Chương 6: Chạy trốn
Tịch Lam ngửa đầu lên trời, hắn lúc này cũng chỉ có thể thở dài, cố gắng nở một nụ cười kinh bỉ, vặn vẹo. Sau khi tìm được một nơi khá kín đáo, tránh xa mọi ánh đèn và nên văn minh hào nhoáng, Tịch Lam mới khe khẽ mở vali ra.
“Cách” Tiếng khóa vang lên, màn đêm xung quanh gần như tĩnh lặng. Bên trong va li là một cái lọ trong suốt, bên trong chứa đầu dịch lỏng màu xanh lá, ngoài ra hình như có thứ gì đó đang ngọ nguậy ở trong.
- OX Terminator! Xì, kẻ hủy diệt cơ đấy!
Tịch Lam lắc đầu, xem ra mấy người này cũng rất biết cách chào hàng. Nhưng hắn cũng không ngốc, nếu không bị mù thì ai cũng có thể thấy thứ đang ngọ nguậy kia đã được gắn chip CPU ở cả hai đầu. Cái tên kẻ hủy diệt cũng không phải để trưng cho vui, có thể nó được tạo ra là để khiến hắn phát điên, biến thành kẻ ác mà đám người này mong muốn.
Bên cạnh chiếc bình kinh dị ấy là một khẩu súng lục rất dài, Tịch Lam cầm nó lên, ngón tay từ từ lướt trên những dòng chữ khắc chìm dọc ốp nòng:
- Wild Dingo, chó hoang à! Một cái tên khá mỉa mai nhỉ, nhưng không hiểu sao lại không thể ghét bỏ.
Tịch Lam âu yếm vuốt ve khẩu súng, nó quả là một tác phẩm nghệ thuật, chiều dài tổng thể lên tới 25cm, thiết kế với hai nòng đồng trục. Nòng trên bắn đạn 5,7×28 mm, băng đạn ẩn trong tay cầm, 12 viên. Nòng dưới bắn đạn 7,62x39 mm, băng đạn phía trước cò súng, 5 viên. Cơ cấu bắn bán tự động, chuyển đổi cỡ đạn thông qua khóa nòng. Kim loại phía trong nòng súng có ánh tím, sáng hơn màu tín titan rất nhiều, hẳn là làm từ Tử Đằng Cương Thiết.
Mỗi kẻ ác hay anh hùng đều phải có v·ũ k·hí biểu trưng, ví dụ mấy tên anh hùng cổ hủ hay dùng Quân Tử kiếm và mặc áo dài kiểu cổ trang, nhìn khá giống thần tiên hạ phàm, cái này một phần là do ảnh hưởng bới lối tu tập của Hoa Hạ, không trách được. Từ lúc nhìn thấy khẩu súng, Tịch Lam đã biết, đây chính là thứ ấy, chữ ký của riêng hắn trong mọi tội ác sau này.
Sau khi kiểm tra những gì mình đang có, Tịch Lam nhận ra bên chỉ huy thật keo kiệt. Ngoài bộ quần áo cùng cái vali này ra thì hắn hiện tại chẳng có gì cả, thậm chí bọn họ còn chẳng cung cấp đạn cho súng nên hiện tại nó chẳng khác gì một món đồ chơi trẻ con, chả có tác dụng gì cả. Điều này làm hắn rất đau đầu, muốn làm kẻ ác thì cũng cần có nền tảng tài chính, nếu không thì cũng chỉ là phường t·rộm c·ắp cắc ké mà thôi.
Tịch Lam suy nghĩ một hồi thì liền nảy ra ý tưởng, hắn ngồi khoanh chân, toàn bộ tâm trí như rơi vào trạng thái thiền định. Tịch Lam bắt đầu thử điều khiển các dòng nano hỗn loạn trong cơ thể, biến chúng thành các sợi cơ, lưới liên kết để cường hóa cơ bắp và thay đổi khôn mặt.
Nếu là trước đây thì điều này là bất khả thi, các robot nano được bơm vào người hắn là loại y tế, có thành phần chính là hợp chất hữu cơ. Chúng có cấu trúc như một loại virut nhỏ, hoạt động theo bản năng được thiết lập sẵn trên RNA, vậy nên không có thiết bị nào điều khiển được chúng.
Nhưng bây giờ Tịch Lam đã có cột sống và não “Mới” hắn hoàn toàn tự tin bản thân có thể điều khiển chúng thông qua các hoóc môn cùng với điện áp sinh học trong cơ thể. Sau nhiều lần thử nghiệm, khuôn mặt của hắn bị biến dạng đến mức kỳ dị, nhưng rồi chúng bắt đầu giãn ra và co lại theo từng nhịp thở.
- Thành công!
Tịch Lam mỉm cười vui sướng, có lẽ ngay cả mấy người kia cũng không thể tưởng tượng được hắn có thể làm được đến bước này, dù sao thì bọn họ cũng đã dự kiến trước được khả năng của Tịch Lam và cấy cho hắn toàn phiên bản lỗi thời. Tuy nhiên đó vẫn là quá coi thường sự đặc dị của cơ thể hắn.
Giờ Tịch Lam đã có cho mình một diện mạo hoàn toàn mới, hắn mỉm cười tự tin bước ra thế giới bên ngoài như chưa từng có lệnh truy nã vậy. Khu vực mà hắn ở có lẽ ở cách xa thành phố. Tuy có đường cao tốc trải nhựa chạy qua nhưng mật độ giao thông khá thưa thớt, hắn đã đi dọc con đường này hơn ba tiếng rồi vậy mà số xe cộ chạy qua cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
- Ồ, thật may mắn.
Sau nửa ngay di chuyển không ngừng, Tịch Lam không khỏi vui mừng khi thấy một trạm nhiên liệu nằm ở bên rìa đường. Hắn liếc trái, liếc phải quan sát xung quanh, khu vực đổ nhiên liệu chỉ có vài xe chở hàng đang đậu, hoàn toàn không thấy dấu hiệu sống của con người.
Tịch Lam trong lòng thấy kỳ quái, hắn cẩm thận tiếp cận thì mới vỡ lẽ. Hóa ra đây chỉ là một trạm tiếp nhiên liệu tự động, các xe hàng kia cũng là loại tự động nốt, phần khoang lái hoàn toàn là một khối gắn kết, không có cửa hay bậc thang. Tịch Lam phì cười:
- Cũng phải, lái xe đường dài rất mệt và nguy hiểm nên sử dụng xe tự lái kiểu này cũng không lạ, ngược lại đây đúng là một cơ hội hiếm gặp, có lẽ là nó được để ở đây là dành cho những “Kẻ đào tẩu” dù sao sự trùng hợp quá mức thì sẽ không còn là trùng hợp nữa.
Tịch Lam liếm mép, hắn từng đọc qua đủ mọi loại sách nên là mấy cái máy móc này về lý thuyết không làm khó được hắn. Tịch Lam sau một lúc mày mò, kết nối thì cũng phá được tường lửa. Nhìn nhật ký hành trình của xe, hắn có hơi cau mày.
“ Xe đầu kéo thông minh VF1, số hiệu VF09001A, xuất phát tại cảng Thiên Tân, điểm đến quân khu 8. Loại hàng hóa...”
Sau khi xem xét hết một lượt nhật ký của các xe thì Tịch Lam đã có một lượng thông tin kha khá về nơi này. Cái quân khu 8 vậy mà lại xây dựng trên một hòn đảo lớn, cách biệt gần như hoàn toàn với ngoài. Chỉ có một tuyến đường bộ duy nhất để vào và ra, vị trí cầu nối sẽ có bảy trạm canh, xung quanh đảo bốn mặt đều là biển và được phong tỏa bằng thủy lôi.
Tịch Lam nhìn vào bản đồ rồi tặc lưỡi:
- Khó rồi đây, có vẻ mình chưa bị tóm cổ là do vị chỉ huy kia rồi. Ông ta sẽ không chú trọng đuổi bắt nhưng thoát ra khỏi nơi này được hay không vẫn là phải dựa vào chính mình rồi.