Phò Mã Cũng Là Hoa Nhi

Chương 10




Nhìn căn phòng rỗng tuếch, lại nhìn hai quyển bí tịch võ công khó hiểu cũ nát trong tay ta, trong lòng lại tưởng tưởng đến dáng vẻ tu luyện đắc đạo xưng vương xưng bá võ lâm của ta sau này, không lâu sau thì ngủ mất. Một đêm này ta ngủ hoàn toàn thoải mái, trong mơ còn thấy Cửu công chúa bị ta ngược đãi, chà đạp một phen.

Sáng sớm hôm sau ta liền thức dậy thật sớm, bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu hai quyển bí tịch kia.

Trước tiên là xem võ công tâm pháp, thế nhưng ta đối với thứ này dốt đặc cán mai, cho nên xem cả một buổi trưa cũng như lọt vào sương mù không bắt được trọng điểm. Bất đắc dĩ, ta lại phải chuyển qua tiếp tục chiến đấu ở chiến trường “Độc Môn”.

Có lẽ vì đời trước ta cũng học y nên lúc bắt đầu học Độc Kinh cũng không tốn chút sức nào, chỉ là có một chút ngược đời. Người ta học độc, là khắc khổ nghiên cứu làm sao cho độc càng thêm độc, mà ta đầu tiên lại tìm phương pháp giải độc, chắc là bệnh nghề nghiệp lại tái phát nữa rồi.

Đêm qua, xú lão đầu nói độc này không có cách giải, nhưng ta xem một lát lại cảm thấy có thể phá giải được, không biết là vì nguyên nhân gì, ta hoàn toàn từ bỏ luôn cái quyển võ công tâm pháp kia, quyết định chuyên tâm nghiên cứu phương pháp giải các loại độc.

Một lần nghiên cứu chính là suốt bảy ngày, trong lúc đó ta hoàn toàn đạt tới cảnh giới quên ăn quên ngủ. Rốt cuộc công sức không phụ lòng người, cuối cùng ta cũng đã phá giải được một hai loại độc. Trong lòng ta biết rõ trò vui này vẫn còn nhiều thời gian có thể chơi tiếp nên cũng không nóng lòng, đúng lúc ngày hôm đó thời tiết lại tốt nên buổi chiều, ta gọi Quả Đào cùng đi hoa viên tản bộ.

Một đường đi đến hoa viên vô cùng yên tĩnh, cũng ít thấy người, sợ là tất cả đều đang bận rộn với bổn phận công việc của mình, so với ta thì có lẽ ta sắp thành một kẻ ăn không ngồi rồi rồi. Cũng đúng, Phò mã gia bề ngoài quanh vinh như vậy, nhưng bên trong không phải cũng chính là một tiểu bạch kiểm ăn không ngồi rồi sao.

Nhưng ‘công việc’ nhẹ nhàng như vậy cũng thật không thoải mái.

Nghĩ đến đây ta liền nghĩ tới tiểu xà hạt, nàng đã rất nhiều ngày yên tĩnh, có thể thả ta bảy ngày không hành hạ sao? Kỳ quái. Ta hỏi Quả Đào.

Quả Đào đáp: “Công chúa đã nhiều ngày thường xuyên tiến cung.”

“Nàng tiến cung làm gì?” Ta hỏi. Nhưng vừa mới hỏi xong trong lòng liền cũng rõ ràng. Vào cung tám phần là vì chuyện cải trang vi hành mà Bát công chúa nói lần trước, chín phần là vì ôm chân phụ hoàng làm nũng, la hét người ta không muốn đi, sẽ mệt lại phơi nắng bla.. Bla...

Hắc, Ta biết rõ nàng quá mà. Cho dù nàng không phải sợ mệt sợ phơi nắng, cũng nhất quyết sẽ không làm thỏa mãn tâm nguyện của ta.

Lòng ta biết rõ, nên đối với chuyện này cũng không tiếp tục để tâm.

Ở hoa viên đi dạo một lát, thật sự cảm thấy không có một chút thú vị gì. Vừa lúc này lại có mấy con chim sẻ bay qua đầu của ta, ra Phò Mã phủ. Điều này bỗng dưng làm đầu óc ta lóa sáng, ta biết chút nữa cần làm cái gì rồi.

Ta nhìn Quả Đào, hỏi nàng: “Trong Phò Mã phủ này là ta làm chủ phải không?”

Quả Đào bị ta bất ngờ hỏi nên có chút mờ mịt, theo phản xạ trả lời: “Gia tất nhiên làm chủ, trong Phò Mã phủ này ngoại trừ công chúa, ngài chính là lớn nhât.”

“Tốt lắm.” Ta gật đầu “Vậy chúng ta xuất phủ đi chơi một chút đi.”

“Xuất phủ?” Quả Đào có vẻ có chút khó xử “Cái này không tốt lắm đâu.”

“Tại sao không tốt?” Ta trừng nàng “Ai quy định phò mã không thể ra đường?”

“Không có, nhưng thân thể ngài vừa mới bình phục, trên đường gió bụi lớn, lỡ như ngài lại ngã bệnh thì phải làm sao?”

Nói cái rắm gì vậy, một chút tin tưởng vào sức khỏe của ta cũng không có sao, ta khoát tay, ý bảo nàng chớ nhiều lời: “Ta nói đi ra ngoài là đi ra ngoài, không lẽ địa vị ngươi lớn hơn ta sao?”

“Không có không có.” Quả Đào bị dọa liền liên tục xua tay “Nhất định là nghe theo Gia.”

Ta vừa lòng gật gật đầu, nói: “Ngươi, đi trước, dẫn đường.”

Quả Đào quả thật nghe lời, liền đi ở phía trước dẫn đường.

Phò Mã phủ thực sự rất lớn, tuy rằng ta tới nơi này cũng đã gần nửa tháng, nhưng ngoại trừ phòng của mình thì ta cũng chỉ đi đến hoa viên, ta không biết đại môn Phò Mã phủ ở chỗ nào, nói thật, lúc này ta càng giống một con ếch ngồi đáy giếng, cũng chỉ vì ta chỉ ở miết trong một chổ nhỏ, nhưng nơi khác ta hoàn toàn không biết.

Ước chừng đi khoảng một phút đồng hồ, ta mới nhìn thấy đại môn của Phò Mã phủ, cái cổng kia xem chừng ít nhất cũng cao gấp ba lần ta, thật sự khí thế. Cước bộ của ta tăng nhanh hơn, một lòng chỉ muốn sớm đi ra khỏi Phò Mã phủ như cái nhà giam này.

Mọi người đều nói cuộc đời tựa như một vở kịch, tất nhiên của ta cũng không ngoại lệ, có người, sống cuộc đời bình bình đạm đạm không có nhiều biến cố. Có người, lại oanh oanh liệt liệt. Mà cuộc đời của ta, tại sao bên trong hay bên ngoài cũng đều lộ ra tà khí là sao?

Sở dĩ ta nói như vậy chính là vì lúc ta sắp đạt được tự do của mình, thì trước mặt lại xuất hiện một cỗ kiệu cực lớn, còn có thể là ai nữa?

Mọi người cũng đều biết đấy.

Lúc Cửu công chúa xuống kiệu cũng nhìn thấy ta, nàng đầu tiên là ngẩn ra, sau đó khóe miệng cười yếu ớt nói: “Hiếu Ân đây là muốn ra ngoài?”

“Phải” Ta trả lời, đồng thời tay cũng hướng trên mông vỗ một cái, gần đây Cải Trắng không biết được ăn thứ tốt gì mà trọng lượng của nó ngày càng tăng, nó bám trên mông của ta làm quần ta lúc nào cũng tuột.

Động tác lơ đãng này của ta cũng đủ làm cho Cửu công chúa nhíu mày một lúc.

Bản thân ta cũng biết là khó coi, trước cửa người đi đường cũng không ít, động tác này của ta cực kỳ bất nhã, hơn nữa đây lại đang là trước cửa Phò Mã phủ, binh lính đều nhìn, tỏ ra ta vô cùng dung tục.

Cửu công chúa lại hỏi ta: “Muốn đi đâu?”

“Không biết a, chỉ là muốn đi ra ngoài tùy tiện đi dạo, từ lúc tỉnh lại đến giờ ta vẫn chưa từng ra khỏi phủ.” Ta nói.

Nghe vậy, Cửu công chúa trầm tư một lát, nhưng lại gật đầu nói: “Cũng tốt, bản cung đi cùng ngươi.”

Cái gì?

Ta quan sát nàng, giống như nhìn thấy quỷ.

Nhưng nàng cũng chỉ lơ đễnh hỏi ta: “Thế nào, ngươi không muốn?”

Ta tất nhiên không muốn, thế nhưng lại không dám nói trước mặt nàng. Vì thế ta vô cùng uyển chuyển nói: “Ta chỉ là tùy tiện đi ra ngoài dạo mấy vòng, ngươi một thân trang phục như vậy, làm sao đi cùng ta được, ta cũng không muốn bên cạnh có một đống binh lính đi theo, hơn nữa lỡ như có cái gì ngoài ý muốn, phụ hoàng ngươi mà biết được nhất định đầu của ta sẽ không còn, cho nên tốt nhất là ngươi vẫn cứ ở nhà đi công chúa, ta bảo đảm trước khi trời tối sẽ trở lại!”

Lúc này Cửu công chúa đã đi đến trước mặt ta, nàng nhìn ta, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, ta cũng không rõ rốt cuộc là nàng có đồng ý hay không. Quả nhiên, không tới một lúc lại chợt nghe nàng nói: “Đừng quên, ngươi chính là mất trí nhớ, lỡ như đi ra ngoài rồi lại không tìm được đường về thì phải làm sao?”

Ta chỉ chỉ Quả Đào: “Có nàng theo ta mà.”

Cửu công chúa vẫn nói tiếp: “Hiếu Ân là phò mã của bản cung, để cho một nha hoàn dẫn đường, bản cung không yên tâm. Ngươi đợi bản cung một lát, bản cung thay đổi xiêm y rồi sẽ cùng ngươi ra ngoài.”

Ta thở dài bất lực. Có thể làm gì nữa bây giờ?

Đành theo đuôi Cửu công chúa thôi!

Thời gian chậm rãi trôi. Cửu công chúa nói chờ một lát, trên thực tế đã hơn một canh giờ. Lúc ta sắp sửa chờ đến ngủ gục thì nàng mới xuất hiện, bảo rằng chúng ta có thể đi ra ngoài dạo phố rồi.

Hứng trí ban đầu của ta giờ biến mất không còn sót lại chút gì, ta giống như một cái xác chết đi theo phía sau nàng ra khỏi Phò Mã phủ.

...

Lúc này trên chợ vẫn vô cùng náo nhiệt, những người tiểu thương vẫn chưa dọn hàng, các loại đồ vật với đủ mọi kiểu dáng xuất hiện ở trước mặt ta. Trong nháy mắt, ta giống như được uống thuốc kích thích, chạy hết nơi này đến nơi kia, hận không thể từng tiểu quán đều vào một lần.

Công chúa ở phía sau thảnh thơi tiêu sái, nhìn không chớp mắt, giống như một vị phu nhân. Cũng đúng, nàng đi ra ngoài vốn dĩ cũng không phải là để dạo phố, chỉ là sợ ta đi lạc hoặc cũng là sợ ta chạy thoát.

Dần dần, trời cũng bắt đầu tối.

Nãy giờ ta chạy nhảy trên đường nên giờ vừa đói vừa mệt, lại thật sự không muốn hồi phủ. Nhìn thấy xa xa có một tửu lâu lớn nhìn cũng rất sang trọng, cho nên nhanh chóng chạy về phía Cửu công chúa nói: “Chúng ta đi ăn cơm đi.” Nói xong ta chỉ chỉ tửu lâu phía trước.

Cửu công chúa cũng nhìn về phương hướng ta chỉ đến, liền lập tức cự tuyệt, ý bảo ta hồi phủ dùng bữa, đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ.

Ta mặc kệ, đứng tại chỗ không đi, tính tình trẻ con lại nổi lên.

Cửu công chúa híp mắt nhìn ta, dự báo là sắp có đại hỏa xảy ra a. Ta thấy trong lòng cũng sợ, nhưng thât ra vẫn không muốn di chuyển, cuối cùng liền dứt khoát sử dụng sở trường đặc biệt của nữ nhân, ta kéo kéo ống tay áo của nàng làm nũng, “Chỉ một lần thôi, nha, ngươi đồng ý đi, đi mà ~...”

Kết quả? Kết quả đương nhiên là ta thắng lợi vẻ vang! Thì ra tiểu xà hạt là ăn mềm không ăn cứng. Tại sao đến bây giờ ta mới ý thức được chứ?! Trong lòng mừng thầm, một đường đi rốt cuộc cũng tới tửu lâu, trong lòng nói thầm về sau đã có biện pháp trị tiểu xà hạt này rồi.

Lúc này là thời điểm tửu lâu náo nhiệt, ta nhìn một vòng xung quanh, lầu một, đại sảnh hầu như không còn một chổ trống. Trong những người này có giang hồ hiệp khách, cũng có thư sinh văn nhã, thật sự làm cho ta mở rộng tầm mắt. Ta quay đầu liếc nhìn mắt công chúa một cái, phát hiện nàng vô cùng khó chịu nhíu mi nhăn mày, xem ra là mười phần không thích hoàn cảnh nơi này.

Bất quá ta thì lại rất vui vẻ, cũng làm như không phát hiện sự khó chịu của nàng.

Lúc này, một vị tiểu nhị chạy đến bên người chúng ta, cúi đầu khom lưng nói: “Ngài cùng phu nhân là muốn ngồi ở nhã gian trên lầu hai hay là đại sảnh?”

“Nhã gian.”

“Đại sảnh.”

Đáp án hiển nhiên khác nhau, tiểu nhị bộ dáng vô cùng khó xử, ta quay đầu lại nhìn công chúa, vẻ mặt giống như cầu xin, ta biết nàng thích thanh tĩnh thế nhưng khó có được một dịp ra ngoài, náo nhiệt như thế này cũng không phải thường xuyên gặp được.

Đôi ta bốn mắt nhìn nhau, ban đầu không ai nhường ai, đến sau cùng nàng quay mặt sang nơi khác, xem như là thỏa hiệp.

Ta vui vẻ, quay đầu nói với tiển nhị: “Đại sảnh.”

Vị trí chỗ ngồi cũng coi như không tồi, gần bên cửa sổ, ban đêm từng cơn gió nhẹ nhẹ thổi qua, uống một chút rượu thật sự thoải mái. Chúng ta gọi một bàn đồ ăn, nghe tiểu nhị nói đây đều là món ruột của tửu lâu này, cuối cùng còn có một bình mỹ tửu thượng hạng.

Chỉ có điều từ đầu đến cuối, trên mặt Cửu công chúa cũng không có biểu cảm gì, không phải cau mày mà chính là mặt không biểu tình, ta cũng không quản nàng nữa, đem Cải Trắng ném trên cái ghế dài kế bên, lại tiếp tục vùi đầu tự ăn tự sống.

Cửu công chúa thì một miếng cũng không ăn, nàng vẫn là vẻ mặt không kiên nhẫn giúp ta đút Cải Trắng ăn.

Sau khi đã cơm no rượu say, chúng ta định đứng lên hồi phủ thì Cải Trắng phía bên kia lại đột nhiên kêu to chít chít một tiếng, nhảy khỏi ghế ba chân bốn cẳng bỏ chạy! Ta cùng Quả Đào hoảng hốt, theo phản xạ định đứng dậy đuổi theo, nhưng vừa chạy được hai bước ta đột nhiên ý thức được không thể để Lão Cửu ở lại trong này một mình được, vì thế ta để một mình Quả Đào đuổi theo, bản thân thì quay lại chỗ Lão Cửu.