Phiêu Miểu 7 - Quyển Thần Đô

Chương 7: Tứ Thị




Phiêu Miểu 7 – Quyển Thần Đô

Tác giả: Bạch Cơ Quán

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Hồi 2: Sách Cực Lạc

Chương 7: Tứ Thị

Nguyên Diệu tò mò hỏi: "Bạch Cơ, sách Cực Lạc là gì thế?"

Bạch Cơ có vẻ hơi không tự nhiên, nàng uống một ngụm trà Dương Hách, úp mở nói: "Sách Cực Lạc, tất nhiên là cuốn sách có thể mang lại trải nghiệm Cực Lạc. Khụ khụ, Vi công tử, ta rất hứng thú với Cực Lạc Tán và Tiệc Cực Lạc, ngươi có biết rõ hơn không?"

Vi Ngạn cười nói: "Bạch Cơ vừa nãy còn khuyên ta không nên thử Cực Lạc Tán, sao bây giờ lại tự mình hứng thú với nó?"

Bạch Cơ cười bí ẩn, nói: "Bởi vì ta hứng thú với sách Cực Lạc."

Vi Ngạn nói: "Cực Lạc Tán ta không rõ lắm. Nhưng Tiệc Cực Lạc... có liên quan đến chợ Quỷ."

Bạch Cơ khẽ nhếch môi cười.

Nguyên Diệu hỏi: "Đan Dương, chợ Quỷ là gì?"

Vi Ngạn nói: "Hiên Chi, trong Thần Đô có bốn chợ..."

Nguyên Diệu ngắt lời Vi Ngạn, nói: "Không đúng, Đan Dương, trong Thần Đô chỉ có ba chợ, chợ Nam, chợ Bắc và chợ Tây."

Vi Ngạn cười nói: "Hiên Chi, đông tây nam bắc, bốn hướng đều có đủ, đã có chợ Nam, chợ Tây, chợ Bắc, hắn không tò mò vì sao Thần Đô không có chợ Đông sao?"

Nguyên Diệu tò mò hỏi: "Tại sao vậy?"

Vi Ngạn chưa kịp trả lời, Bạch Cơ đã cười nói: "Hiên Chi, Thần Đô có chợ Đông, chỉ là rất ít người biết, cũng rất ít 'người' từng đến. chợ Đông còn gọi là chợ Quỷ nằm dưới chân núi Mang, người mua bán qua lại đều là phi nhân, những thứ giao dịch là kỳ vật nhân gian không có, phương thức giao dịch không phải tiền bạc mà là vật đổi vật. Rất lâu trước đây, khi chợ Quỷ mới mở cửa thì có chào đón con người, con người có thể tự do ra vào nhưng con người khó lường, tính tình dễ thay đổi, thường không giữ chữ tín làm ăn thua lỗ. Lâu dần, mọi người chịu nhiều thiệt thòi bèn từ chối con người bước vào chợ Quỷ. Trong một số thời kỳ, mâu thuẫn giữa người và phi nhân khá gay gắt, người lạc vào chợ Quỷ đều bị giết chết, xác chết ngổn ngang ngoài đồng. Trong lời đồng của con người, chợ Quỷ dần trở thành nơi cấm địa kinh hoàng không thể nhắc đến. Tuy nhiên, từ thời Ngụy Tấn trở đi, dân phong ngày càng xuống dốc, phi nhân bắt đầu mê luyến vàng bạc, mặc dù văn bản vẫn cấm con người vào chợ Quỷ nhưng một số người có pháp lực cao thâm ra vào chợ Quỷ mua bán linh hồn hoặc xác thịt, thì họ cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Đến ngày nay, quy định này càng lỏng lẻo. Đúng rồi, bây giờ giao dịch ở chợ Quỷ đã có thể dùng vàng bạc rồi."

Vi Ngạn ngạc nhiên nói: "Bạch Cơ biết về chợ Quỷ còn nhiều hơn ta nữa."

Bạch Cơ cười nói: "Hì hì, ta là thương nhân mà, sống nhờ chợ, tất nhiên phải biết nhiều về chợ rồi."

Vi Ngạn nói: "Ngươi biết chợ Quỷ, vậy tốt rồi. Nghe nói, vé vào cửa tham gia Tiệc Cực Lạc có thể mua được ở chợ Quỷ."

Bạch Cơ hỏi: "Chợ Quỷ lớn như vậy, thương gia cũng nhiều, tìm ai để mua?"

Vi Ngạn nói: "Tìm phu nhân Hồ Tâm Nguyệt."

Sắc mặt Bạch Cơ lại trở nên nghiêm túc.

Vi Ngạn xoa tay hỏi: "Bạch Cơ có cách nào đến chợ Quỷ không? Ta luôn rất hứng thú với chợ Quỷ rất muốn đi dạo một chút, cảm thấy đồ ở chợ Quỷ đều là thứ ta thích..."

Bạch Cơ nói: "Vi công tử tốt nhất là đừng đi chợ Quỷ, cũng đừng có ý định tự mình tìm chợ Quỷ dưới chân núi Mang. Tuy nói bây giờ chợ Quỷ mắt nhắm mắt mở với con người, thậm chí còn có một số pháp sư nước ngoài ẩn cư trong chợ Quỷ làm những việc bùa chú mờ ám, nhưng con người ra vào chợ Quỷ chỉ giới hạn ở những pháp sư, đạo sĩ, phù thủy có pháp lực cao thâm. Người thường vào chợ Quỷ, nếu gặp phải phi nhân cổ hủ, ghét bỏ con người vẫn sẽ chết nằm nơi hoang vu."

Vi Ngạn trong lòng sợ hãi nhưng vẫn mong mỏi chợ Quỷ muốn đi xem thử.

Vi Ngạn van nài: "Bạch Cơ có thể cùng ta đi dạo chợ Quỷ không? Có ngươi đi cùng, ta chắc chắn không chết."

"Như thế thì được." Bạch Cơ đảo mắt, cười nói: "Nhưng ta là thương nhân, thời gian rất quý giá, không thể đi dạo miễn phí với ngươi. Mượn Hiên Chi một lần, mười lạng bạc. Mượn ta đi dạo chợ Quỷ đắt hơn Hiên Chi, mười lạng vàng. Vi công tử, chúng ta là bạn cũ, không để ngươi thiệt thòi, ngươi mượn ta đi dạo chợ Quỷ, Hiên Chi miễn phí một lần, không lấy bạc của ngươi..."

Vi Ngạn suy nghĩ một lúc, nói: "Mười lạng vàng? Quá đắt rồi. Bạch Cơ, đưa ngươi mười lạng vàng, không biết ta có thể mua được ở chợ Quỷ bao nhiêu đồ."

Nguyên Diệu nhăn nhó nói: "Bạch Cơ, tiểu sinh không có hứng thú với chợ Quỷ, chẳng muốn đi chút nào. Hai người đi dạo là được rồi, sao lại kéo tiểu sinh vào làm gì?"

Bạch Cơ cười nói: "Dù sao Hiên Chi cũng rảnh rỗi mà."

Vi Ngạn tính toán một lúc, nói: "Thế này nhé. Bạch Cơ, ta đưa ngươi mười lạng vàng, ngươi dẫn ta đi chợ Quỷ, chắc chắn phải đưa ta ra an toàn. Ngoài ra, ngươi tặng ta ba lần Hiên Chi nữa." Bạch Cơ cười tươi nói: "Được."

Nguyên Diệu nhăn nhó nói: "Tiểu sinh không muốn đi chợ Quỷ..."

Vi Ngạn hưng phấn nói: "Bạch Cơ, khi nào chúng ta đi chợ Quỷ? Hôm nay đi nhé?"

Bạch Cơ nói: "Hôm nay không được, chợ Quỷ không phải ngày nào cũng mở. Mấy ngày ba, sáu, chín, lúc hoàng hôn, chợ Quỷ mới mở. Tính toán, ngày mai là ngày chín, chợ Quỷ mở. Chiều mai, khi cổng thành đóng, chúng ta gặp nhau ngoài cửa Đông."

Vi Ngạn xoa tay nói: "Đi dạo chợ Quỷ, cần mang theo gì?"

Bạch Cơ cười gian, nói: "Đi chợ, mua đồ, tất nhiên phải mang tiền bạc. Nếu thấy phiền phức, không mang cũng không sao, dù sao sau khi giao dịch, dù ngươi có chạy đến chân trời góc bể, cũng có người đến nhà ngươi đòi nợ." Vi Ngạn, Nguyên Diệu có hơi ớn lạnh.

Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Vi Ngạn tiếp tục trò chuyện, tiêu tốn buổi chiều nhàn rỗi mùa thu.

Trước khi Vi Ngạn rời đi, trong số những bảo vật liên quan đến Cực Lạc mà Bạch Cơ giới thiệu, đã mua một chiếc hộp bằng gỗ cây dương xỉ khắc hình các vị Phật thuyết pháp ở thế giới Cực Lạc, định tặng cho Bùi Tiên làm quà sinh nhật. Vì hộp gỗ rẻ hơn ngọc như ý, quạt vàng, dao găm đá quý nhiều, đột nhiên thêm hành trình đi chợ Quỷ, ngân sách mua quà cho Bùi Tiên không còn dư dả nữa.

Sau khi Vi Ngạn rời đi, Bạch Cơ ngồi bên bàn ngọc xanh trong phòng, không biết đang nghĩ gì.

Nguyên Diệu thu lại những báu vật như ngọc như ý, quạt vàng, dao găm đính đá quý trên bàn ngọc bích mà Vi Ngạn chưa chọn, dự định sẽ mang lên kho Đa Bảo.

Bạch Cơ nói: "Hiên Chi, ta thấy rất kỳ lạ."

Nguyên Diệu hỏi: "Kỳ lạ gì?"

Bạch Cơ nói: "Cuốn sách Cực Lạc ta bán ra rất kỳ lạ."

Nguyên Diệu nói: "Bạch Cơ, những thứ ngươi bán ra chưa bao giờ bình thường, không có gì phải kỳ lạ cả."

Bạch Cơ nói: "Hiên Chi không biết rồi. Ta vừa rồi cũng không nói thật với Vi công tử. Thực ra, sách Cực Lạc không phải ta bán ra mà là ta đổi lấy ở chợ Quỷ, dùng vật đổi vật. Và quan trọng nhất là, cuốn sách Cực Lạc ta đem đi đổi không thể mở ra đã thấy Cực Lạc Thế Giới."

"Tại sao?"

Bạch Cơ che mặt bằng tay áo, có hơi ngượng ngùng, nói: "Vì nó là đồ giả. Nó chỉ là một cuộn giấy trắng thôi."

Nguyên Diệu nói: "Ngươi lấy một cuộn giấy trắng lừa người ta?"

Bạch Cơ chớp mắt, cười nói: "Cực Lạc vốn là chuyện tự mỗi người cảm nhận, mỗi người có một trải nghiệm Cực Lạc khác nhau, mật của người này có thể là thuốc độc của người kia. Một cuộn giấy trắng, để người xem tự mình lĩnh ngộ mới có thể đại diện cho mọi Cực Lạc trên đời."

Nguyên Diệu biết Bạch Cơ khéo mồm, không nói lại được nàng nên bèn im lặng.

Bạch Cơ nói: "Cuốn sách Cực Lạc giả không nên có sức mạnh kỳ diệu như vậy."

Nguyên Diệu nghĩ một lúc, nói: "Có lẽ cuốn sách Cực Lạc trong Tiệc Cực Lạc mà Đan Dương nói đến không phải là cuộn giấy trắng mà Bạch Cơ ngươi bán ra? Tiểu sinh thấy Cực Lạc Tán, Tiệc Cực Lạc còn gì trào lưu Cực Lạc nữa, đều có gì đó rất lạ..."

"Hiên Chi nói có lý, cuốn sách Cực Lạc trong Tiệc Cực Lạc chưa chắc là cuộn ta dùng để lừa tiền."

Bạch Cơ suy nghĩ thêm một lúc, nói: "Cảm thấy rất kỳ lạ, phải tìm người hỏi thăm thử."

"Ngươi định hỏi ai?"

Nguyên Diệu hỏi.

"Nếu trào lưu Cực Lạc là phong trào phổ biến trong thành thì tất nhiên phải tìm người hiểu biết về trào lưu nhất, luôn dẫn đầu xu hướng trong Thần Đô để hỏi thăm chứ."

"Ai?"

"Công chúa Thái Bình."

"À." Nguyên Diệu chợt hiểu ra.

Bạch Cơ lấy hoa tiên, nhỏ mực vào nghiên, cầm bút viết một bức thư, để chim bay mang đi.

Lông bút lông sói vẫn còn dính mực, Bạch Cơ lại cầm bút, trên hoa tiên viết hai chữ "Cực Lạc".

Nguyên Diệu ngồi đối diện Bạch Cơ nhìn nàng viết chữ lại thấy bên ngoài cửa sổ phía sân sau khói bếp bốc lên, trong không khí lảng vảng mùi thơm của cá nướng. Đó là Ly Nô đang nhóm lửa nấu bữa tối.

Nguyên Diệu trong lòng trào dâng một niềm hạnh phúc, cảm thấy vô cùng vui sướng. Nếu trên đời thật có Cực Lạc Thế Giới thì lúc này, cảnh này là tịnh độ Cực Lạc của hắn.

"Bạch Cơ, Cực Lạc Thế Giới ở đâu thế?"

Bạch Cơ cười nói: "Theo Phật gia nói, nhân gian gọi là Ta Bà Thế Giới, cách Ta Bà Thế Giới mười vạn ức cõi Phật là Cực Lạc Thế Giới."

Nguyên Diệu hơi ngơ ngác, nói: "Nghe có vẻ rất kỳ diệu, Cực Lạc Thế Giới chắc hẳn là một nơi rất xa xôi."

Bạch Cơ cười nói: "Cực Lạc Thế Giới giống như Đào Hoa Nguyên, cũng là nơi mà nhiều người mơ ước."

"Bạch Cơ có ở nhà không? Nguyên công tử có ở nhà không?" Một giọng nói rụt rè vang lên trong đại sảnh.

Giọng nói này rất quen thuộc, Nguyên Diệu và Bạch Cơ đều nhận ra.

Nguyên Diệu vội vàng đứng dậy, bước ra ngoài.

Trong đại sảnh, một con hồ ly đỏ nhỏ lễ phép ngồi chồm hổm, trước mặt nó đặt một hộp thức ăn ba tầng, bên trong hộp phát ra mùi thơm hấp dẫn của thức ăn.

Nguyên Diệu vui mừng nói: "Thập Tam Lang, lâu quá không gặp."

"Nguyên công tử, lâu quá không gặp." Tiểu hồ ly đỏ liếc nhìn xung quanh, cười nói: "Tiểu lầu ở Lạc Dương vẫn như cũ, không có gì thay đổi. Mỗ đến thăm Bạch Cơ và Nguyên công tử. Đây là vài món ăn thích hợp cho mùa thu mà mỗ làm, vì không muốn tranh bếp với con mèo đen kia nên mỗ làm ở nhà cô cô rồi mang tới đây. Bạch Cơ và Nguyên công tử hãy thử xem."

Nguyên Diệu cầm lấy hộp thức ăn, cười nói: "Thập Tam Lang khách sáo quá, mau vào ngồi đi."

Tiểu hồ ly đỏ đứng dậy, theo Nguyên Diệu vào trong phòng.

Trong phòng, một con mèo đen ngồi tức giận ngoài cửa sổ, Bạch Cơ ngồi nghiêng bên cửa sổ, một tay thò ra ngoài nắm lấy mèo đen vừa nói chuyện với nó.

"Ly Nô, Thập Tam Lang là khách, không được vô lễ."

"Chủ nhân, con hồ ly đó đến thì cứ đến, tại sao lại mang thức ăn? Rõ ràng là chế giễu tài nấu nướng của Ly Nô không được..."

Cáo đỏ nghe thấy, nói: "Mèo đen, mỗ không chế giễu ngươi, tài nấu nướng của ngươi vốn đã không giỏi."

Ly Nô nghe vậy, nổi trận lôi đình.

"Ta nấu ăn đứng thứ hai ở Thần Đô, sao lại không giỏi?"

Nguyên Diệu tò mò hỏi: "Ai là thứ nhất?"

Ly Nô nói: "Là đám chuột ở Thử Lâu."

Hồ Thập Tam Lang nghe vậy, cười nói: "Mỗ học nấu nhiều món mới lạ khắp nơi, thỉnh thoảng cũng đến Thử Lâu, giao lưu với đầu bếp ở đó. Nhiều món ăn mới của đầu bếp Thử Lâu đều do mỗ dạy. Quản sự Hứa cũng luôn muốn mời mỗ quản sự bếp của hắn nhưng mỗ không có thời gian, đã từ chối. mèo đen, nếu ngươi cho rằng Thử Lâu là nhất thì mỗ là nhất của nhất, giỏi hơn ngươi nhiều."

Mèo đen có hơi xấu hổ, cụp tai xuống nhưng vẫn không phục, định tranh cãi thêm.

Bạch Cơ ngửi ngửi, nói: "Mùi gì vậy, có phải thứ gì đó bị cháy không..."

Nguyên Diệu cũng ngửi thấy mùi cháy khét của thịt nướng.

Mèo đen ngửi ngửi, đột nhiên nhảy dựng lên, lao thẳng vào bếp.

"Quên mất, quên mất, trên lò còn đang nướng cá! Con cá trắm lớn của ta cháy mất rồi a a a ..."

*

Hoàng hôn dần tắt, cỏ cây nhuộm vàng.

Một chiếc bàn gỗ hoa lê được đặt ở hành lang phía sau, trên bàn bày biện những món ăn tinh xảo mà Hồ Thập Tam Lang mang đến, gồm một đĩa thịt khô Tâm Liên, một đĩa gà Hồ Lô Bát Bảo, một đĩa thịt viên Thiên Trúc, và một đĩa bánh hoa ngỗng. Ở góc bàn, có một con cá trắm nướng cháy khét.

Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Ly Nô và Hồ Thập Tam Lang ngồi bên bàn ăn tối.

Nguyên Diệu ăn một miếng gà Hồ Lô Bát Bảo, cảm thấy Hồ Thập Tam Lang dường như đã cải tiến nước sốt làm cho gà Hồ Lô có hương vị phong phú hơn, dư vị kéo dài.

Bạch Cơ thì đang ăn bánh hoa ngỗng một cách ngon lành.

Nguyên Diệu không nhịn được nói: "Bạch Cơ, bánh ngọt nên để sau bữa ăn, nếu ăn trước sẽ không còn chỗ cho cơm nữa."

"Ồ." Bạch Cơ không vui đáp.

Hồ Thập Tam Lang nói: "Bạch Cơ, Nguyên công tử, các người chắc chắn phải thử món thịt viên Thiên Trúc này, đây là món mới mà ta học được. Thịt cừu bên trong được tẩm gia vị đen của Thiên Trúc, hạt tiêu trắng, nhụy hoa nghệ tây, nhục đậu khấu, và quả hạnh nhân... hương vị khác hẳn với thịt viên cừu bán ngoài thị trường."

Nghe vậy, Bạch Cơ và Nguyên Diệu vội lấy một viên thịt Thiên Trúc và ăn thử.

Nguyên Diệu cắn một miếng, lớp vỏ mỏng và giòn, thịt bên trong mọng nước và thơm ngon, đúng là khác hẳn với thịt viên cừu ngoài chợ, nước thịt có mùi hương lạ lẫm từ gia vị, ăn lần đầu có hơi không quen nhưng sau vài miếng thì thấy rất ngon.

Bạch Cơ và Nguyên Diệu không ngớt lời khen ngợi.

Nguyên Diệu nói: "Thập Tam Lang, những món ăn bình thường qua tay ngươi đều trở nên rất ngon miệng."

Bạch Cơ cười nói: "Thập Tam Lang, ngươi rất có tài năng làm đầu bếp đấy."

Ly Nô bướng bỉnh ăn con cá nướng cháy của mình, nói: "Xì! Có gì mà tài giỏi, ta cũng biết làm, chỉ là lười thôi."

Hồ Thập Tam Lang gắp một miếng thịt khô Tâm Liên trong suốt màu hồng đặt vào bát của Ly Nô, nói: "Thông thường thịt khô Tâm Liên được làm từ thịt cừu hoặc thịt lợn thái sợi, ngươi thích ăn cá nên mỗ đã thay bằng thịt cá. Để loại bỏ mùi tanh của cá sống, mỗ đã phết lên một lớp dầu mùi còn rắc thêm một ít bột hoa tulip làm cho thịt cá trở nên trong suốt màu hồng và có hương vị mềm mại. Mèo đen, ngươi thử xem."

Ly Nô miễn cưỡng ăn một miếng, sau khi thịt cá tan trong miệng, mắt nó bắt đầu sáng lên.

Hồ Thập Tam Lang hỏi: "Mèo đen, ngon không?"

Ly Nô lặng lẽ nhấc con cá trắm nướng cháy lên, đặt xuống đất rồi gắp thêm một miếng thịt khô Tâm Liên vừa ăn ngấu nghiến vừa nói: "Cũng tạm, coi như chấp nhận được."

Bạch Cơ hỏi: "Thập Tam Lang, sao ngươi có thời gian đến Lạc Dương thế?"

Hồ Thập Tam Lang ăn một miếng gà Hồ Lô Bát Bảo, nói: "Mỗ được phụ thân phái đến Lạc Dương thăm cô cô."

Bạch Cơ hỏi: "Phu nhân Tâm Nguyệt Hồ sao?"

Hồ Thập Tam Lang có hơi lo lắng nói: "Đúng vậy, cô cô bị bệnh."

Bạch Cơ hỏi: "Bà ấy không sao chứ?"

Hồ Thập Tam Lang nói: "Phụ thân nói cô cô có lẽ vẫn là tâm bệnh lâu năm. Tuy nhiên, mỗ đến đây thấy không chỉ là tâm bệnh, cô cô thực sự bệnh. Bà ấy gầy đi nhiều, sắc mặt trông tái nhợt, và tâm sự nặng nề như một cái vỏ rỗng không hồn..."

Nguyên Diệu hỏi: "Đã mời thầy thuốc chưa? Thầy thuốc nói sao?"

Hồ Thập Tam Lang nói: "Đã mời, thầy thuốc nói do suy nghĩ quá nhiều dẫn đến tâm bệnh khiến cơ thể suy kiệt. Cần ít suy nghĩ, nhiều tĩnh dưỡng."

Bạch Cơ nói: "Tối mai, ta vừa đúng có việc phải đi chợ Quỷ sẽ ghé thăm Lầu Tâm Nguyệt thăm phu nhân Tâm Nguyệt Hồ."

Hồ Thập Tam Lang vui mừng nói: "Tốt quá. Bạch Cơ đến thăm cô cô, nói chuyện với bà, cô cô chắc chắn rất vui."

Bạch Cơ cười nói: "Ta cũng có việc muốn hỏi bà ấy."

Nguyên Diệu tò mò hỏi: "Phu nhân Tâm Nguyệt Hồ là ai thế?"

Bạch Cơ và Hồ Thập Tam Lang chưa kịp trả lời, Ly Nô vừa ăn thịt khô Tâm Liên vừa nói: "Mọt sách, ta khuyên ngươi nên tránh xa phu nhân Tâm Nguyệt Hồ ra tám thước. Bà ấy ghét nhất là loại thư sinh như ngươi. Khi còn trẻ, bà ấy yêu một người đọc sách, yêu đến chết đi sống lại, bà ấy theo người đó từ lúc nghèo khó đến khi thành công, cái từ gì đó nhỉ, đúng rồi, 'đổ vốn', bà ấy đổ tất cả mọi thứ lẫn nội đan vào người đó nhưng cuối cùng vẫn bị bỏ rơi. Bà ấy mắc tâm bệnh, thỉnh thoảng lại phát tác nhìn thấy người đọc sách là bà ấy quyến rũ, chơi chán rồi thì ăn thịt. Loại như ngươi là con mồi của bà ấy."

Nguyên Diệu giật mình.

Hồ Thập Tam Lang im lặng một lúc rồi nói: "Nguyên công tử, ngươi đừng nghe mèo đen nói bậy. cô cô từ khi mở Lầu Tâm Nguyệt ở chợ Quỷ, đã bước ra khỏi chuyện cũ, bà ấy một lòng kinh doanh nhạc phường rất ít khi báo thù nhân loại."

Bạch Cơ cũng nói: "Những gì Ly Nô nói đều là chuyện cũ cả rồi. Một mối tình sâu nặng, gửi gắm tình yêu sai chỗ, cũng là chuyện rất thường thấy."

Nguyên Diệu không biết nói gì, chỉ gật đầu. Hắn cảm thấy quá khứ của phu nhân Tâm Nguyệt Hồ nghe có hơi đáng thương nhưng việc báo thù nhân loại một cách vô cớ, giết hại con người lại có phần quá đáng.

Mọi người chợt im lặng, bầu không khí trở nên hơi gượng gạo.

Để phá tan sự im lặng đầy lúng túng, Hồ Thập Tam Lang nói: "À, đúng rồi, mấy ngày trước, khi vừa đến Lạc Dương, mỗ đã gặp một chuyện quái dị và đáng sợ."

Bạch Cơ hỏi: "Ngươi đã gặp gì vậy?"

Hồ Thập Tam Lang lộ ra vẻ sợ hãi, nói: "Mỗ đi dọc theo sông Y vào đêm khuya thì thấy một người không mảnh vải che thân, ngồi trong nước. Hắn vừa dùng dao găm rạch bụng mình vừa niệm gì đó như 'Cực Lạc Chúng Sinh, cầu áo được áo, cầu ăn được ăn, mọi thứ đều đầy đủ. Không tham, không sân, không si mê. Tất cả chúng sinh luôn nghe Phật pháp, đó là Cực Lạc Thế Giới.' Khi ta đến gần, hắn đã chết rồi, chết rất thảm, ruột lòi ra ngoài nhưng trên mặt hắn lại hiện ra nụ cười hạnh phúc. Mỗ sợ đến mức suýt ngất, vội chạy đi..."

Nguyên Diệu giật mình, nói: "Chuyện này thật đáng sợ!"

Bạch Cơ trầm tư nói: "Lại là Cực Lạc Thế Giới..."

Ly Nô nói: "Nghe như có yêu quái đang săn mồi? Cách ăn này thật khó coi, thật nhếch nhác..."

Hồ Thập Tam Lang xoa mặt, nói: "Không phải yêu quái săn mồi, xung quanh không có yêu khí. Mỗ vẫn nghĩ mãi về chuyện này, sau đó quay lại tìm hiểu, người chết là một dân làng ở thôn Phù Đồ. Mỗ lén nghe bọn Bất Lương nói chuyện, họ bảo nguyên nhân cái chết của dân làng này là do dùng quá liều Cực Lạc Tán. Trong làng có nhiều vụ tự sát tương tự, đều liên quan đến Cực Lạc Tán. Bạch Cơ, Cực Lạc Tán là gì thế?"

Bạch Cơ đặt bát đũa xuống, nói: "Cực Lạc Tán là thứ đáng sợ có thể khiến người ta vui sướng."

Hồ Thập Tam Lang vô cùng bối rối, nói: "Thứ gì khiến người ta vui sướng, tại sao lại đáng sợ?"

Bạch Cơ nhẹ nhàng nói: "Bởi vì, niềm vui sướng luôn có cái giá của nó."

Hồ Thập Tam Lang hiểu nhưng không hoàn toàn.

Sau bữa tối, Hồ Thập Tam Lang lịch sự cáo từ.

Thấy trời đã tối, đi lại không tiện, Bạch Cơ giữ Hồ Thập Tam Lang ở lại qua đêm rồi hãy đi. Hồ Thập Tam Lang nghĩ nếu đêm khuya không về, cô cô sẽ lo lắng nên cảm ơn lòng tốt của Bạch Cơ rồi bước đi trong ánh trăng.

Bạch Cơ đứng trên bãi cỏ nhìn lên ánh trăng thượng huyền giống như một chiếc lược ngọc.

Ly Nô vừa ngâm nga khúc nhỏ vừa rửa chén đĩa trong bếp.

Nguyên Diệu khóa cửa tiệm lại, thắp đèn Cửu Chiếu Đồng Tước trong phòng.

Nguyên Diệu nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy Bạch Cơ mặc áo trắng như tuyết đứng trong bụi cỏ. Một cơn gió thu thổi qua, tấm áo lụa màu ánh trăng của Bạch Cơ bay lên, phủ lên cỏ cây một lớp sương mờ ảo.

Một con hạc giấy bay đến trong đêm.

Bạch Cơ đưa tay ra, hạc giấy lượn một vòng trong gió thu rồi đáp xuống đầu ngón tay nàng.

Bạch Cơ mở hạc giấy ra.

Thì ra đó là một bức thư.

Bạch Cơ đọc xong thư, khóe miệng nở một nụ cười.

Bạch Cơ nghiêng đầu, cười nói: "Hiên Chi, đêm nay trăng đẹp quá, chúng ta ra ngoài dạo một chút nhé?"

Nguyên Diệu nói: "Được thôi."

Ly Nô vừa dọn dẹp xong nhà bếp, đi qua bên cạnh Bạch Cơ, nói: "Chủ nhân, Ly Nô tối nay ăn nhiều quá, cảm thấy hơi đầy bụng, cần vận động một chút, có thể đi cùng hai người không?"

Bạch Cơ cười nói: "Ngươi cũng muốn đi à? Vậy thì không cần gọi ngựa trời nữa."

"Chủ nhân, chúng ta sẽ đi đâu?"

"Phường Minh Nghĩa, phủ công chúa Thái Bình."

Thế là Ly Nô hóa thành một con mèo chín đuôi lớn bằng một con hổ, chở Bạch Cơ và Nguyên Diệu rời khỏi Phiêu Miểu các, băng qua đường phố, tiến về Phường Minh Nghĩa.

Dưới ánh trăng, trong tòa thành, con mèo chín đuôi chạy trên con đường vắng lặng không người.

Nguyên Diệu không nhịn được hỏi: "Bạch Cơ, tại sao chúng ta lại đi thăm công chúa Thái Bình vào đêm khuya? Có phải hơi thất lễ không?"

Bạch Cơ cười nói: "Công chúa Thái Bình đêm nay đang tổ chức một Tiệc Cực Lạc. Nếu chúng ta đến vào ban ngày, bữa tiệc đã tan rồi."

"Bạch Cơ vừa rồi con hạc giấy là thư của công chúa Thái Bình à?"

"Đúng vậy."

"Trong thư viết gì vậy?"

"Thư nói bà ấy có Cực Lạc Tán, và tối nay bà ấy tổ chức một Tiệc Cực Lạc trong phủ."

"Có phải là Tiệc Cực Lạc mà Đan Dương đã nói không?"

Bạch Cơ trầm ngâm một lúc rồi nói: "Có lẽ là vậy. Đi xem là biết. Ta quan tâm sách Cực Lạc hơn."

Không bao lâu, con mèo chín đuôi đã đến Phường Minh Nghĩa, dừng lại cách xa phủ công chúa. Bên ngoài phủ công chúa, cổng đỏ tường cao, dọc theo đường có một hàng xe ngựa trang trí lộng lẫy. Xem ra, khách tham gia tiệc Cực Lạc không ít. Các phu xe đều không có mặt, chắc là vì đêm khuya lạnh giá nên đã vào trong phủ nghỉ ngơi. ... Sau khi cấm phường, trên đường phố không ai được đi lại nhưng người dân trong phường có thể tự do di chuyển, vương tôn quý tộc cũng có thể tổ chức dạ tiệc trong phủ mình.

Nguyên Diệu nhìn qua cổng đỏ của phủ công chúa, nói: "Bạch Cơ, chúng ta có thiệp mời dự tiệc không?"

Bạch Cơ nói: "Không có."

"Vậy, chúng ta gõ cửa thăm hỏi sao?"

Bạch Cơ cười tinh nghịch, nói: "Không cần phiền phức vậy, chúng ta từ trên trời đáp xuống, cho công chúa một bất ngờ. Ly Nô, vào thẳng đi."

"Dạ, chủ nhân."

Con mèo chín đuôi nhảy vọt lên, chở Bạch Cơ và Nguyên Diệu vượt qua tường cao của phủ công chúa, tiến vào bên trong.

"...Bạch Cơ, chúng ta tự ý đột nhập phủ công chúa là tội chết đấy." Nguyên Diệu run rẩy nói.