Phó Thiếu Hào Hoa: Nguyện Sủng Tình Si!

Chương 110





Thái Thiên Thanh hối hả chạy đến tìm Phó Nhất Trác.

Và khi thấy bà thì anh cũng đã đứng dậy, cung kính chào hỏi:
"Mẹ, lần này tụi con khiến mẹ phải vất vả rồi, chỉ tại ngoài mẹ ra con cũng không biết phải nhờ ai nữa..."
"Con nói gì vậy, lo cho con cháu cũng là trách nhiệm của ba mẹ mà.

Thôi bỏ qua những chuyện này đi, Nghiên Nghiên thế nào rồi con?"
"Vợ con bị sót nhau thai, nên giờ đang phẫu thuật lấy ra ngoài.

Còn tiểu bảo được y tá chuyển qua phòng nhi rồi, mẹ sang đó với thằng bé hộ con."
"Ừm, vậy giờ mẹ sẽ sang đó ngay.

Lát nữa ba con sẽ tới, mẹ bảo ông ấy qua đây với con.

Đừng lo lắng quá nghe con, Nghiên Nghiên rồi sẽ ổn cả thôi."
Thái Thiên Thanh vỗ nhẹ lên vai cậu con rể của mình, nhỏ nhẹ an ủi.

Bấy giờ, bà mới nhận ra sắc mặt anh dường như không ổn nên liền hỏi ngay:
"Sắc mặt con nhợt nhạt vậy, có phải đang không khỏe không?"
Phó Nhất Trác cười gượng, anh nói:
"Dạ con không sao."
"Thật không, chứ mẹ thấy sắc mặt con tệ lắm đó.


Mệt thì nghỉ chứ đừng có gắng gượng rồi lại đổ bệnh đấy!"
"Con ổn thật mà mẹ, giờ mẹ sang với tiêu bảo đi, chắc thằng bé cũng đói rồi, mẹ xem pha sữa cho cháu hộ con với."
"Mẹ biết rồi! Con ở đây có chuyện gì thì nhớ báo cho mẹ ngay nha!"
"Dạ, mẹ đi đi!"
Sau đó Thái Thiên Thanh đã rời đi.
Phó Nhất Trác lại ngồi chờ hơn 15 phút thì bác sĩ cũng quay trở ra, không cần đợi anh hỏi thì ông ấy đã nói ngay:
"Ca phẫu thuật thành công, phần nhau thai còn sót lại đã được lấy ra.

Hiện giờ đã không còn gì đáng ngại nữa, Phu nhân sẽ được chuyển về phòng bệnh ngay bây giờ, Phó tổng có thể an tâm rồi."
Cuối cùng thì nỗi lo nặng trĩu trong lòng người đàn ông đã được trút xuống, và anh cũng đã có thể mỉm cười một cách an tâm nhất.
Sau đó, anh lại theo chân y tá đưa vợ mình trở về phòng bệnh.

Và anh vẫn cứ như mọi khi, luôn ngồi bên cạnh nắm tay cô ấy, sợ cô tỉnh dậy không thấy ai sẽ lo lắng nên anh túc trực xuyên suốt, đến khi cô tỉnh lại thì đêm đã khuya, và sức lực của anh cũng chẳng còn được bao nhiêu nên đã ngủ quên bên cạnh cô lúc nào không hay.
Vẫn là cảm giác ấm áp truyền tới từ bàn tay ngay khi cô vừa tỉnh dậy.

Lúc hướng mắt nhìn qua thì thấy bên cạnh mình vẫn là người đàn ông ấy, Triệu An Nghiên bất giác mỉm cười hạnh phúc.
Cô đưa bàn tay còn lại, nhẹ nhàng chạm vào mái tóc của anh.

Bao nhiêu yêu thương dường như đều thể hiện rõ ràng nhất trong khoảnh khắc hiện tại.
5 năm qua, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào thì anh vẫn là người kề cận, chăm sóc cho cô chu toàn nhất.

Anh chưa một lần khiến cô buồn phiền.

Chưa bao giờ anh để cô phải bận lòng nghi ngờ vì những chuyện liên quan tới phụ nữ.1
Từ một người đa tình nay lại chung tình với riêng cô.

Hạnh phúc này thật sự quá đáng giá và cần phải trân trọng.
Triệu An Nghiên lẳng lặng ngắm nhìn người đàn ông của mình một lúc sau thì Phó Nhất Trác mới giật mình thức giấc.

Vừa tỉnh dậy thì anh liền ngẩng mặt lên nhìn cô, thấy cô đang nhìn mình, anh liền hỏi han, quan tâm:
"Vợ thấy trong người thế nào rồi? Có còn đau nữa hay không?"
Triệu An Nghiên khẽ lắc đầu, cô cười nhẹ rồi mới nói:
"Em đã làm anh lo lắng nhiều lắm đúng không?"
"Vợ anh gặp chuyện thì anh phải lo rồi, nhưng là sợ nhiều hơn lo."
Phó Nhất Trác chạm vào gò má cô gái, lời nói trầm ấm dành cho cô ngọt ngào vô hạn.
"Cực khổ cho chồng của vợ nhiều rồi.

Khi nào khỏe, vợ bù lại cho chồng sau nhé!"
Anh cầm tay cô, hôn nhẹ một cái rồi mới nói:

"Anh lại có quyết định mới rồi."
"Là chuyện gì?"
"Anh sẽ triệt sản."
Một suy nghĩ đi cùng quyết định táo bạo, lời anh nói ra khiến cô không khỏi sững sờ vì quá đỗi ngạc nhiên.
"Sao tự dưng lại đòi triệt sản? Có chuyện gì anh nói rõ em nghe đi."
"Lần trước, khi sinh tiểu Thiên xong em nói sẽ không để cấn bầu lần ba nữa, nhưng kết quả vẫn lòi ra thêm cậu nhóc tiểu Bình.

Lần này em vất vả như vậy, anh đã rất sợ.

Anh không muốn em có bất cứ một rủi ro nào cả, nên anh triệt sản là cách tốt nhất."
Hiểu được nỗi lòng của chồng mình, Triệu An Nghiên xúc động vô cùng.

Cô mỉm cười nhưng mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói:
"Chồng ngốc, còn có nhiều cách khác để tránh thai mà, đâu nhất thiết phải triệt sản."
"Anh tìm hiểu kĩ rồi, chỉ khi anh triệt sản thì mới không có bất cứ một ảnh hưởng nào tới em cả.

Vả lại chúng ta bây giờ cũng đã có được 2 con trai, 1 con gái rồi, coi như đủ nếp đủ tẻ, mình đừng sinh thêm nữa.

Anh biết em thích có nhiều con nhưng anh không muốn thấy em nguy hiểm mỗi khi lâm bồn thế này."
Thấy Phó Nhất Trác đã cương quyết, Triệu An Nghiên cũng không còn lời gì để nói.

Biết anh vì thương vì lo cho cô nên mới thế, nhưng cô cũng phải nghĩ cho cảm nhận của anh.
Đàn ông mà triệt sản thì coi như mất đi nòi giống.
"Anh đã suy nghĩ kĩ chưa?"
"Kĩ rồi, chờ em khỏe hơn thì anh sẽ tiến hành.

Em không cần cản, vì anh quyết là lần này nhất định phải làm."
Triệu An Nghiên im lặng, cô nhìn anh một lúc sau đó mới mỉm cười khi đã nghĩ thông.
"Em tôn trọng quyết định của anh, nhưng sau này lỡ có hối hận thì không liên quan gì tới em đâu nhé!"

"Vợ yên tâm, sẽ không có chuyện hối hận đó đâu."
Nói rồi, Phó Nhất Trác lại hôn lên tay Triệu An Nghiên một cái.

Cả hai cùng dành cho nhau ánh mắt yêu thương và nụ cười hạnh phúc.
Sau đó Phó Nhất Trác đã chuyển chủ đề:
"Bác sĩ nói vợ ăn cháo được rồi, nên giờ vợ nằm đây chờ anh một chút.

Anh đi mua cháo cho em rồi sẽ lên ngay, sẵn tiện mua cho mẹ một phần luôn, lo trông thằng nhóc chắc giờ mẹ cũng đói rồi."
"Dạ, anh cũng ăn luôn đi nha! Trông anh phờ phạc quá đi mất!"
Cô nói mà lòng xót xa vô cùng.
"Ừm, giờ anh đi, có chuyện gì thì em ấn chuông gọi người ngay nha!"
"Em biết rồi, anh đi đi!"
Phó Nhất Trác lại hôn lên trán cô thêm một cái thì mới đứng dậy, nhưng ngay sau đó đầu óc anh lại choáng váng đến suýt nữa thì không giữ được thăng bằng, làm Triệu An Nghiên cau mày lo lắng.
"Anh sao vậy? Không khỏe đúng không?"
Anh lắc đầu, cười nhẹ rồi mới nói:
"Tại anh thiếu ngủ nên không được tỉnh táo chút thôi.

Anh đi nha!"
Nói rồi, người đàn ông ấy đã quay lưng bước đi, nhưng đi còn chưa được bao xa thì anh đã bất ngờ ngất xỉu, khiến Triệu An Nghiên cuống cuồng lo sợ, cô vội vàng ấn chuông gọi bác sĩ, vừa gọi tên anh:
"Chồng à, anh sao vậy?"
Cô muốn gượng người dậy nhưng vì vết mổ còn quá đau nên đành bất lực..