Phôi Đạo/ Hoại đạo

Chương 7




Khương Hồ đứng ở trong phòng nhìn tấm hình cũ gần đồng hồ lớn suy nghĩ thật lâu, ảnh chụp thực sự rất cao, cậu phải ngửa đầu để nhìn, lộ ra cái cằm nhọn nhọn, mặt không có biểu cảm, vì thế mà Thẩm Dạ Hi cảm thấy rằng, người này khi bình tĩnh thật có điểm kỳ lạ.

Anh đi đến bên cạnh Khương Hồ: “Cậu nhìn ra cái gì hả?”

Khương Hồ lắc đầu: “Cái gì cũng không có.”

Cái gì cũng không có, trong gian phòng nhỏ chật chội này trừ bỏ một cái đèn nhỏ ra thì còn có một cái đồng hồ lớn chiếm giữ gần hết một bên tường, giống như là luôn quan sát mọi người một cách hờ hững. Tất cả đều bày ra một cách trật tự đến khó hiểu, giống như tất cả đều được đo đạt đến chuẩn xác. Trên vách tường có ảnh chụp một người phụ nữ cùng bọn nhỏ, trang phục của những đứa nhỏ cùng đứa nhỏ mất tích đầu tiên cực kỳ giống.

Có người dùng bút màu đen vẽ một con mắt thật to, tấm hình vừa lúc lại ở trong tầm con mắt kia.

Cứ như là người nào đang nhìn vào người ở bên trong tấm hình, hoặc như là người ở bên trong tấm hình nhìn ra bên ngoài, hai bên canh chừng lẫn nhau, hai bên nhìn về nhau, hai bên oán hận nhau.

Đã không còn bình thường nữa, chính là bệnh về tâm lý. Khương Hồ nói: “Có lẽ tôi biết tiếp theo hắn muốn làm gì.”

Thời điểm bọn họ đang lục soát, Thịnh Diêu cùng Tô Quân Tử đang lái xe hướng đến nơi này, Tô Quân Tử thỉnh thoảng nhình ra ngoài cửa sổ, trên mặt không hề hiện ra nét nôn nóng, Thịnh Diêu nói: “Nếu không muốn đi thì em chở anh về nhà, Dương Mạn bên kia chắc là đã làm xong rồi, cũng đã đủ người rồi.”

Tô Quân Tử vân vê mũi, nở nụ cười: “Về nhà anh cũng không bình tĩnh được, vẫn chính là cùng mọi người đến xem sao, sau khi Dạ Hi trở về, hiệu suất làm việc như được tăng lên, tối nay nói không chừng có thể bắt được người.”

Thịnh Diêu nhìn anh một cái: “Được rồi, đừng cho là em không phát hiện anh đã nhiều lần lén gọi điện thoại về nhà nha. Trở về đi, tất cả mọi người đều hiểu cho anh, hơn nữa việc truy bắt đã có nhiều người lo, thiếu anh cũng không sao.”

Tô Quân Tử nhìn sang, lúc này trong xe thực rất tối, mơ mơ hồ hồ, anh chỉ nhìn thấy một bên mặt xinh đẹp của Thịnh Diêu, ngũ quan tinh tế như là chạm trổ, người nọ là được một phụ nữ chăm sóc lớn lên, gia cảnh tốt, diện mạo tốt, thật sự, cho dù là kiệu ngạo thì cũng sẽ không ai dám nói gì, chính là cậu ta như thế nào lại ôn nhu như thế này chứ?

Ngay sau đó Tô Quân Tử liền nở nụ cười: “Thịnh Diêu, em không có ý định đến chỗ người yêu sao?”

Thịnh Diêu sửng sốt: “Hả?”

Tô Quân Tử lắc đầu: “Em cho rằng anh không thấy hả? Cô gái nào có thể được em chăm sóc cẩn thận như thế, coi như là có phúc phần.”

Thịnh Diêu lộ ra một cái cười cứng nhắc: “Được rồi, em không có vì một cây mà bỏ cả khu rừng đâu………..Anh gọi điện thoại cho chị dâu đi, dù sao em cũng tiện đường chở anh về, phía trước có đường giao nhau, quẹo bên trái đúng không?”

“Phía trước không được, phải…….” Tô Quân Tử một câu nói chưa xong, điện thoại hai người đồng thời vang lên.

“Cái gì?” Tô Quân Tử ngồi thẳng lên, chau mày.

Thịnh Diêu trầm mặc một hồi, nói câu “Đã biết rồi.”, sau đó nằm chặt vô lăng, thuận tay mở còi báo hiệu lên.

“Di Ninh gọi điện đến báo vừa có người tới báo án, lại thêm một đứa nhỏ mất tích, lại là dàn đồng ca của gia đình thiên sứ, tuổi cùng đặc điểm giống nhau.” Tô Quân Tử hiếm thấy nói có phần nhanh.

“Rõ.” Thịnh Diêu gật đầu “Vừa vặn Thẩm đội trưởng bên kia vừa mới báo nơi ở của hung thủ, không nghĩ tới hắn lại cùng lúc đi bắt cóc đứa nhỏ khác.”

Tối hôm nay, khu dân nơi này có phần náo nhiệt, một chuỗi xe cảnh sát từ một hướng chạy đến, cùng đứng ở dưới lầu, còi cảnh sát nổi lên bốn hướng, đèn đủ mọi màu sắc ánh lên trong đêm. Vô số người dân đứng từ trên cửa sổ nhìn xuống — cảnh sát lại bắt tội phạm nữa rồi, còn mang theo cả súng!

Thẩm Dạ Hi mở cửa bước ra: “Khương Hồ, cậu khẳng định?”

Khương Hồ vẫn duy trì thanh âm chậm như rùa, nhưng lại chắc chắn cùng bình tĩnh nói “Ân.”

Thẩm Dạ Hi nhìn cậu một cái, liền vung tay “Lục soát!”

Anh nghĩ rằng tin tưởng người này có lẽ là quyết định mạo hiểm nhất của anh, thế nhưng hiện tại anh quyết định liều một phen, không phải là do giáo dục của Khương Hồ tốt, mà là tin vào nhãn lực của Mạc Thông.

Mạc cục trưởng mặt dày lợi dụng quan hệ với người yêu của hắn để tìm người này về, nhưng ngàn vạn lần đừng làm cho mọi người thất vọng.

Từ trong tai nghe đột nhiên truyền đến một tiếng thì thầm: “Phát hiện mục tiêu, các tổ chú ý, phát hiện mục tiêu.”

Ánh mắt Thẩm Dạ Hi chợt lạnh: “Nhận được, vị trí.”

“Trong căn nhà phía sau Tứ Hào Lâu.”

Thẩm Dạ Hi lập tức bố trí: “Thịnh Diêu Quân Tử, dẫn người từ phía sau đi tới, Dương Mạn, chúng ta ở phía trước, Khương Hồ cậu không mang theo súng, đi phía sau tôi, mau, hành động.”

Phía sau Tứ Hào Lâu là một cái ngõ nhỏ hẹp, tối om, nơi này rất vắng vẻ, rất ít người lui đến, có rất nhiều nhà trệt bỏ hoang, Dương Mạn một cước đạp toàn bộ các cánh cửa xuống, loại võ Nhật Bản này thật sự có phần…………dũng mãnh quá mức.

Cánh cửa rơi xuống tạo ra một tiếng vang, đồng thời người trong phòng lộ ra tước mặt mọi người.

Chỉ có hai người cũng ngồi trên một cái ghế nhỏ, một người là đàn ông nhỏ gầy cùng một đứa nhỏ mặc quần áo màu trắng, phía sau lưng đứa bé gái là một đôi cánh thiên sứ nhỏ, hai người ngồi đối diện, trên mặt đất là một vòng tròn bằng đèn cầy, còn có đủ loại màu sắc hoa tươi, người đàn ông bị tiếng vang làm hoảng sợ, nhảy ra phía sau lưng đứa bé gái.

Lúc đầu đứa bé có phần không rõ, nhìn những người vừa đến, lại còn mang theo súng, sau lại có phần hoảng sợ, lại hướng đến Khương Hồ phía sau Thẩm Dạ Hi, nháy mắt mấy cái, từ từ mà nói: “Anh là người ngày đó đến dàn đồng ca.”

Tình hình này có phần kỳ lạ, Dương Mạn nâng khẩu súng lên, nhắm ngay người đàn ông phía sau đứa bé — một bàn tay của đặt đặt lên cổ đứa nhỏ, tay kia từ trong ngực lấy ra một con dao “Các người, các người không được phép qua đây!”

Dương Mạn cười lạnh một tiếng: “Tôi nói chứ, nguyên lai anh là như vậy, người không ra người, quỷ không ra quỷ, anh là đàn ông sao? Anh còn tính người sao? Chỉ dám làm hại đến những đứa nhỏ, khi gặp người lớn liền không biết làm gì mà lúng túng?”

Thẩm Dạ Hi lại đem khẩu súng cất vào thắt lưng, khoát tay, đứng bên cạnh Dương Man trầm giọng nói: “Hạ súng xuống đi, có đứa nhỏ ở đó, tôi tin chị cũng không muốn chọc giận hắn.”

Dương Mạn nghiêng đầu nhìn anh một cái, lúc này Thịnh Diêu cùng Tô Quân Từ vừa lúc dẫn người vòng ra sau đến, tên bắt cóc bị bao vây từ nhiều phía.

Thẩm Dạ Hi nói: “Nó không phải là người anh muốn tìm, nó không có cánh, anh cũng không muốn làm hại nó, đúng không?”

Lực chú ý của tên kia bị anh thu hút nhìn qua, ánh mắt tràn đầy tơ máu mê mang mà nhìn anh, chậm rãi gật đầu: “Anh như thế nào biết rõ nó không có cánh?”

Thẩm Dạ Hi nở nụ cười: “Nó đương nhiên không có cánh, đôi cánh giả phía sau lưng nó cũng là do anh đưa cho, đúng không?”

Tên này nhìn Thẩm Dạ Hi, lại nhìn đứa nhỏ bị dọa đến khóc trước ngực, chần chừ một chút, lực tay trên cổ đứa nhỏ cũng nới lỏng đi nhiều.

Thẩm Dạ Hi tiếp tục nói: “Vậy buông nó ra đi, anh thật ra cũng không muốn thương tổn đứa nhỏ này, đúng không? Anh yêu thích những đứa nhỏ đúng không?”

Hắn nhíu mi, dường như bị Thẩm Dạ Hi làm cho mê mang, hắn từ từ đưa tay cầm dao xuống, nhẹ nhàng buông cổ đứa nhỏ ra, mọi người cũng hạ dần phòng bị.

Đúng lúc này, ngõ nhỏ mờ ám có một người phụ nữ say bí tỉ bước đến, nhìn thấy nhiều cảnh sát mang súng cùng bầu không khí căng thẳng như vậy, sợ đến mức lập tức tỉnh rượu, túi xách rơi trên mặt đất, phát ra tiếng thét chói tai, tuy rằng có một cảnh sát viên nhanh chóng bịt miệng cô lại nhưng đã không còn kịp nữa rồi.

Người này nghe được một tiếng thét chói tai, như là bị dọa cho sợ, một tay kéo đứa nhỏ đứng lên, dao sáng chói đặt tại cổ trắng nõn của đứa nhỏ, nôn nóng mà di chuyển vòng quanh tại chỗ “Không, không cần, đừng tới đây! Đừng tới đây! Tôi đã làm sai, đã làm sai! Đừng tới đây, đừng tới đây!”

Đứa nhỏ ngay cả khóc cũng không dám lên lên tiếng, đứt quãng mà nức nở, thiếu chút nữa là thành công, Thẩm Dạ Hi hung hăng mà trừng mắt nhìn cảnh sát viên vừa phạm lỗi kia.

Lúc này Khương Hồ đột nhiên thở dài, vỗ vỗ tay, nhẹ nhàng mà kêu một tiếng “Lâm Lâm”

Thanh âm của cậu rất nhẹ, không chú ý thì gần như không thể nghe thấy, nhưng là lại thành công mà đem người đang sốt ruột bất an kia bình tĩnh trở lại, Khương Hồ vỗ vỗ bờ vai của Thẩm Dạ Hi, vượt qua anh, đi tới phía trước, Thẩm Dạ Hi theo bản năng mà vươn tay ngăn lại, không để cậu vượt lên.

Khương Hồ đối anh gật đầu, sau đó chuyển hướng nhìn sang người kia: “Lâm Lâm, anh gọi là Lâm Lâm có phải hay không?”

Hắn có phần đề phòng mà lui về phái sau vài bước: “Cậu……..cậu là ai? Vì sao lại biết rõ tôi gọi là cái gì?”

Khương Hồ thoáng nở nụ cười: “Tôi biết rõ anh gọi là Từ Lâm, anh học ở trường tiểu học trên đường Thái Bình có đúng hay không? Tôi thật ra có đến đó, còn cùng nói chuyện với một giáo viên của anh?”

Dương Mạn liếc mắt nhìn Thẩm Dạ Hi — này chẳng phải là đang tán dóc sao.

Thẩm Dạ Hi dùng tay ra hiệu với cô, bảo cô cứ yên tâm mà chờ.

Người đàn ông này liền gật gật đầu, lực chú ý từ trên người đứa nhỏ chuyển sang Khương Hồ, hắn cảnh giác mà đánh giá Khương Hồ một cái: “Cậu là cảnh sát?”

“Tôi không phải, tôi chỉ là một bác sĩ.”

Thẩm Dạ Hi ở sau lưng nhẹ nhàng nói “Cậu không thể bước đến phía trước nữa, nguy hiểm.”

“Bác sĩ?” Hắn có phần hoang mang.

Khương Hồ gật đầu, liền nhanh chóng nói: “Tôi vừa nhìn thấy anh liền biết anh là ai, anh có biết vì sao không?”

Người đàn ông vẫn tiếp tục phòng bị mà lắc đầu.

“Bởi vì giáo viên tiểu học của anh có cùng tôi nói về anh, rất nhiều rất nhiều thứ, cô ấy nói anh là một người vô cùng ưu tú, là một đứa nhỏ rất ngoan, những đứa nhỏ khác đều học tập ở anh.” Khương Hồ càng nói càng đúng sự thật, thanh âm lúc nặng lúc nhẹ vô cùng “Hoàn mỹ”.

Người kia như đã muốn bình tĩnh lại đột nhiên như phát điên mà hét lên, cắt ngang lời Khương Hồ: “Tôi không phải! Tôi không phải, cậu nói bậy!”

Thẩm Dạ Hi liền kéo cánh tay Khương Hồ, đem cậu lùi về hai bước, vốn nghĩ rằng người này nhất định sẽ sợ, nhưng nhìn lại trên mặt Khương Hồ chỉ là một dáng biểu tình bình tĩnh, theo bản năng mà buông lỏng lực đạo trên tay, chỉ nghe Khương Hồ vẫn dùng thanh âm nhẹ nhàng nói: “Tôi không biết, chính là do giáo viên của anh nói anh phải…..”

Thanh âm nhẹ nhàng nhưng lại lấn áp tiếng gào thét, hắn dừng lại, ngơ ngác mà nhìn Khương Hồ: “Thật sự?”

Khương Hồ gật đầu.

Hắn quay đầu nhìn xung quanh như là tìm kiếm cái gì đó, có điểm vội vàng: “Nhưng là, thực ra bà ta nói………….mẹ tôi nói……..”

“Mẹ anh?” Ánh mắt Khương Hồ nhanh chóng dời sang người phụ nữ đang bị nắm chặt bởi một cảnh sát viên, nhướng mi một cái “Mẹ anh nói không đúng, tôi biết mẹ anh, bà ta đúng là một người xấu.”

Lúc này toàn thân hắn như ngây dại, giống như vẫn không thông được cái gì, quay đầu nhìn sang một bên nói “Mẹ tôi là người xấu?”

“Đúng là người xấu, anh xem cảnh sát nhiều như vậy, đều là vì để bắt bà ta mà đến” Khương Hồ quay đầu nhìn qua Thẩm Dạ Hi, không biết vì sao, Thẩm Dạ Hi chính là nhanh chóng hiểu được ý của cậu, thấp giọng nói: “Giả vờ đem người phụ nữ kia đến đây.”

Bị dọa đến nói không nổi chỉ biết làm theo những điều mà cảnh sát viên kia nói, Khương Hồ hướng về phía nàng nâng cằm lên nói: “Không tin anh xem.”