Thứ sáu là ngày làm tình cố định của Phó tiên sinh, nhưng Phó phu nhân lại có chút phát sầu, bởi vì cô không nghĩ sẽ cùng Phó tiên sinh làm tình.
Lâm Chi Hạ vì chuyện này mà thấp thỏm bất an cả ngày, trong thời gian làm việc cũng thường xuyên thất thần.
Điều duy nhất làm cô cao hứng chính là trước lúc tan tầm nhận được tin nhắn của Phó Hàn Xuyên gửi đến, báo là tối nay phải tăng ca nên không thể về nhà ăn cơm.
Cô nhìn dòng tin nhắn ngắn ngủi kia thở phào ra một hơi, đôi môi nở nụ cười sung sướng.
Nếu không như thế, khả năng cao người phải 'tăng ca' tối nay đã biến thành Lâm Chi Hạ.
Cô ngồi trong văn phòng cọ tới cọ lui, không nghĩ sẽ trở về nhà.
Nhưng niềm vui ngắn ngủi, theo bầu trời ngày càng tối đen, Phó Hàn Xuyên tùy thời tùy khắc sẽ có thể trở về.
Lại thấp thỏm lần nữa khiến Lâm Chi Hạ bực bội, ở trong phòng đi tới đi lui nhưng vẫn nghĩ không ra lý do để cự tuyệt Phó Hàn Xuyên làm tình.
Hay là nói 'bà dì' ghé thăm?
Không được không được!
Lâm Chi Hạ nhanh chóng phủ nhận ý tưởng này.
Phó Hàn Xuyên đối với cơ thể cô chính là hiểu rõ như lòng bàn tay, từ từng lỗ chân lông đến thời gian hành kinh một tháng.
Hồi trước cô đã dùng cớ này một lần, ngày hôm sau liền bị anh đưa tới bệnh viện kiểm tra toàn thân. Tiếp khám chính là trưởng khoa tiếng tăm lừng lẫy của bệnh viện, thật cẩn thẩn mà hỏi cô nơi nào trên cơ thể không thoải mái.
Tình cảnh kia giống như là cô mắc phải căn bệnh khó chữa, chẳng qua chỉ là thời gian 'bà dì' đến không đều, hơn nữa đó còn là giả..
Lâm Chi Hạ xấu hổ mà nghĩ muốn chạy trốn ra khỏi bệnh viện, nhưng là Phó Hàn Xuyên vẫn luôn đi theo bên cạnh cô, ánh mắt thâm thúy giám sát chặt chẽ.
Này không được... Kia cũng không xong...
Lâm Chi Hạ còn chưa tìm được lý do đã nghe thấy âm thanh mở cửa từ huyền quan truyền vào.
Phó Hàn Xuyên đã trở về!
Cô lập tức tắt đèn, kéo chăn che lại nửa bên mặt, nằm nghiêng người trên giường, đưa lưng về phía cửa phòng, không nhúc nhích mà giả vờ ngủ.
Đây là kế sách khả thi nhất, nếu Phó Hàn Xuyên quá mệt mỏi, nói không chừng sẽ đại phát từ bi mà tha cho cô.
Lâm Chi Hạ cầu nguyện ở trong lòng.
Nhưng là nửa năm kết hôn, trừ khi có tình huống đặc thù nếu không Phó Hàn Xuyên sẽ không buông tha cho cô trong bất kì buổi tối thứ sáu nào!
Cửa phòng bị đẩy ra, Phó Hàn Xuyên bước chân thật nhẹ đi vào phòng, nương theo ánh đèn hành lang anh nhìn thấy trên giường phồng lên một độ cung nho nhỏ, tay ấn chốt khóa cửa.
Anh không bật đèn, một bên tháo bỏ cà vạt, một bên hướng tới phòng tắm đi đến, khắc chế tiếng bước chân liền mạch an tĩnh.
Cả người Lâm Chi Hạ căng chặt nằm ở trên giường, nghe được tiếng nước tí tách truyền ra từ phòng tắm, lúc này cô mới thở phào một hơi, khuôn mặt hồng hồng từ trong chăn ló ra.
Từ khi Phó Hàn Xuyên xuất hiện, trong không khí phảng phất mùi rượu như có như không. Là từ chiếc tây trang anh vừa cởi tràn ra.
Anh uống rượu.
Lâm Chi Hạ ý thức được điểm này, nhíu nhíu mày, biểu tình càng thêm trầm trọng.
So với Phó Hàn Xuyên thanh tỉnh, cô càng không muốn cùng với Phó Hàn Xuyên say rượu làm tình.
Vì sao thỏa mãn nhu cầu của ông xã lại là nghĩa vụ cần thiết phải thực hiện... Đáy lòng Lâm Chi Hạ như có một con dã thú nhỏ đang điên cuồng gào thét.
Kỳ thật Phó Hàn Xuyên cũng không có uống rượu.
Buổi tối hôm nay anh tham gia buổi tiệc của công ty, là do có đồng nghiệp nữ làm đổ rượu vào người anh, số rượu trong ly đều được rót trọn lên chiếc tây trang kia.
Phó Hàn Xuyên lập tức trầm mặt lại, hơi thở lạnh băng làm cho người ta sợ hãi. Anh mượn chuyện tây trang dính rượu này để rời khỏi tiệc sớm, không nghĩ tới khi về nhà Lâm Chi Hạ đã ngủ rồi.
Tưởng tượng đến thân thể kiều nộn mềm mại của giai nhân bên ngoài, Phó Hàn Xuyên tăng nhanh tốc độ tắm rửa.
Dòng nước ào ào chảy xuống, một đường từ phần ngực cường tráng chảy thẳng tới cơ bụng săn chắc, cuối cùng biến mất ở khu rừng rậm màu đen, giữa khu lộ ra một cây dương v*t đã cương cứng.
Vừa thô vừa to, dựng đứng thẳng tắp.
Phó Hàn Xuyên gấp tới áo tắm dài cũng chưa mặc, tùy ý cuốn một chiếc khăn tắm ở giữa hông, thân ảnh bước vào đêm tối trong phòng.
Anh kéo khăn tắm xuống rồi lên giường nằm, chuyện đầu tiên là đem Lâm Chi Hạ đang nằm một bên ôm vào trong ngực, bờ ngực mang theo hơi ấm ẩm ướt gắt gao ôm chặt lấy cô.
Lâm Chi Hạ không dám động, chỉ có thể tùy ý Phó Hàn Xuyên ôm, thân thể lại không giấu giếm được mà cứng đờ.
"Đánh thức em?" Thanh âm trầm thấp của Phó Hàn Xuyên truyền đến.
"Không... Không có..." Lâm Chi Hạ không thể không lên tiếng, sau khi trả lời lại cảm thấy như giấu đầu hở đuôi, vội vàng giải thích: "Em tự ngủ đến tỉnh, không phải bị anh đánh thức."
Phó Hàn Xuyên lúc này căn bản không để ý đến cô đang hoảng loạn, cũng không để ý cô đã trả lời cái gì.
Anh nhìn Lâm Chi Hạ trong lồng ngực, thấy rõ trên người cô đang mặc cái gì, môi mỏng giương lên một độ cung nhẹ như có như không, nhẹ giọng chế nhạo: "Em thật đúng là thích mặc đồ ngủ kiểu này."
Hai người vẫn được tính đang trong thời gian tân hôn, hơn nữa lại là giữa tiết trời nóng bức của ngày hè, thế nhưng Lâm Chi Hạ không mặc áo ngủ đai đeo mát lạnh mà lại mặc một bộ đồ ngủ bảo thủ vừa nóng vừa dài.
Một chiếc quần dài đến mắt cá chân, trên áo ngủ còn in hình hoạt họa ấu trĩ.
Đều nói đàn ông thích người phụ nữ gợi cảm, nhưng Lâm Chi Hạ lại hao tổn tâm cơ đem mình biến thành một người quê mùa lạc hậu.
Tiếc cho cô phải hao tổn tâm cơ.
Trong phòng một mảnh tối tăm nhưng vẫn không ngăn được ánh mắt hứng thú của Phó Hàn Xuyên, đáy mắt tích tụ dục vọng, đem cô trên dưới trước sau đều nhìn một vòng. Sau đó anh nâng tay lên, từng nút từng nút mà gỡ đi hàng cúc áo của cô....
- -----------------------------------
?Hố mới, hố mớiii