều cây cỏ bị đập cho nát bét, trên đất là la liệt những viên băng to hơn quả trứng, lạnh toát, phủ kín mọi ngóc ngách. Mùi hương tươi mát từ cây cối cùng hoa dại cộng với khí tức băng lạnh xộc vào mũi khiến Tịch Lam cảm thấy khoan khoái, tựa như đang nhai một viên kẹo cao su hương bạc hà vậy.
Lúc này mặt trời chỉ vừa mới mọc, bầu trời rực một màu đỏ cam tựa như lửa cháy, những cơn gió từ biển thổi vào, kéo theo những áng mây nắng tựa như một con chu tước bay lượn khắp thiên không, phất những sợi lông đuôi tuyệt đẹp, thiêu đốt sạch sẽ đám sương mù dày đặc lượn lờ sát mặt đất.
Có vẻ tuyến đường này khá vắng vẻ, hoặc là nó được sắp xếp sẵn như vậy. Nên rất nhanh Tịch Lam đã đu tới bờ biển. Phóng tầm mắt ra xa, biển khơi bao la một mảnh đầy sắc xanh lam u tĩnh. Những cơn sóng chập chùng xô vào bờ cát vàng, sủi bọt trắng xóa. Cộng thêm những viên băng tuyết chưa kịp tan, lấp la lấp lánh trong nắng mai. Tịch Lam cảm giác như hắn đang đứng trong một chiếc rương báu vật, đầy vàng bạc, đá quý của mẹ thiên nhiên.
- Thật là đẹp!
Tịch Lam không nhịn được mà thốt lên, hắn từ từ cởi bỏ giày rồi bước xuống nền cát, từng dòng hạt cát trộn lẫn băng tuyết, lách qua từng kẽ ngón chân mang đến cho hắn một cảm giác khoan khoái. Dùng chân trần để bước trên cát khiến Tịch Lam có thể cảm nhận mọi thứ tốt hơn, bờ biển này tuy đẹp nhưng lại chứa rất nhiều mìn. Nếu là trước đây thì hắn sẽ không nghĩ tới việc sẽ đâm đầu vào chỗ nãy.
Nhưng giờ hắn khác trước rồi, từng bước, từng bước thật chậm, thật nhẹ. Tịch Lam tiến lên một cách từ từ, cố gắng cảm nhận từng cm cát phía dưới lòng bàn chân. Cách này quả thực có hiệu quả. Tịch Lam rất nhanh đã tìm ra một quả mìn chống bộ binh K21.
- Lời to rồi!
Tịch Lam run rẩy, hay tay đưa xuống chầm chậm, gạt từng lớp cát mỏng, lôi quả mìn lên. Hắn cẩn thận từng chút một, hắn từng đọc về loại mìn này trong sách, giờ chỉ cần đem vật liệu nano trong cơ thể xâm nhập vào bên trong chốt khóa, từ từ đông cứng cơ quan lại là vô hiệu hóa quả mìn.
“Két, két…” Tịch Lam mím môi, tay vặn thật nhẹ ngòi nổ, hình như quả mìn này chôn ở đây cũng khá lâu, bị nước biển ăn mòn cũng nhiều, khá khó để tháo dỡ.