Bữa cơm tất niên nhà họ Tô gồm đủ các món truyền thống người miền Nam, xôi ngọt thập cẩm, vịt quay, cá hấp tương, xúc xích nhà làm. Bà Tô đã tất bật nấu nướng, mà Tô Cách có thể về quây quần càng khiến bà vui vẻ hơn.
Trong bữa, bà liên tục gắp thức ăn cho cậu: “Thằng nhỏ này, ăn nhiều một chút đi! Xem con này, sao lại gầy như thế, có phải ở ngoài không chịu ăn uống phải không?”
“Mẹ, ở lớp con bị liệt vào diện béo đấy, mẹ chưa gặp các bạn khác đâu!”
“Người khác thế nào mẹ mặc kệ, con là con mẹ, mẹ không thể để con biến thành đứa da bọc xương được!” Bà Tô nói xong, tay vẫn không ngừng gắp đồ vào bát cậu.
Ông Tô ở một bên hớn hở dùng bữa, hỏi: “Tô Cách à, năm sau con thi cao đẳng đúng không?”
Cậu đột nhiên dừng đũa, quay đầu nói với ông: “Bố à, con năm đầu đại học rồi.”
“À thi xong rồi nhỉ! Xem trí nhớ của bố này! Nhưng bố nhớ rất rõ con học hội họa, bây giờ đang theo học viện mỹ thuật đi!” Ông Tô đắc ý, dường như ông rất vui vì mình nhớ rõ chuyện này.
Tô Cách buông bát: “Không phải bố à, con học diễn xuất.”
“Đúng rồi, lại nói lần trước con gửi về nhiều tiền như thế, còn mua cho mẹ quần áo nữa. Con bảo là cát xê phim đầu tay, nội dung thế nào, con diễn vai gì?” Bà Tô sốt sắng hỏi.
Cậu không biết nên đáp như nào, lấp li3m: “Mẹ, chỉ là một bộ phim ngắn phát trên mạng thôi, mẹ không biết lên mạng…”
“Không biết thì con có thể tìm cho mẹ mà, lát nữa mở cho mẹ xem đi.”
“Mẹ không xem chương trình văn nghệ đón năm mới à?”
“Ừ, vậy mai đi!”
Tô Cách nghĩ mai mình phải tìm cách đánh trống lảng mới được…
Ăn xong cơm tất niên, Tô Cách lấy trong túi ra hai bao lì xì, cậu nhận vài hoạt động, còn được trả cát xê từ “Ái tình” nên thu nhập khá khẩm, cho nên tặng bố mẹ hai bao lì xì dày.
Ông Tô nhận lì xì, vô cùng vui vẻ hò reo: “Tôi được nhận lì xì của con trai này! Thật là vui!”
Bây giờ ông Tô không khác gì một em bé ngốc, hỉ nộ ái ố đều bày tỏ.
Bà Tô nhận lì xì, trong lòng cũng vui, nhưng lại nhịn không được mắng cậu hai câu: “Thằng nhóc này, phải biết tiết kiệm dần để sau này còn cưới vợ chứ!”
“Mẹ, còn lâu con mới lấy vợ!” Tô Cách chưa từng động tới vấn đề này, thậm chí về sau cũng không bàn đến. Về phần vì sao, thì cậu không nghĩ đến nó, thậm chí là không dám nghĩ luôn.
Tiền lì xì trong tay ông Tô cầm còn chưa ấm thì đã bị vợ lấy mất: “Được rồi, để tôi giữ cho ông, ông mà giữ thì lại mất.”
Ông Tô cũng không để ý, dù sao mình cũng đã được con trai lì xì rồi, còn lại cứ để vợ lo.
Sau tiết mục mừng tuổi, Tô Cách về phòng đi ngủ.
Nằm trên giường nghe bên ngoài vang lên tiếng pháo hoa rộn rã khắp nơi, có vẻ rất náo nhiệt, chắc hẳn các gia đình khác đều có giây phút đoàn viên đầm ấm.
Mà Tô Cách lại không tự chủ nghĩ đến một người.
Lấy điện thoại, mọi người đang hò hét trên Weibo của đoàn làm phim, đòi đạo diễn phát lì xì.
Đạo diễn thò đầu ra, đầu tiên chúc mọi người năm mới vui vẻ, chưa chi đã bị nhào đến đào tiền. Bây giờ internet đúng là rất tiện lợi, có thể trực tiếp phát lì xì trong group chat, ai nấy chém giết, người cướp nhiều hay ít đều hiện hết.
Đạo diễn hết cách, đành phải leo lên treo lì xì, mặc mọi người giành.
Tô Cách thấy một đám người cướp được bao đỏ, sau đó đường đường chính chính diễn cảnh cường hào nói cảm ơn.
Đột nhiên có một người tag tên Trần Mục Dương và Tô Cách.
[Cá dưới nước: Hai diễn viên chính của chúng ta đâu rồi? Cũng phải phát bao đỏ cho chúng tiểu nhân chớ!]
[S3xlady: Đúng thế đúng thế! Trốn đi đâu rồi? Về sau mà nổi tiếng thì cũng có một phần công lao của tụi mình!]
Vì thế phía dưới bắt đầu nổ tung, đều là muốn Tô Cách với Trần Mục Dương phát lì xì.
Tô Cách im re, cậu đương nhiên không ngốc! Cậu nghĩ anh cũng sẽ không phản hồi đâu!
Nhìn ảnh đại diện của Trần Mục Dương, đương nhiên là tối xì.
Không biết anh đang làm gì, có cùng người nhà ăn cơm tất niên không? Hay là ngồi trước TV đợi xem chương trình chào xuân. Mà cậu cũng khó tưởng tượng được cảnh đối phương tham gia mấy hoạt động này
Vì anh sẽ không rảnh rang ngồi cầm điện thoại lướt Weibo xem linh tinh.
Tô Cách đặt điện thoại qua một bên, một lát sau lại không cam lòng cầm lại, có lẽ cậu nên thử một lần, cứ cho mình một cơ hội đi.
Nhập dãy số 5.20 rồi xác nhận gửi đi.
Cứ vậy, Tô Cách tặng cho Trần Mục Dương lì xì có giá trị 5.20 tệ.
Có lẽ anh sẽ không biết, bởi vì anh rất ít khi lên mạng, trên cơ bản là không bao giờ. Chắc hẳn sau khi đóng máy “Ái tình”, anh vẫn sẽ không phát hiện Tô Cách từng mừng tuổi mình…
Sáng sớm hôm sau, Tô Cách rời giường, bà Tô biết cậu chỉ có thể ở nhà được ba ngày, vì thế sốt ruột giục cậu về nhà ông bà nội, rồi lại chạy sang ông bà ngoại.
Xem ra hai ngày nghỉ ngơi của cậu, lịch trình cũng vô cùng bận rộn đây.
Boy love truyện chữ Tô Cách cầm điện thoại xem qua tin tức, hẳn là Trần Mục Dương không để ý. Không biết cảm giác trong lòng gọi tên thế nào, nhưng cậu vẫn bỏ điện thoại vào túi, ra khỏi nhà, ngồi trên xe bus mới nhớ ra mình quên sạc pin…
Nghĩ nghĩ một lúc liền kệ, dù sao chỉ có mấy ngày, mình tốt hơn là nên dành nhiều thời gian cho gia đình.
Lúc Tô Cách theo bố mẹ đến nhà ông bà nội, có mấy vị khách đến chúc tết đều ngồi ở phòng khách chuyện trò.
Bà nội nhìn thấy cháu trai, rất vui vẻ, còn lấy kính lão ra cẩn thận ngắm nghía cháu yêu một hồi khiến cậu ngại ơi là ngại: “Bà nội, bà đừng nhìn con nữa mà!”
“Tiểu Cách nhà mình đã lớn thế rồi! Phải mau tìm bạn gái thôi!” Gần như năm mới nào cũng bị nói mấy vấn đề này, tuổi này cũng là đẹp rồi.
“Con còn nhỏ mà, không cần gấp đâu ạ!”
“Đúng vậy đó mẹ, Tiểu Cách mới năm nhất đại học, chưa cần gấp đâu mẹ!” Thím cậu nói.
Bà Tô xách theo quà cáp mình chuẩn bị, thím cũng đi theo, nói: “Ôi trời, em nói này mẹ Tô Cách à! Chị còn chuẩn bị quà cáp gì chứ, bố Tô Cách thành như vậy, hoàn cảnh của anh chị chúng em đều hiểu mà!”
Sắc mặt bà không đổi, nói: “Không sao, đây là quà tết, cấp bậc lễ nghĩa nhà chị phải theo.”
Bà nội cậu kéo tay con dâu ngồi xuống, than thở: “Lâm Phượng à, hai năm nay thật sự khiến con vất vả… Trí nhớ của A Viễn vẫn chưa tốt hơn sao?”
Bà Tô thở dài, gật đầu.
Ông Tô hớn hở đi tới, cũng không chào ai, tùy tiện ngồi xuống ghế dựa, nhìn mọi người như đang xem hài kịch.
Bà Tô phất tay gọi ông: “Trường Viễn, ông lại đây chào bố mẹ!”
Ông nghe lời đi qua, theo chỉ thị của vợ, gọi: “Bố, mẹ!”
Bà nội nhìn đứa con trai yêu quý của mình giờ đây lại biến thành đứa trẻ ngốc nghếch, nhịn không được đỏ viền mắt: “Con ơi, con vốn là người khỏe mạnh, sao lại biến thành cái dạng này?”
Bà Tô cầm lấy tay cụ, an ủi: “Mẹ, mẹ đừng buồn. Tuy bây giờ Trường Viễn có bệnh, nhưng ông ấy rất nghe lời.”
Bà nội nghe con dâu nói xong, trong lòng thoáng nhẹ nhõm hơn một chút, để Tô Cách ngồi cạnh mình, hiền từ nhìn cháu đích tôn: “Tiểu Cách à, ở trường thế nào? Không vất vả chứ con?”
Thím cậu xen mồm: “Mẹ, về sau Tiểu Cách nhà mình là đại minh tinh đó! Thằng bé đang học ở trường nghệ thuật Z, về sau tiền đồ rộng mở! Tiểu Cách à, tương lai có trở thành đại minh tinh thì cũng đừng quên người thím này nhé!”
Tô Cách chỉ cười mà không đáp.
Bà nội kéo cháu trai vào phòng riêng, rút một bao lì xì dưới gối ra, nói: “Lại đây Tiểu Cách, đây là lì xì bà nội để dành cho con, cầm lấy đi con!”
Tô Cách vội vàng xua tay từ chối: “Bà nội à, con lớn rồi! Sao có thể nhận lì xì của bà nữa? Bà mau cất đi bà!”
Nhưng bà nội rất cương quyết: “Bà bảo con cầm là cầm! Bà nội biết Tiểu Cách rất vất vả nhưng không thể giúp được cái gì. Con là đứa cháu bà nhìn mà lớn, làm sao lại không biết tính tình của con được?”
“Bà nội…” Đúng vậy, khi còn nhỏ, bố mẹ cậu dốc sức làm ăn, buôn bán bận rộn nên để ông bà nội nuôi nấng cậu, mãi cho đến khi bà Tô đón con trai vào thành phố, mới tự mình chăm sóc con.
“Tiểu Cách à, bà nội không cần s4u này con có thể trở thành đại minh tinh gì đó. Bà nội chỉ mong một đời con hạnh phúc, vui vẻ là được…”
Tô Cách nhìn người bà từ nhỏ đã thương yêu, chăm sóc mình, cái gì cũng không nói được, cuối cùng thừa dịp bà nội không chú ý, lặng lẽ nhét tiền mừng tuổi về chỗ cũ.
Con người thím không tốt cho lắm, ông bà nội chắc hẳn sống cũng không thoải mái.
Tô Cách cùng bố mẹ rời khỏi nhà ông bà nội, tiếp tục tới thôn bên cạnh thăm ông bà ngoại, ở lại đó một đêm.
Sức khỏe ông bà ngoại so với ông bà nội tốt hơn nhiều, hai cụ đã dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ.
Trước khi ông Tô gặp chuyện không may, hai vợ chồng đã gom góp mua cho phụ huynh ngôi nhà khang trang hơn.
Về nhà mẹ đẻ, bà Tô không có mang theo đồ đạc linh tinh.
“Bố, mẹ! Con về rồi!” Bà vào nhà, gọi to.
Ông bà ngoại từ trong phòng ngủ đi ra, nhìn thấy cả nhà Tô Cách, gương mặt đầy nếp nhăn nở hoa, vội vàng bảo con cháu ngồi xuống.
Bà ngoại vui vẻ kéo tay cậu, nhìn ngắm cháu trai, khen hết lời.
Sau đó lại kéo con gái ngồi một bên nói chuyện trong nhà.
“Tiểu Phượng à, đầu óc Trường Viễn vẫn vậy hả con?”
“Vâng…” Hiện tại bà Tô đã có thể bình tĩnh trả lời: “Bác sĩ nói, có lẽ về sau ông ấy cũng không hồi phục được.”
“Ôi…” Bà ngoại khó xử nói: “Chẳng lẽ về sau con vẫn phải chăm nó như trẻ con?”
“Mẹ! Nếu con đã gả cho Trường Viễn, thì mặc kệ ông ấy thành cái dạng gì, con cũng không bỏ chồng đâu!”
“Mẹ biết, mẹ cũng không có ý gì. Chỉ là Trường Viễn như vậy… mẹ sợ con khổ…”
“Mẹ à, con không khổ.” Bà Tô kiên định lắc đầu: “Mẹ xem, Tiểu Cách đã vào đại học, lại rất ngoan. Tuy rằng Trường Viễn có bệnh, nhưng ông ấy không còn cũng tất bật làm ăn bên ngoài. Bây giờ ông ấy chỉ ở nhà, con bảo gì làm nấy. Có lẽ là do ông trời nghe con oán giận chồng mình đã từng không biết quan tâm gia đình, nên mới thay đổi mọi thứ.”
- -----oOo------