Phiêu Miểu 7 – Quyển Thần Đô
Tác giả: Bạch Cơ Quán
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Hồi 4: Thanh Ngọc Dị
Chương 27: Phật Ma
Hồ A Cẩm còn chưa kịp nói ra ba chữ "không biết", một tia sáng đen từ trong Bát Giác Chuyển Luân Tạng tỏa ra, như lưới trời đất bao phủ Phượng Xí và Hồ A Cẩm.
Cùng lúc đó, đám Vô Diện đã biến mất sau khi tiến vào cung điện trước đó dần dần hiện lên từ trong bóng tối.
"Có kẻ xâm nhập!"
"Ma vệ đâu?!"
Một nhóm ma thú hung ác hiện ra từ trong bóng tối, trông như sư tử và hổ quái, mắt đỏ rực, nhe nanh múa vuốt, lao về phía Phượng Xí và Hồ A Cẩm.
Phượng Xí vội vã vận dụng thần hỏa của tộc Phượng Hoàng, phá tan sự trói buộc của lưới đen.
Một ngọn lửa vàng đỏ bùng lên, Phượng Xí hóa thân thành một con Phượng Hoàng trắng khổng lồ.
Cả người Phượng Hoàng tắm trong ngọn lửa, ánh lửa trắng rực rỡ chiếu sáng cả cung điện ma quái tối tăm.
Hồ A Cẩm nhìn thấy, lập tức biến thân thành một con Cửu Vĩ Hồ trắng.
Cửu Vĩ Hồ trắng dáng vẻ uyển chuyển, dũng mãnh và đẹp đẽ, chín cái đuôi trắng khổng lồ tung bay trong gió, như những lá cờ phấp phới, lại như những mũi thương sắc bén.
Đám sư hổ ma quái gầm gừ tấn công về phía Phượng Hoàng trắng và Cửu Vĩ Hồ.
Phượng Hoàng trắng và Cửu Vĩ Hồ liếc nhìn nhau, rồi đồng loạt vào tư thế tấn công, quyết chiến với đám ma vệ trong cung ma.
*
Ma cung, Tự Tại Thiên.
Bạch Cơ trong lòng đầy tò mò, nàng nhìn Ba Tuần rồi hỏi: "Ma Tôn, ngài tặng ta một trái tim hoàn mỹ là gì vậy?"
Ma Tôn Ba Tuần cúi đầu nhìn Bạch Cơ, nói: "Trên đỉnh Tu Di, ở cảnh giới Vô Tướng, có một nơi gọi là Chuyển Kinh Luân Tạng, nơi đó có thể tạo từ không thành có, từ hư thành thực, sinh ra vạn vật. Thu thập một nghìn trái tim, từ người phàm đến phi nhân, bỏ chúng vào Chuyển Luân Tạng để luyện hóa, dung hợp chúng lại thì lo gì không có được một trái tim hoàn mỹ? Bản tôn đã thu thập chín trăm chín mươi chín trái tim, Chuyển Luân Tạng đang hình thành một trái tim hoàn mỹ."
Bạch Cơ nhướng mày hỏi: "Những trái tim đó lấy từ đâu?"
Ma Tôn Ba Tuần đáp: "Phần lớn những trái tim đó là từ đám yêu quái của bản tôn."
Bạch Cơ hơi sững sờ, nàng quay đầu nhìn về phía ngực của Nguyên Diệu.
Trên ngực của Nguyên Diệu đeo một viên Ma Hồn Châu đen.
Viên Ma Hồn Châu phát ra ánh sáng mờ ảo, từng làn khói đen từ từ bay lên.
Bạch Cơ vội đưa tay ra, ánh sáng bùa chú trắng lóe lên trong tay cô, cố gắng kéo viên Ma Hồn Châu ra khỏi ngực Nguyên Diệu nhưng Ma Tôn Ba Tuần đã niệm chú trước.
Viên Ma Hồn Châu ngay lập tức chìm vào ngực Nguyên Diệu.
Nguyên Diệu đột nhiên cảm thấy một cơn đau nhói dữ dội ở tim, dường như có một sức mạnh khổng lồ đang bao quanh trái tim hắn muốn kéo nó ra khỏi lồng ngực.
Nguyên Diệu đau đớn đến nỗi mồ hôi đổ đầy trán, không thể đứng vững bèn quỳ gục xuống đất.
Ma Tôn Ba Tuần dừng niệm chú, lẩm bẩm: "Đây là trái tim thứ một nghìn."
Khi Ma Tôn Ba Tuần ngừng niệm chú, cơn đau tim của Nguyên Diệu dịu lại đôi chút, dường như sức mạnh đang định kéo trái tim hắn đã yếu đi ra.
Nguyên Diệu kiệt sức nằm gục trên mặt đất, thở hổn hển.
Bạch Cơ nhìn về phía Ba Tuần hỏi: "Ma Tôn, ngươi chắc chắn rằng khi đặt một nghìn trái tim vào Chuyển Luân Tạng, ngươi sẽ có được một trái tim hoàn mỹ?"
Trong mắt Ma Tôn Ba Tuần lóe lên một chút do dự, nói: "Không chắc chắn. Phải thử mới biết có thành công hay không. Còn thiếu một trái tim nữa là chúng ta sẽ thấy kết quả rồi."
Bạch Cơ nhìn Ma Tôn Ba Tuần, ánh mắt lạnh lẽo như dao.
"Nếu thành công, ngươi sẽ đưa trái tim hoàn mỹ đó cho ta thế nào? Dù sao, ta phải hòa nhập với trái tim hoàn mỹ ấy mới thực sự sở hữu nó và có thể trở lại đại dương."
Trong mắt Ma Tôn Ba Tuần hiện lên sự cuồng nhiệt, nói: "Rất đơn giản. Ngươi hãy sa vào ma đạo, biến thành ma, dâng trái tim ngươi cho ta. Ta sẽ đổi trái tim hoàn mỹ đã luyện chế được này với trái tim khiếm khuyết của ngươi, và ngươi sẽ có một trái tim hoàn mỹ."
Bạch Cơ nghe xong, cố kìm nén cơn giận, mỉm cười: "Ngươi chắc rằng ta sẽ thành công trong việc đổi lấy trái tim hoàn mỹ sau khi sa vào ma đạo sao?"
Ma Tôn Ba Tuần nói: "Không chắc chắn. Phải thử mới biết có thành công hay không. Có thể ngươi sẽ chết trong quá trình đổi tim. Nếu ngươi chết điều đó chứng tỏ ngươi quá yếu đuối. Kẻ yếu không xứng đáng trung thành với ta, chết rồi thì cũng cứ để chết đi."
Bạch Cơ vô cùng tức giận, đưa mắt nhìn quanh.
Nguyên Diệu ôm ngực, yếu ớt nói: "Bạch Cơ, đừng nhìn nữa, Ly Nô lão đệ đêm nay không ở đây, có gì thì ngươi cứ nói thẳng."
Bạch Cơ không giận mà cười, nói: "Ma Tôn, ngươi bán Chuyển Luân Tạng cho ta, giá tùy ngươi đặt."
Ma Tôn Ba Tuần có hơi khó hiểu hỏi: "Long Vương, ngươi muốn Chuyển Luân Tạng để làm gì?"
Bạch Cơ cười: "Ma Tôn, cảm ơn ngươi đã quan tâm ta không có trái tim muốn cho ta một trái tim hoàn mỹ. Để đáp lại, ta cũng lo lắng cho cái đầu khiếm khuyết của ngươi muốn đổi cho ngươi một cái đầu hoàn mỹ. Chắc hẳn ta sẽ mua nhiều não heo từ chợ, cho vào Chuyển Luân Tạng để luyện chế ra một cái đầu tốt hơn cái ngươi đang có hiện giờ."
Ma Tôn Ba Tuần nhíu mày hỏi: "Long Vương, ngươi cho rằng ta điên rồi sao?"
Bạch Cơ chưa kịp trả lời thì một con Ma Lang tham dự yến tiệc bên cạnh đã rất thẳng thắn hét lớn: "Nghĩa huynh, nàng ấy không cho rằng huynh điên, nàng ấy đang mắng huynh là đầu heo đấy!"
Bạch Cơ cười tủm tỉm.
Nguyên Diệu nghe vậy, cũng không nhịn được cười.
Sắc mặt Ma Tôn Ba Tuần lúc xanh lúc trắng.
Trong đại điện, một số yêu ma dự tiệc cũng cố nhịn cười nhưng đều sợ Ma Tôn Ba Tuần, cố gắng kìm nén không dám cười thành tiếng.
"Ha ha ha ha ha, nghĩa huynh đầu heo..."
Tiếng cười như sấm vang lên trong đại điện.
Tất cả yêu ma quỷ quái, kể cả Bạch Cơ và Nguyên Diệu, đều rất ngạc nhiên, không biết ai lại gan lớn đến mức dám cười to như vậy.
Mọi người cùng quay đầu nhìn về phía người không sợ Ma Tôn Ba Tuần, đang cười sảng khoái như thế.
Thì ra đó là một con cương thi khổng lồ với cơ bắp cuồn cuộn.
Là Quỷ Vương.
Bầu không khí trở nên im lặng, không khí xung quanh cũng trở nên căng thẳng đầy ngượng ngùng.
Quỷ Vương há hốc miệng, tiếng cười mắc kẹt trong cổ họng. Hắn mới đột nhiên nhận ra rằng mình đã phạm một sai lầm lớn, hắn không để ý đến tình hình mà vô thức cười thành tiếng lại còn gọi Ma Tôn Ba Tuần là đầu heo. Có lẽ tối nay hắn đã uống quá nhiều rượu ngon, đầu óc hơi ngà ngà say nên chợt không tỉnh táo mà thất thố.
Ma Tôn Ba Tuần lạnh lùng nhìn Quỷ Vương, sát khí bừng bừng trong mắt.
Quỷ Vương mở to miệng, nét mặt cứng đờ và ngượng ngùng. Hắn thấy ánh mắt Ma Tôn Ba Tuần đầy sát khí, trong tay lóe lên một tia sáng vàng, lập tức toát mồ hôi lạnh, vô cùng hoảng sợ, nghĩ thầm tối nay vì sự thất thố và lời nói không cẩn trọng của mình mà chọc giận Ma Tôn Ba Tuần, chết chắc rồi. Hy vọng rằng, lúc này bọn Đồi Mồi và dạ xoa bên ngoài quảng trường Ma Cung có thể thoát thân mà sống sót.
Ngay lúc đó trong chớp mắt, Bạch Cơ đột nhiên hóa thành một con rồng trắng khổng lồ với bộ râu tua tủa.
Rồng trắng vươn móng vuốt bắt lấy Nguyên Diệu, ném về phía Quỷ Vương.
"Quỷ Vương, giữ kỹ Hiên Chi, nếu Hiên Chi mất một sợi tóc, ta sẽ lột ba lớp da xác sống của ngươi làm áo khoác mùa đông."
Rồng trắng quay người, toàn thân tỏa ra ngọn lửa kim quang như một cơn bão lửa cuồng nộ, lao thẳng về phía Ma Tôn Ba Tuần.
Cơn bão lửa đi qua, tất cả ma vật và đồ vật trên bàn tiệc bị cuốn bay, bậc ngọc tan vỡ, cung điện vàng sụp đổ.
Ma Tôn Ba Tuần bỏ qua ý định giết Quỷ Vương, đột ngột phóng to cơ thể, hóa thành thân hình Lục Tý Phật Ma* với sáu cánh tay mọc ra sau lưng, đối mặt với con rồng trắng đang lao tới.
*Ma phật sáu tay
"Rồng yêu, da xác chết thì làm áo khoác mùa đông như thế nào hả?!" Quỷ Vương giận dữ hét lớn.
Dù rất tức giận, Quỷ Vương vẫn vươn tay đón lấy Nguyên Diệu, giữ hắn trong lòng rồi đặt xuống.
"Mọt sách, đừng rời khỏi bên ta, nếu không ta không thể bảo vệ ngươi." Quỷ Vương nói.
Nguyên Diệu vội vã cúi đầu cảm tạ, nói: "Đa tạ Quỷ Vương bệ hạ."
Một số yêu ma quen thân với Quỷ Vương khi thấy cảnh này bèn không nhịn được mà nói: "Quỷ Vương, ngươi quả nhiên có mối quan hệ mờ ám với đại tẩu, đúng là nhảm nhí không thể chịu nổi."
"Quỷ Vương, ngươi điên rồi sao? Ngươi có biết ngươi đang làm gì tối nay không?!"
"Quỷ Vương, ngươi đã chọc giận nghĩa huynh, gây họa lớn rồi làm sao kết thúc được đây?! Là bạn bè, ta thật sự lo lắng cho ngươi."
Quỷ Vương bực bội nói: "Các ngươi câm miệng hết đi! Tối nay tình hình như thế nào còn chưa rõ ràng đâu."
Những yêu ma kia cùng ngơ ngác nói: "Rốt cuộc là tình hình gì đây? Chúng ta dù có mặt ở đây nhưng ngoài việc hiểu rằng ngươi có mối quan hệ mờ ám với đại tẩu, chúng ta hoàn toàn chưa rõ tình hình khác..."
Quỷ Vương bực bội nói: "Ai có mối quan hệ mờ ám với đại tẩu chứ! Các ngươi đừng nói bậy, các ngươi hoàn toàn chưa hiểu rõ tình hình, thật ra ta cũng chưa rõ rốt cuộc là tình hình gì..."
Rồng trắng và Lục Tý Phật Ma đánh nhau dữ dội, lấy chúng làm trung tâm, vạn đạo kim quang kèm theo những cơn chấn động mạnh mẽ bùng phát.
Lục Tý Phật Ma dang rộng cánh tay khổng lồ, dường như định khống chế Rồng trắng nhưng Rồng trắng linh hoạt lượn lờ trong các đòn tấn công của Ma Phật, mây gió cuộn trào, tiếng gầm vang như sấm sét.
Rồng trắng ngửa mặt lên trời gầm lớn, mở rộng cái miệng khổng lồ, xé rách một cánh tay của Ma Phật.
Lục Tý Phật Ma bị đứt một cánh tay nhưng cánh tay đứt ấy lại mọc ra một cánh tay khổng lồ mới với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Rồng trắng quay người, phun ra một ngọn lửa rồng đan xen giữa xanh lam băng giá và trắng, tiếp tục lao vào Lục Tý Phật Ma.
Cả ngọn núi Tự Tại rung chuyển như thể có một trận động đất, mái vòm của cung điện đã vỡ nát, sàn ngọc cũng dần nứt ra, thêm vào đó là luồng sát khí mạnh mẽ như gió bão cuồn cuộn trong không trung, cột trụ của cung điện bắt đầu lung lay, có vẻ sắp sụp đổ.
Một đám yêu ma quỷ quái khổng lồ tham dự yến tiệc không chịu nổi sự rung chuyển dữ dội, lăn lộn tứ phía.
Trong số đó, có những yêu ma trung thành muốn giúp Ma Tôn Ba Tuần để lập công nhưng trận chiến giữa Rồng trắng và Ma Phật như cuộc chiến của thần tiên, những yêu ma tầm thường không thể can thiệp, thậm chí chỉ cần đến gần một chút cũng bị luồng khí mạnh mẽ cuốn bay.
Trong số đó, có những yêu ma không thực sự trung thành với Ba Tuần, chỉ theo phe sức mạnh hắc ám. Chúng thấy tối nay quá nguy hiểm, nghĩ rằng tốt hơn nên rời khỏi Ma Cung nhưng không dám là kẻ đầu tiên bỏ chạy, sợ sau này bị trừng phạt nên đành phải nán lại.
Phần lớn yêu ma quỷ quái đều ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chúng đã tham dự vô số lần hôn lễ của Ma Tôn Ba Tuần nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống bất ngờ như tối nay.
Những yêu ma quỷ quái này vốn mang bản tính khát máu hiếu chiến, tình huống hỗn loạn dễ kích thích bản năng chiến đấu khiến tâm trí chúng mất kiểm soát. Hơn nữa, chúng không hòa hợp lắm với nhau, một số yêu ma còn có thù oán, tối nay vì bị sức mạnh của Ma Tôn Ba Tuần áp chế nên mới miễn cưỡng tụ họp lại, cùng ăn uống trong hòa bình. Giờ đây, tình hình hỗn loạn, cộng thêm đầu óc say xỉn, những hận thù cũ dễ dàng bị khơi dậy.
Kẻ thù cũ của Quỷ Vương đã không thể kiềm chế được nữa, dựa vào lý do "Nhược thảo" ở chỗ Quỷ Vương, lấy cớ rằng Quỷ Vương có ý đồ xấu, đạo đức suy đồi muốn giúp nghĩa huynh đoạt lại tân nương bèn bày ra thế trận chiến đấu với Quỷ Vương.
Quỷ Vương vốn đã bị những tình huống khó hiểu tối nay làm tức giận thì thấy kẻ thù cũ đến gây sự bèn giao chiến với chúng.
Vì phải bảo vệ Nguyên Diệu, Quỷ Vương bị hạn chế không thể thi triển hết sức.
Thấy Quỷ Vương bị Thiên Túc Ngô Công, Thích Huyết Ma Phủ và Tam Đầu Hóa Cốt Xà tấn công, liên tục gặp bất lợi, vài người bạn của Quỷ Vương không thể nhìn nổi nữa bèn hóa thân thành yêu ma, xuống trận giúp đỡ Quỷ Vương.
"Quỷ Vương, dù ngươi có chuyện không đứng đắn với đại tẩu nhưng bạn bè lâu năm, chúng ta không thể để ngươi chịu thiệt được."
"Tối nay mọi người đều điên rồi sao? Ta cũng điên rồi à? Làm sao để kết thúc chuyện này đây?"
"Điên thì cứ điên đi, trước hết cứ đánh một trận sảng khoái! Con sâu bọ chết tiệt kia trước đây đã cướp người yêu của ta, chúng ta đã đánh nhau một trận nhưng không phân thắng bại, tối nay ta vẫn muốn đánh nó, giờ thì cuối cùng cũng có cơ hội ra tay."
Trong chốc lát, khắp Tự Tại Thiên quần ma loạn vũ, náo loạn trời đất, yêu ma quỷ quái cùng lao vào hỗn chiến.
Nguyên Diệu ôm đầu, ngồi xổm dưới một cây cột, vô cùng sợ hãi, không biết phải làm gì.
Trên bầu trời Tự Tại Thiên, rồng trắng vừa chiến đấu vừa cười nói: "Ha ha ha ha! Ma Tôn, ngươi nên cảm ơn ta đi."
Lục Tý Phật Ma hỏi: "Bổn tôn cảm ơn ngươi vì điều gì?"
Rồng trắng nói: "Cảm ơn ta đã khuấy động bầu không khí trong hôn lễ của ngươi, mọi người đang chết dở uống rượu, chán ngắt như đang dự đám tang. Ngươi nhìn xem, bây giờ mới giống hôn lễ, khách mời đều đang vui vẻ cuồng nhiệt."
Lục Tý Phật Ma vô cùng giận dữ, ánh kim quang sau lưng bừng sáng, trong hư không đột nhiên xuất hiện một trận pháp bùa chú hình tròn. Trong trận pháp có bốn thánh chú địa tạng chuyển luân, các chú tượng liên tục xoay chuyển, phát ra ánh sáng đỏ quái dị.
Lục Tý Phật Ma nói: "Long Vương, nếu mọi người đang cuồng nhiệt, vậy khi nào cuộc vui giữa ngươi và bổn tôn mới đạt đến cao trào đây?"
Rồng trắng nhìn chằm chằm vào trận chú phía sau Lục Tý Phật Ma, đồng tử vàng phản chiếu màu đỏ máu.
Rồng trắng nói: "Đừng vội. Hãy kiên nhẫn, nếu cao trào của cuộc vui đến quá nhanh thì sẽ mất hứng."
Sau lưng rồng trắng, hàng ngàn tia sáng vàng bốc lên, ánh sáng ấy lập lòe với các chú phù bằng tiếng Phạn, hội tụ thành một quả cầu tròn.
Quả cầu đỏ rực như mặt trời mọc, chiếu sáng khắp U Đô âm u.
Lục Tý Phật Ma khựng lại, nói: "Phạm Gia Di Quang? Long Vương, ngươi đã đến Lục Dục Đỉnh?"
Rồng trắng không trả lời Lục Tý Phật Ma, chỉ cười vui vẻ: "Ma Tôn, tiệc rượu luôn cần vài dụng cụ nhỏ để nâng cao bầu không khí. Hôn lễ của ngài thì cần Phạm Gia Di Quang để giúp vui. Đây là món quà ta tặng ngài, xin vui lòng nhận lấy."
Lục Tý Phật Ma bị ấn pháp, trận chú tròn sau lưng hắn như ngọn lửa bốc cháy, phía sau ngọn lửa ấy là hàng loạt ma vật đang sục sôi, chúng ngọ nguậy như muốn phá không mà ra.
Trận chú tròn dường như sắp bị chia làm đôi, rạn nứt ra.
Rồng trắng với đôi mắt vàng rực nhìn chằm chằm vào trận chú phía sau Lục Tý Phật Ma, nói: "Tất nhiên ta biết. Ma Tôn, khi ngươi mở cánh cửa Lục Đạo, thả lũ yêu ma của ngươi từ vực sâu địa ngục ra hoành hành nhân gian, ta sẽ dùng ấn chú của Long Vương để hiến tế, biến Phạm Gia Di Quang thành Kính Vạn Hoa, nhốt ngươi vào hư không. Ngươi sẽ bị nhốt trong U Đô, mãi mãi không thể thoát ra khỏi hư không. Lửa kiếp trong hư không sẽ liên tục thiêu đốt thần thức của ngươi, thiêu đốt tội lỗi của ngươi, suốt nghìn năm, vạn năm, hay thậm chí cả tỷ năm, cuối cùng ngươi sẽ hóa thành tro tàn."
Lục Tý Phật Ma cười gằn: "Như vậy ngươi cũng sẽ chết. Long Vương, ngươi định cùng ta đồng quy vu tận sao?"
Rồng trắng bình thản nói: "Ma Tôn, từ "đồng quy vu tận" nghe sao mà khó nghe quá, nghe như thể chúng ta là kẻ thù không đội trời chung vậy. Ta gọi đây là lấy mạng để giao phó. Trên thế gian này, người có thể khiến ta giao phó mạng sống không nhiều, và ngươi là một trong số đó."
Lục Tý Phật Ma cười gằn: "Vậy thì bản tôn đúng là vinh hạnh không gì sánh bằng. Tuy nhiên, nếu hiến tế ấn của Long Vương, ngươi sẽ chết ngay lập tức còn bản tôn tuy bị nhốt trong hư không vẫn có thể thoát ra. Chỉ cần bản tôn bỏ ác theo thiện, thành tâm hối cải, quyết chí trở về vị trí Phật Thánh. Phật Tổ vì công đức viên mãn của ngài sẽ một lần nữa thả bản tôn ra khỏi hư không."
Rồng trắng như nghe được câu chuyện cười hay nhất thế gian, nó cười vang: "Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, ngươi vốn là sự tập hợp của mặt tối trong tam thiên thế giới, sinh ra từ vực sâu của tội ác, ngươi không thể và cũng không bao giờ thực sự bỏ ác theo thiện, thành tâm hối cải được. Và Phật Tổ cũng sẽ không bao giờ thả ngươi ra khỏi hư không một lần nữa. Tuy nhiên, Phật Tổ với lòng đại từ bi và trí tuệ vô biên, có lẽ ngài sẽ thêm một lần nữa cứu độ ngươi vì công đức viên mãn. Có thể là không. Bồ Tát một khi ngươi mở cánh cửa Lục Đạo, khả năng sống của ngươi chỉ còn một nửa. Còn ta sẽ đợi ngươi trước tận cùng của hư không."
Rồng trắng với đôi mắt vàng rực quay cuồng trên bầu trời, từ trên cao nhìn xuống Lục Tý Phật Ma với sự uy hiếp mạnh mẽ như sấm sét, sau lưng là Phạm Gia Di Quang bốc cháy như mặt trời đỏ, ánh sáng rực rỡ, khí thế hào hùng.
Lục Tý Phật Ma bắt đầu do dự.
Ngay lúc này, tại cổng Tự Tại Thiên đột nhiên có một tiếng ồn ào, hai luồng bạch quang xông vào đại điện, đồng thời kéo theo một đống yêu ma hộ vệ.
Hai luồng bạch quang rơi xuống thành hình.
Một là Phượng Hoàng trắng rực rỡ trong đêm, đuôi lông vũ tung bay.
Một là Cửu Vĩ Hồ thân hình uyển chuyển, lông trắng như tuyết.
Phượng Xí và Hồ A Cẩm nhìn rõ tình hình trong đại điện, lập tức tái mặt.
Hóa ra, Phượng Xí và Hồ A Cẩm bị vệ binh của Ma Cung phát hiện trước Tàng Luân Bát Giác, cả hai đã chiến đấu với nhau, càng lúc vệ binh Ma Cung càng đông.
Phượng Xí và Hồ A Cẩm cùng chạy khỏi cung điện vừa chiến đấu vừa trốn tránh nhưng do không quen thuộc với kết cấu của Ma Cung, cả hai đã lạc đường giữa những cung điện chằng chịt của Ma Cung và sắp bị áp đảo.
Phượng Xí đột nhiên phát hiện một luồng long khí phá không bay lên, biết rằng Bạch Cơ đã tới.
Phượng Xí và Hồ A Cẩm mừng rỡ, cả hai đã dẫn dụ vệ binh Ma Cung đến theo hướng luồng long khí.
Kết quả, bên trong Tự Tại Thiên, quần ma loạn vũ, ác yêu hỗn chiến, tình hình càng thêm nguy hiểm.
Phượng Xí nhìn kỹ, ở trên đỉnh đại điện bị phá vỡ, một con rồng trắng và một Lục Tý Phật Ma đang đối đầu với nhau, gươm đã tuốt khỏi vỏ.
Phượng Xí đoán rằng Lục Tý Phật Ma đối chiến với rồng trắng là Ma Tôn Ba Tuần. Nó nhảy lên, xòe cánh lông vũ, toàn thân bùng phát ra ngọn lửa niết bàn trắng rực rồi lao vào Lục Tý Phật Ma.
Hồ A Cẩm cũng nhảy lên, định giúp Bạch Cơ nhưng yêu lực của nó còn yếu, không có ngọn lửa của thần tộc nên dù đã thử hai lần nhưng đều bị cuồng phong cản trở, không thể tiếp cận vòng chiến của rồng trắng và Ma Tôn Ba Tuần.
Hồ A Cẩm đành từ bỏ, nó đảo mắt một vòng quanh đại điện thì thấy "Nhược Thảo" đang ôm đầu co ro dưới một cột đá lung lay sắp đổ, còn xung quanh "Nhược Thảo", bọn yêu ma quái quỷ như cương thi khổng lồ, hổ răng kiếm, rết ngàn chân, dơi đỏ như máu đang đánh nhau không thể phân thắng bại.
Hồ A Cẩm vội điều khiển một luồng hồ hỏa bay về phía cột đá.
"Nguyên công tử vẫn ổn chứ?"
Nguyên Diệu hoang mang sợ hãi giữa đám yêu ma quái quỷ đang chiến đấu, không biết phải làm thế nào, đột nhiên nhìn thấy một con Cửu Vĩ Hồ trắng xóa bay đến bên cạnh, hỏi thăm sự an nguy của mình.
Nguyên Diệu mừng rỡ nói: "A Cẩm cô nương đến thật đúng lúc. Hiện tại tình hình rất hỗn loạn, Bạch Cơ giao ta cho Quỷ Vương rồi bắt đầu đánh nhau với Ma Tôn Ba Tuần. Họ đánh nhau rất dữ dội, kim quang rực rỡ, lửa cháy ngút trời, ta ngẩng đầu lên cũng không nhìn rõ. Bạch Cơ vẫn ổn chứ? Ta rất lo cho nàng ấy, ngươi hãy mau đưa ta đến bên cạnh Bạch Cơ đi."
Hồ A Cẩm ngước nhìn đỉnh điện rực rỡ, nói: "Nguyên công tử, ta tu luyện còn kém, không thể tiếp cận phía trên. Ta nghĩ ngươi đến bên cạnh Bạch Cơ cũng chẳng giúp được gì. Nơi này quá hỗn loạn và nguy hiểm, hay để ta đưa ngươi ra ngoài, tìm chỗ an...
Hồ A Cẩm nói: "Chỗ này không an toàn, tốt hơn chúng ta nên tìm một nơi yên tĩnh và an toàn hơn để ẩn náu, sau đó tính tiếp."
Nguyên Diệu suy nghĩ, bản thân mình chỉ là một người bình thường sức lực có hạn, không thể giúp được Bạch Cơ. Mặc dù lo lắng cho sự an nguy của Bạch Cơ nhưng ngay cả khi ở bên cạnh cô, mình cũng chỉ khiến ngươi phân tâm và thêm rắc rối. Nghe lời Hồ A Cẩm có lẽ là hợp lý nhất.
Vì vậy Nguyên Diệu đứng dậy, đi theo Hồ A Cẩm rời khỏi chỗ cột đá đang lung lay.
"Con hồ ly kia, ta giao tên thư sinh này cho ngươi, nếu hắn có bị thương ở chỗ ngươi thì không liên quan gì đến ta!" Quỷ Vương thấy Nguyên Diệu đi theo Hồ A Cẩm, trong lúc chiến đấu cũng không quên nhắc một câu, coi như đã hoàn thành nhiệm vụ và tránh được trách nhiệm.
Nguyên Diệu quay đầu cúi đầu chào Quỷ Vương, coi như là lời cảm ơn.
Quỷ Vương không cần phải bảo vệ Nguyên Diệu nữa, có thể thoải mái đánh trận, tâm trạng vô cùng phấn khích. Chỉ thấy xác sống khổng lồ toàn thân tiết ra chất độc màu xanh lá, lớp da xanh chậm rãi nứt ra.
Thân hình Quỷ Vương bất ngờ tăng vọt gấp mười lần, gần như ngang bằng với chiều cao của đền thờ, hắn vui vẻ đánh nhau với kẻ thù cũ.
Ngay lúc đó bên ngoài lại vang lên một trận náo loạn.
Chỉ thấy một đám ma thú kỳ quái ồ ạt xông vào Tự Tại Thiên như thể bị thứ gì đó đuổi theo, một số còn bị thương. Đồi Mồi và Dạ Xoa cũng chen lẫn trong đám yêu thú đang chạy trốn này.
Đồi Mồi và Dạ Xoa có vẻ lo lắng, việc họ vào được Tự Tại Thiên cũng là tình cờ vừa đúng lúc đụng phải Nguyên Diệu và Hồ A Cẩm đang định rời đi.
Dạ Xoa vô cùng tức giận, giơ cây đinh ba lên chuẩn bị tấn công nhưng khi nhìn rõ người đụng vào mình là một cô nương trẻ đẹp trong trang phục màu xanh thì lại hạ đinh ba xuống, định tha thứ cho nàng.
Đồi Mồi đã hóa thành mèo yêu to bằng con báo, đối đầu với hồ ly chín đuôi màu trắng vừa đụng vào mình.
Nguyên Diệu nhìn kỹ, nhận ra Đồi Mồi và Dạ Xoa bèn nói: "Đồi Mồi tiểu thư, Dạ Xoa huynh đệ, sao các người lại ở đây? Quỷ Vương Bệ hạ đang ở bên trong chiến đấu với một đám yêu ma quỷ quái kìa!"
Dạ Xoa ngạc nhiên: "Ngươi là ai vậy? Ai là huynh đệ của ngươi? Ta không quen ngươi, đừng giả thân giả quen."
Nguyên Diệu vội vàng nói: "Là ta đây!"
Đồi Mồi nhìn lên bầu trời nơi trên đỉnh đền thờ bị phá nát, rồng trắng và Lục Tí Phật Ma đang giao chiến dữ dội rồi nói: "Nếu Bạch Cơ ở đây, nghe giọng điệu này thì chắc chắn là Nguyên công tử của Phiêu Miểu các rồi."
Dạ Xoa nói: "Thì ra là Nguyên công tử. Trời ơi, sao ngài lại biến thành cô nương rồi? Mấy người của Phiêu Miểu các lại can thiệp vào việc gì nữa rồi, lần này gây chuyện lớn thật."
Đồi Mồi nhìn quanh, lo lắng hỏi: "Tên ca ca ngốc của ta đâu?"
Nguyên Diệu vội đáp: "Đêm nay Ly Nô lão đệ không đến."
Đồi Mồi thở phào nhẹ nhõm, nói: "Không đến thì tốt."
Dạ Xoa nói: "Nguyên công tử, các người mau ra quảng trường bên ngoài Ma Cung đi, có một đám phượng hoàng và thần điểu đến đó, một đám hồ ly của núi Thúy Hoa và một đám yêu quỷ của chợ Quỷ, do Tâm Nguyệt Hồ và ông chủ Mèo dẫn đầu, đã giao chiến với đám vệ binh của Ma Cung và lũ yêu thú kia rồi. Ta và Đồi Mồi thấy tình hình không ổn nên lập tức đến đây, định gọi Quỷ Vương bệ hạ rời đi."
Nguyên Diệu vô cùng ngạc nhiên, chưa kịp hỏi gì thì Hồ A Cẩm đã nói: "Hồ ly của núi Thúy Hoa? Phụ thân đến rồi sao?"
Dạ Xoa đáp: "Lão Hồ Vương của núi Thúy Hoa đã đến, ta nhận ra ông ấy. ông ấy dẫn theo một đám hồ ly chiến đấu, dù đã lớn tuổi nhưng vẫn rất mạnh mẽ. Các ngươi mau ra ngoài tìm bọn họ đi, ta nghĩ họ là đồng minh của các ngươi."
Đồi Mồi nói: "Dạ Xoa, ngươi còn lắm lời gì nữa, chúng ta mau đi tìm Bệ hạ Quỷ Vương rồi lập tức rời khỏi đây. Dù không rõ chuyện gì xảy ra nhưng tình hình đêm nay quá kỳ lạ, tốt nhất không nên dính vào ác quỷ đạo."
Hồ A Cẩm vừa nghe thấy hồ ly của núi Thúy Hoa đến, đã không thể chờ đợi thêm muốn đi tìm đồng tộc.
"Nguyên công tử, chỗ này không nên ở lâu, chúng ta hãy lập tức đi hội ngộ với phụ thân."
Vì vậy Nguyên Diệu và Dạ Xoa không nói thêm lời nào, cả hai cúi chào nhau rồi từ biệt trong khung cảnh hỗn loạn.
Nguyên Diệu và Hồ A Cẩm chưa đi được bao xa thì đã thấy bên trong Ma Cung là một cảnh tượng hỗn loạn đầy máu và lửa.
Trên trời có một đám phượng hoàng đang bay, những con phượng hoàng đó dũng mãnh và hùng vĩ, chúng truy đuổi các vệ binh của Ma Cung, thiêu đốt lũ yêu thú tà ác, dùng ngọn lửa của thần tộc để xua tan bóng tối trong Ma Cung.
Nguyên Diệu từ xa nhìn thấy con phượng hoàng vàng đứng đầu trông rất quen, dường như là Phượng Vương mà hắn đã gặp ở Điệm Hỏa Đảo, nơi phượng hoàng cư ngụ, trong sự kiện Bạch Ngọc Kinh. Lông vũ của Phượng Vương có phần thưa thớt chỉ còn lưa thưa ba chiếc lông đuôi, trông có vẻ khác biệt so với những con phượng hoàng lông vũ dày đặc xung quanh nhưng ngọn lửa niết bàn tỏa ra từ nó lại là sáng chói và rực rỡ nhất trong toàn bộ đội quân phượng hoàng.
Phượng hoàng còn mang theo một đám thần điểu, có Thanh Loan, Bạch Lộ, Thần Ưng, Vân Tiêu và nhiều loài khác, chúng đang hỗn chiến với một đám yêu ma quỷ quái trong Ma Cung.
Trong Ma Cung, ngoài đám phượng hoàng trên trời, dưới đất còn có một đám hồ ly chín đuôi đang chiến đấu ác liệt với đám yêu ma canh giữ Ma Cung.
Các chiến sĩ của tộc hồ ly chín đuôi tràn đầy uy nghiêm và oai phong, móng vuốt sắc bén như dao, không chút thương xót xé nát mọi kẻ thù cản đường mình.
"Phụ thân, cô cô, Tứ ca, Ngũ ca, Bát ca, Thập Tam ca..."
Hồ A Cẩm tinh mắt nhìn thấy người thân của mình, lập tức nắm lấy Nguyên Diệu, lao nhanh về phía đó.
Lão Hồ Vương, Tâm Nguyệt Hồ phu nhân, Hồ Lật, Hồ Ngũ Lang, Hồ Quý, Hồ Thập Tam Lang nhìn thấy Hồ A Cẩm thì đều thở phào nhẹ nhõm.
Lão Hồ Vương nói: "May mà kịp đến. A Cẩm, con còn sống, đúng là tốt quá. Con đúng là quá quắt, xảy ra chuyện lớn như vậy mà không báo cho gia đình còn dặn Thập Tam không được nói. May mà nghĩa muội gửi thư báo tin, ta mới biết mọi chuyện, vội vã chạy tới Thần Đô trong đêm, may mà kịp thời."
Hồ A Cẩm xấu hổ nói: "Thưa cha, con sợ mình gây rắc rối cho mọi người nên muốn tự mình giải quyết mọi chuyện. Dù sao, Ma Tôn Ba Tuần thật sự rất đáng sợ..."
Lão Hồ Vương từ ái đáp: "A Cẩm, gia đình là gì? Là những người tương trợ, giúp đỡ lẫn nhau. Dù con có gây ra chuyện động trời đi nữa, chúng ta cũng sẽ cùng nhau giải quyết, vì chúng ta là gia đình. Khi nghe tin con gặp rắc rối ở Thần Đô, tứ ca, ngũ ca, và bát ca của con đã theo ta đến đây."
Hồ A Cẩm vô cùng cảm động, nghẹn ngào nói: "Cha... tứ ca, ngũ ca, bát ca, cảm ơn mọi người."
Hồ Lật lạnh lùng nói: "A Cẩm, tự gây ra chuyện thì tự chịu trách nhiệm. Đừng lúc nào cũng nghĩ đến việc dựa dẫm vào gia đình. Ta đến đây chỉ muốn xem thử mình gần đây có tiến bộ trong tu luyện không, năng lực chiến đấu có tăng lên không, cung điện của Ba Tuần là nơi thử nghiệm năng lực chiến đấu tuyệt vời."
Hồ Ngũ Lang thói quen đùn đẩy trách nhiệm, nói: "Là cha ép ta phải đến, không liên quan gì đến ta. Dù ta có mặt ở đây nhưng thế nào cũng không phải lỗi của ta."
Hồ Quý run rẩy nói: "Là cha bắt ép ta đến... ta thật sự không muốn đến, ta vẫn còn nhỏ, chưa thành thân, ta không muốn chết..."
Lão Hồ Vương nghe thấy vậy bèn mắng Hồ Quý: "Đồ vô dụng! Ngươi còn mong muốn thành thân sao? Cứ chờ đó. Thành thân cần có lệnh của phụ mẫu, lời dạm hỏi của người mai mối, đợi đến khi tất cả các huynh đệ của ngươi đều lập gia đình xong, ta mới tính đến chuyện của ngươi."
Hồ Quý khóc nói: "Không đâu, thưa cha, con biết lỗi rồi."
Hồ A Cẩm im lặng.
Hồ Thập Tam Lang vội vàng nói: "A Cẩm, dù thế nào đi nữa, mọi người đều rất quan tâm đến muội nên đã mạo hiểm tính mạng để đến đây. Chúng ta là một gia đình, chỉ cần đồng lòng hợp sức, cùng nhau vượt qua khó khăn này."
Hồ A Cẩm cảm kích nói: "Cảm ơn huynh, Thập Tam ca."
Nguyên Diệu đứng bên cạnh thấy Hồ tộc đoàn tụ, trong lòng lại nhớ đến Bạch Cơ, vô cùng lo lắng cho nàng nhưng lại không biết phải làm gì.
Lúc này, một nhóm mèo yêu đang khiêng những cỗ quan tài đen kỳ lạ bước tới với những bước chân lạ thường. Những cỗ quan tài đen bóng lóe lên ánh sáng đỏ như máu, dường như là một loại pháp khí, dù là tên thị vệ ma cung nào chạm phải cỗ quan tài đều bị hút vào bên trong và biến mất.
Con mèo dẫn đầu là một con mèo tam thể, nó đang chỉ huy hướng di chuyển của quan tài là ông chủ Thái Cực.
Ông chủ Thái Cực nhìn thấy Tâm Nguyệt Hồ phu nhân hỏi: "Lão yêu bà, đám phượng hoàng đột ngột xuất hiện này là thế nào?! Hồ ly các ngươi vào trong giúp Bạch Cơ đại nhân một tay, bọn mèo yêu chúng ta sẽ chặn bọn thị vệ ma cung bên ngoài."
Tâm Nguyệt Hồ phu nhân cũng băn khoăn nhìn đàn thần điểu đang lượn vòng trên trời, nói: "Có thể là do con phượng hoàng ngốc kia gọi đến. Dù sao đi nữa thì nghĩa huynh, bên ngoài giao cho đám mèo yêu khiêng quan tài xui xẻo này, chúng ta vào trong giúp Bạch Cơ đại nhân thôi."
Lão Hồ Vương gật đầu, nói: "Được."
Ông chủ Thái Cực nghe Tâm Nguyệt Hồ phu nhân gọi bọn họ là "đám mèo yêu khiêng quan tài xui xẻo" thì vô cùng tức giận, định mở miệng cãi nhau. Tuy nhiên, con mèo đen đang ngồi trên cỗ quan tài đen đã mở miệng trước: "Con hồ ly điên, ngươi nói ai xui xẻo hả? Gia thấy ngươi mới là xui xẻo không chịu nổi..."
Con mèo đen ngồi trên cỗ quan tài đen, cả nó và quan tài đều màu đen, nếu nó không mở miệng thì thật sự không thể nhận ra có một con mèo đen ngồi trên đó.
Nguyên Diệu nghe thấy giọng nói này, lòng đầy vui mừng, nói: "Ly Nô lão đệ, sao ngươi cũng đến đây!"