Phiêu Miểu 7 - Quyển Thần Đô

Chương 24: Kiếp Trước




Phiêu Miểu 7 – Quyển Thần Đô

Tác giả: Bạch Cơ Quán

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Hồi 4: Thanh Ngọc Dị

Chương 24: Kiếp Trước

Phượng Xí nhìn về phía Nhược Thảo trong căn phòng, nói: "Ta không thể để Kỳ Minh biết ta đang ở đây. Ta đã tìm thấy Tiểu Hồ, ta không muốn mất Tiểu Hồ nữa, ta muốn bảo vệ Tiểu Hồ nhưng Kỳ Minh chắc chắn sẽ ngăn cản ta làm điều sắp tới."

Bạch Cơ hỏi: "Ngươi định làm gì?"

"Ta muốn thách đấu Ma Tôn Ba Tuần."

Bạch Cơ suy nghĩ một chút rồi mỉm cười.

"Phượng Xí, ngươi muốn cùng Tiểu Hồ tự vẫn à?"

Phượng Xí đáp: "Không phải tự vẫn, ta muốn bảo vệ Tiểu Hồ."

Bạch Cơ cười: "Ngươi thách đấu với Ma Tôn Ba Tuần thì có khác gì tự vẫn đâu. Dù sao thì Tiểu Hồ cũng sẽ chết, ngươi cũng sẽ chết."

Phượng Xí nói: "Bạch Cơ, Ma Tôn Ba Tuần thực sự ghê gớm như vậy sao?"

Bạch Cơ không trả lời Phượng Xí, mà hỏi lại: "Phượng Xí, Tiểu Hồ thực sự quan trọng với ngươi đến thế sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở chỗ Nguyệt Lão thế?"

Thế là Phượng Xí bắt đầu kể lại chuyện đã xảy ra ở chỗ Nguyệt Lão.

Phượng Vương ép Phượng Xí kết hôn với tộc Thanh Loan nhưng Phượng Xí không đồng ý. Cha con hai người cãi vã, bất hòa, không ai nhượng bộ khiến Phượng Xí vô cùng phiền muộn.

Phượng Xí có một người bạn tên là A Uyên.

A Uyên là một con chim uyên ương làm việc dưới trướng củA Nguyệt Lão, chịu trách nhiệm trông coi đá Tam Sinh.

Khi A Uyên đến tìm Phượng Xí để uống rượu, Phượng Xí rất ưu phiền. Sau ba vòng rượu, hắn bắt đầu kể về những rắc rối của mình.

A Uyên chợt lóe lên một ý tưởng và đưa ra một kế sách cho người bạn thân của mình.

A Uyên gợi ý Phượng Xí nên hỏi Nguyệt Lão xem có cách nào để biết được nhân duyên của mình hay không. Nếu trên sổ nhân duyên không có ghi chép về mối quan hệ của hắn với công chúa Thanh Loan thì có thể dùng lý do rằng sổ nhân duyên không ghi nhận, nghĩa là không có duyên phận phu thê, để thuyết phục Phượng Vương từ bỏ ý định liên hôn với tộc Thanh Loan.

Vì thế, Phượng Xí đã đến Thanh Tịnh Thiên, núi Đô La, nơi gắn liền với Phong Nguyệt Nhân Duyên, để gặp Nguyệt Lão.

Theo quy định của Thiên Giới, sổ nhân duyên cần phải được bảo mật, không thể tùy tiện cho người khác xem.

Phượng Xí đã nài nỉ nhiều lần nhưng Nguyệt Lão vẫn không đồng ý cho hắn xem sổ nhân duyên.

A Uyên lại lóe lên một ý tưởng. Hắn nói với Phượng Xí rằng, theo những gì hắn đã thấy khi làm việc dưới trướng Nguyệt Lão, nhân duyên thường có một quy luật bất thành văn - nhân duyên thường có liên hệ mật thiết giữa kiếp trước và kiếp này. Những người có mối ràng buộc từ kiếp trước sẽ có cảm ứng với nhau. Nếu nhớ được ký ức kiếp trước, có thể sẽ nhìn thấy một phần nhân duyên của kiếp này.

A Uyên là người trông coi Đá Tam Sinh, hắn có thể lén lút giúp Phượng Xí tìm kiếm và tìm lại ký ức của kiếp trước trên Đá Tam Sinh.

Phượng Xí và A Uyên đã lén thực hiện kế hoạch này.

Với sự giúp đỡ của A Uyên, Phượng Xí bước vào Đá Tam Sinh và nhớ lại ký ức của kiếp trước.

Những tàn ảnh của kiếp trước lướt qua tâm trí Phượng Xí như sao băng, hắn mơ hồ thấy một thành trì nhân gian, một hoàng cung, một Thái Miếu dùng để tế lễ và những cây đào và liễu được trồng dọc theo tường thành. Hắn còn thấy một thiếu nữ mặc y phục trắng, tóc đen như ngọc thạch bóng mượt. Nàng như một cành ngọc lại giống như tuyết đọng trên đỉnh núi, khí chất thanh lãnh tuyệt trần.

Thiếu nữ ngồi trên cành đào ngoài tường thành, mỉm cười nhìn hắn.

"Tiểu Phượng, hoa đào ngoài Thái Miếu nở đẹp thật."

Phượng Xí định trả lời nhưng cảnh đẹp trước mắt dần dần tan vỡ.

Trong hoàng cung bùng lên một ngọn lửa lớn, một đám binh lính hung ác từ tộc man rợ xông vào Thái Miếu, gặp người thì giết, các tư tế của Thái Miếu kêu khóc thảm thiết, bỏ chạy tán loạn.

Binh lính tộc man rợ xông vào kho của Thái Miếu, cướp bóc các đồ vật dùng trong tế lễ. Trong sự hỗn loạn, một số đồ vật bị đánh vỡ.

Phượng Xí thấy thiếu nữ áo trắng bị một đám binh lính kéo đi. Nàng chống cự kịch liệt nhưng không thoát được.

Thiếu nữ áo trắng nhìn Phượng Xí với vẻ mặt buồn bã, van xin: "Tiểu Phượng, cứu ta..."

Phượng Xí thốt lên: "Tiểu Hồ... các ngươi buông Tiểu Hồ ra..."

Nhưng bản thân Phượng Xí lại không thể di chuyển, dù cố gắng hết sức cũng không thể cử động. Hắn cảm thấy cơ thể đau đớn dữ dội. Khi nhìn xuống, hắn thấy cơ thể mình đã bị chém đôi nằm trong vũng máu.

Một chiếc gáo phượng ngọc xanh bị vỡ làm hai mảnh nằm yên lặng trên mặt đất.

Phượng Xí bất lực nhìn Tiểu Hồ bị đám lính loạn kéo đi, trong lòng vô cùng đau đớn, cơn đau dữ dội do cơ thể bị tan vỡ khiến hắn ngất đi.

Không biết bao lâu sau, Phượng Xí dần dần tỉnh lại, cảm thấy mình đang được ai đó sửa chữa và ghép lại.

Hóa ra là quốc vương Quá quốc đã nổi loạ, dẫn binh lính tấn công Trăn Thần, xông vào hoàng cung. Loạn quân đã tàn sát hoàng cung, xông vào Thái Miếu, cướp bóc các đồ vật tế lễ. Hạ Vương đã thoát thân dưới sự bảo vệ của thị vệ, sau đó mượn binh lực của đại tướng quân, quay lại chiếm lại Trăn Thần và đánh đuổi quốc vương phản loạn của Quá quốc, thu phục hoàng cung.

Sau khi Hạ Vương thu phục hoàng cung, ông ra lệnh kiểm kê các đồ vật tế lễ còn lại trong Thái Miếu và sửa chữa các đồ vật bị hư hỏng.

Một người thợ sửa chữa đồ ngọc đang sửa chữa chiếc gáo phượng ngọc xanh vừa làm vừa nói: "Ồ, tiếc thật, sau khi bị vỡ, dù có sửa lại cũng không còn đẹp nữa, không thể dùng làm đồ tế lễ nữa."

Chiếc gáo phượng ngọc xanh được đặt trong kho của Thái Miếu, chỉ được để tạm trên một giá gỗ, phủ bụi không dùng đến.

Một ngày nọ, một con chim xanh đến bay vào kho qua cửa sổ.

Chim xanh bay một vòng, dừng lại bên chiếc gáo phượng ngọc xanh đang đặt trên giá gỗ.

Chim xanh hỏi: "Xin hỏi ngươi có phải là Tiểu Phượng không? Trong hoàng cung Quá quốc xa xôi, có một cô nương tên Tiểu Hồ nhờ ta đến tìm ngươi. Nàng muốn biết ngươi có bình an vô sự không."

Chiếc gáo phượng ngọc xanh vội đáp: "Ta là Tiểu Phượng. Tiểu Hồ... Tiểu Hồ thế nào rồi?"

Chim xanh nói: "Nàng vẫn ổn, quốc vương Quá quốc mỗi khi cử hành lễ tế đều dùng nàng. Tuy nhiên, nàng rất nhớ ngươi nên nhờ ta đến Trăn Thần tìm ngươi."

Chiếc gáo phượng ngọc xanh nói: "Ta cũng rất nhớ Tiểu Hồ, ta rất muốn gặp nàng. Nhưng ta không có cách nào rời khỏi Thái Miếu. Chim xanh, ngươi có thể bay, ngươi có thể đưa ta đến Quá quốc, đưa ta đến bên cạnh Tiểu Hồ không?"

Chim xanh quan sát Chiếc gáo phượng ngọc xanh, nhận thấy nó đã bị vỡ từ lâu, chỉ được ghép lại bằng keo dán. Chim xanh nói: "Ngươi trông rất mong manh dễ vỡ, mà trên trời gió rất mạnh, đường đến Quá quốc xa hàng ngàn dặm, núi sông trùng điệp. Ta không chắc có thể đưa ngươi đến Quá quốc một cách an toàn. Nếu giữa đường ngươi vỡ ra đến mức không thể ghép lại được nữa, ngươi sẽ chết mất."

Chiếc gáo phượng ngọc xanh khẩn khoản: "Ta rất muốn gặp Tiểu Hồ. Chúng ta đã hẹn ước rằng nếu chia cách thì sẽ đi tìm nhau. Đáng tiếc, ta không phải là loài chim, chỉ là một vật dụng không thể tự do di chuyển. Nếu có kiếp sau, ta nguyện hóa thành một con chim, có thể tự do bay đến bên Tiểu Hồ. Chim xanh, xin hãy đưa ta đến bên Tiểu Hồ."

Chim xanh ban đầu không muốn đồng ý nhưng không thể chịu được sự khẩn cầu của chiếc gáo phượng ngọc xanh, nó mềm lòng nên đã đồng ý.

Chim xanh ngậm chiếc gáo phượng ngọc xanh, bay ra khỏi Thái Miếu, bay ra khỏi hoàng cung, về phía Quá quốc. Tuy nhiên, giữa đường khi Chim xanh đang bay, một tiếng sấm xuân bất ngờ vang lên, Chim xanh giật mình há miệng và chiếc gáo phượng ngọc xanh rơi xuống đất, vỡ tan.

Phượng Xí kể đến đây, rơi vào im lặng. Nguyên Diệu ngạc nhiên nói: "Không ngờ lại vỡ tan như thế! Vậy chuyện đi tìm Tiểu Hồ thì sao? Chẳng lẽ không thể gặp Tiểu Hồ được sao? Đây thật sự là một câu chuyện buồn."

Bạch Cơ lại cười lớn: "Ha ha ha ha! Đúng là một câu chuyện hài hước!"

Nguyên Diệu nói: "Bạch Cơ, chuyện này rất buồn, không nên cười!"

Bạch Cơ cười nói: "Hiên Chi, thật sự rất buồn cười mà. Xin lỗi, Phượng Xí, ta không nên cười chuyện kiếp trước của ngươi. Đừng giận mà nhìn ta như vậy. Cuộc sống của con người hay phi nhân đôi khi cũng xảy ra những chuyện đáng tiếc ngoài ý muốn. Sự việc đã xảy ra rồi thì cũng không thể thay đổi được nữa. May thay, bây giờ ngươi đã có kiếp sau, có thể tiếp tục đi tìm Tiểu Hồ. Nhưng tại sao ngươi biết Nhược Thảo là Tiểu Hồ?"

Phượng Xí nói: "Ta chỉ biết thôi. Có một cảm giác, ta không thể diễn tả bằng lời. Khi ta nhớ lại ký ức kiếp trước trên Đá Tam Sinh, ta luôn cảm thấy có gì đó đang gọi ta, thu hút ta đi về nhân gian. Khi ta nhìn thấy Nhược Thảo bên bờ sông Lạc, ta lập tức cảm nhận được rằng năng lượng thu hút ta rất quen thuộc là từ nàng phát ra. Nàng chắc chắn là Tiểu Hồ, ta có thể cảm nhận được năng lượng quen thuộc của Tiểu Hồ từ Nhược Thảo, không thể sai được."

Nhược Thảo cười khổ nói: "Phượng Xí công tử, ta thực sự không thể nhớ những điều ngươi nói, cũng không nhớ kiếp trước của mình."

Bạch Cơ quay đầu nhìn vào Nhược Thảo đang ngồi trước cây đàn phượng thủy. Nhược Thảo có gương mặt xinh đẹp, dáng người thon thả, nàng mặc một chiếc váy lụa dài màu xanh dương nhạt sau cơn mưa, khoác thêm một chiếc áo mỏng màu xanh lá nhạt. Tư thế ngồi đánh cầm của nàng cộng với chiếc váy lụa dài xòe ra như đuôi cá, tạo nên một hình bóng thanh thoát, giống như một con chim thanh tao phản chiếu trên cửa sổ.

Bạch Cơ chăm chú nhìn Nhược Thảo một lúc lâu, chỉ thấy một linh lực của một yêu hồ bình thường không nhận thấy gì đặc biệt. Có lẽ, chỉ những người có mối ràng buộc từ kiếp trước như Phượng Xí mới có thể cảm nhận được.

Bạch Cơ cười nói: "Phượng Xí, ngươi có muốn trở thành khách của Phiêu Miểu các không?"

Phượng Xí hỏi: "Nếu ta trở thành khách của Phiêu Miểu các, ngươi sẽ cứu Nhược Thảo khỏi chết sao?"

Bạch Cơ cười nói: "Nếu ngươi trở thành khách của Phiêu Miểu các, ta sẽ thực hiện mong ước của ngươi."

Phượng Xí cảnh giác hỏi: "Ta phải trả giá gì?"

Bạch Cơ liếc mắt nhìn Phượng Xí, lại nhìn Nhược Thảo, trong ánh mắt lộ ra một chút bối rối.

"Thực ra ta cũng không thể nhìn ra mối quan hệ nhân quả lần này. Cảm giác như có một đống chỉ rối loạn... Thế này đi, Phượng Xí, ta sẽ thu cái giá sau khi thực hiện điều ước của ngươi."

Phượng Xí lắc đầu nói: "Không được. Bạch Cơ vẫn nên nói rõ ràng giá cả trước, ta mới chấp nhận sự giúp đỡ của ngươi. Nhận ân huệ của ngươi rồi lại để ngươi tùy ý đòi giá, đó mới là cái giá đắt nhất. Ai biết kẻ gian thương như ngươi đến lúc đó sẽ đòi hỏi gì."

Bạch Cơ nhướn mày hỏi: "Ai nói với ngươi ta là gian thương?"

Phượng Xí nói: "Cha ta nói."

Bạch Cơ im lặng một lúc rồi mới nói: "Phượng Xí, ta chắc chắn sẽ giúp ngươi. Cái giá là mười chiếc lông phượng của Phượng Vương."

Phượng Xí hơi hoảng sợ hỏi: "Lông mới nhổ hay là lông đã rụng?"

Phượng Xí nhớ lại, có lần cha hắn về nhà, những chiếc lông lộng lẫy trên người gần như bị nhổ hết. Mọi người đều rất ngạc nhiên, hỏi Phượng Vương chuyện gì đã xảy ra, Phượng Vương nói là trời quá nóng thì thấy lông nhiều quá, quá nóng nực ảnh hưởng đến việc tu luyện nên đã tự nhổ từng chiếc một. Mọi người không tin nhưng Phượng Vương đã nói vậy thì cũng không thể hỏi thêm nữa. Sau này, tình cờ Kỳ Minh nghe được từ Vân Trung Quân rằng, hôm Phượng Vương bị nhổ hết lông, Long Vương đã đến Bạch Ngọc Kinh của Đông Hoàng Thái Nhất làm khách, giữa chừng để tìm lông phượng cho Bạch Ngọc Kinh, nàng ta đã đến Đảo Hỏa Diễm. Nhưng chuyện đã xảy ra từ lâu rồi, mà Phượng Vương cũng nói lông bị nhổ là do nóng nên tự nhổ, vì vậy mọi người chỉ bàn luận riêng mà không nói ra.

Bạch Cơ nói: "Đều được. Dù sao ta cũng là người thích giúp đỡ kẻ khác."

Nguyên Diệu không nhịn được nói: "Bạch Cơ, không thể hiểu việc giúp người theo cách này..."

Bạch Cơ nói: "Dù sao, giúp Phượng Xí làm Phượng Vương không vui, ta sẽ vui..."

Phượng Xí nghe mà cảm thấy khó hiểu nhưng Bạch Cơ đồng ý giúp hắn mà chỉ lấy mười chiếc lông rụng của cha hắn thì hắn cũng thấy rất vui.

Phượng Vương thích thu thập lông rụng sau khi tái sinh, tích trữ cả một bó lớn trong kho báu. Phượng Hậu rất ghét thói quen này của phu quân nhà mình, bảo hắn đừng để rác rưởi trong kho báu, lập tức ném lông trở lại dòng sông lửa nơi Phượng Hoàng tái sinh, theo quy định của tộc Phượng Hoàng, bụi trở về bụi, đất trở về đất. Nhưng Phượng Vương không nghe lời khuyên.

Phượng Xí cũng không thích thói quen tích trữ lông rụng của cha mình. Hắn quyết định sẽ lén lút vào kho báu và lấy đi mười chiếc lông của cha mình để giao cho Bạch Cơ. Dù sao đi nữa, chúng cũng không phải là những vật quý giá gì, và cái giá ấy cũng không phải là đắt đỏ.

*

Mây đêm lơ lửng, trăng lưỡi liềm như chiếc lược.

Chợ Quỷ, Lầu Tâm Nguyệt.

Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Hồ A Cẩm, và Phượng Xí cùng ngồi trong phòng của Nhược Thảo. Nhược Thảo sai tiểu hồ ly bưng trà thơm và điểm tâm cho khách. Cuối cùng, tiểu hồ ly chỉ mang trà thanh lên, nói rằng không có ai chuẩn bị điểm tâm vì các đầu bếp đã bị Hồ phu nhân gọi đi cãi nhau với một đám mèo ngoài đường.

Nhược Thảo rất xin lỗi mọi người bèn bảo tiểu hồ ly đi tìm ít anh đào hoặc trái cây từ nhà bếp để thay thế điểm tâm đãi khách.

Phòng của Nhược Thảo được trang trí đơn giản nhưng tao nhã, không có các đồ trang trí phức tạp lộng lẫy. Nhược Thảo thích màu cỏ nhạt vì vậy tất cả các đồ vật trong phòng đều có màu gần giống với màu cỏ nhạt. Một tấm bình phong vẽ thủy mặc cảnh núi mây nghìn trùng chia cách phòng ngủ bên trong và phòng khách bên ngoài.

Một cây không hầu đầu phượng được đặt bên cửa sổ, thân đàn hình rồng đầu phượng, đường nét mềm mại uyển chuyển, thân đàn được trang trí với những dải màu và dây đàn được làm bằng rong biển xanh biếc.

Cây không hầu đầu phượng này rõ ràng là một vật mà Nhược Thảo rất quý trọng, thân đàn không dính một hạt bụi, dây đàn trong suốt mượt mà, rõ ràng là được nàng thường xuyên vuốt ve và chăm sóc cẩn thận.

Bạch Cơ uống một ngụm trà thanh nhìn về phía cây không hầu đầu phượng, cười nói: "Cây không hầu đầu phượng này đúng là một bảo vật, chắc hẳn đã có từ lâu lắm rồi."

Nhược Thảo cười đáp: "Bạch Cơ đại nhân đúng là tinh mắt! Gia đình ta qua các thế hệ đều là nhạc công đàn không hầu. Cây không hầu đầu phượng này là bảo vật truyền đời của gia đình ta, từ bà ngoại của ta truyền cho nương ta rồi nương ta lại truyền cho ta. Ta sắp trở thành tân nương của Ma Tôn Ba Tuần, không thể sống sót trở về từ U Đô nên ta đã tặng cây không hầu đầu phượng này cho A Cẩm."

Nhược Thảo cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh nhưng trong giọng nàng vẫn mang theo chút sợ hãi của một người sắp trở thành vật hiến tế đi đến cái chết.

Hồ A Cẩm nói: "Nhược Thảo, ta sẽ không để ngươi đi chịu chết một mình đâu."

Phượng Xí cũng nói: "Tiểu hồ, lần này ta chắc chắn sẽ bảo vệ ngươi."

Nguyên Diệu nói: "Ma Tôn Ba Tuần coi thường mạng sống con người, tàn nhẫn vô đạo, trái với giáo lý của Thánh nhân là kẻ bất chính. Nhược Thảo cô nương, tiểu sinh cũng sẽ giúp đỡ ngươi. Còn có Bạch Cơ nữa, nàng ấy cũng sẽ giúp đỡ ngươi."

Nhược Thảo nhìn về phía mọi người, nở một nụ cười dịu dàng, nói: "Ta thật sự rất vui mừng, vì đã gặp được những người bạn quan tâm đến ta khiến ta cảm thấy rất ấm áp. Dù có chết đi, ta cũng không hối tiếc. A Cẩm, thật may mắn là năm nay ta đã gặp ngươi, có thể trở thành bạn của ngươi trong cuộc đời này là điều may mắn nhất của ta. Không biết tại sao ta cảm thấy rất hợp với ngươi, ngay từ lần đầu gặp gỡ, ta đã cảm thấy như quen biết từ lâu như chúng ta đã quen biết từ kiếp trước. Phượng Xí công tử, mặc dù ta luôn không hiểu những gì ngươi nói nhưng ta có thể thấy, tình cảm của ngươi đối với tiểu hồ là chân thành và tha thiết. Nguyên công tử, dù ta chỉ nghe nói về ngươi, chưa từng quen biết nhưng ngươi quả thực là một người tốt bụng như lời đồn. Bạch Cơ đại nhân, mặc dù mọi người đều sợ hãi và hiểu lầm ngươi nhưng ta có thể thấy rằng, thực ra ngươi cũng là người có tâm hồn dịu dàng. Vì ta đã rút trúng thăm xấu nhất, đó cũng là ý trời. Khi đó, ta đã quyết định đi đến cái chết. Ta không muốn liên lụy đến các tỷ muội trong Lầu Tâm Nguyệt, càng không muốn làm liên lụy đến Hồ phu nhân. Nếu ta không trở thành tân nương của Ma Tôn Ba Tuần, một khi hắn nổi giận, không chỉ Lầu Tâm Nguyệt sẽ bị hủy diệt, mà tất cả những người không phải con người trên phố Bách Quỷ cũng sẽ chết. Ta không thể ích kỷ mà liên lụy đến mọi người. A Cẩm, cảm ơn ngươi đã mời Bạch Cơ đại nhân. Thời gian qua ngươi đã lo lắng, suy nghĩ nhiều vì ta, ta đều thấy cả. Phượng Xí công tử, dù mới quen biết nhưng cảm ơn ngươi đã trở thành khách của Phiêu Miểu các vì ta. Sức mạnh đáng sợ của Ma Tôn Ba Tuần có thể biến chợ Quỷ U Đô, thậm chí là Thần Đô Lạc Dương thành tro bụi trong chớp mắt. E rằng Bạch Cơ đại nhân cũng không thể chống lại hắn. Ta cũng không muốn liên lụy đến Phiêu Miểu các, cứ để ta trở thành tân nương của Ma Tôn Ba Tuần đi."

Hồ A Cẩm và Phượng Xí rơi vào trầm mặc.

Nhược Thảo nói không phải là lời dối trá, Ma Tôn Ba Tuần có sức mạnh hủy diệt trời đất, ngay cả Phật Tổ cũng không thể hoàn toàn đánh bại hắn, chỉ có thể giam hắn trong Lục Dục Đỉnh, Ma Thiên Cung.

Bạch Cơ nhìn Nhược Thảo, cười nói: "Nhược Thảo, ngươi muốn trở thành tân nương của Ma Tôn Ba Tuần thật sao? Ngươi thật sự sẵn lòng hy sinh bản thân vì mọi người sao? Ngươi không sợ à?"

Nhược Thảo sững sờ nhìn Bạch Cơ.

Bạch Cơ nói: "Hãy trả lời đúng với suy nghĩ thật của ngươi. Đừng nói dối."

Nhược Thảo nhìn Bạch Cơ.

Sau một lúc im lặng, nước mắt Nhược Thảo bắt đầu tuôn rơi, nàng nghẹn ngào nói: "Ta không muốn. Ta không muốn trở thành tân nương của Ma Tôn Ba Tuần, ta không muốn chết, ta thực sự không muốn chết, ta rất sợ, ta thực sự không muốn chết. Nhưng ta không còn cách nào khác, ta chỉ có thể chọn cái chết..."

Bạch Cơ thở dài một tiếng, nói: "Nhược Thảo, ngươi bây giờ mới là con người thật của ngươi. Đôi khi quá quan tâm đến người khác, quá nghĩ cho người khác, chưa chắc đã là điều tốt. Bởi vì như vậy sẽ khiến ngươi đánh mất bản thân. Khi đã mất đi chính mình, ngươi sẽ nói dối, không thể nói ra suy nghĩ thật của mình. Dù có ai đó có thể giúp ngươi, sẵn lòng chìa tay ra giúp ngươi nhưng vì không nghe thấy ý muốn thật sự của ngươi, cũng không biết cách giúp ngươi. Ma Tôn Ba Tuần dù có đáng sợ đến đâu nhưng chỉ cần ngươi không muốn chết, ta sẽ cứu ngươi."

Nhược Thảo nghe vậy, vui mừng đến mức rơi nước mắt nhưng lòng vẫn không khỏi lo lắng.

"Có thật không, Bạch Cơ đại nhân? Ta có thể sống sót thật sao? Nhưng nếu chọc giận Ma Tôn Ba Tuần, liệu có phải sẽ mang đến tai họa cho các tỷ muội ở Lầu Tâm Nguyệt hay không...?"

Bạch Cơ không trả lời câu hỏi của Nhược Thảo, nàng rơi vào trầm tư, lẩm bẩm: "Kiến Mộc ở núi Mang vẫn chưa trưởng thành, Thời Gian Hoang Dã của Phiêu Miểu các cũng chưa hoàn thành hoàn toàn... Bây giờ đối đầu trực diện với Ba Tuần, khả năng chiến thắng không lớn. Nếu đánh thức chim Bất Tử thì cũng tăng thêm một phần thắng nhưng lại lo rằng nếu xảy ra sơ suất, có thể hủy diệt toàn bộ thành Lạc Dương... Bây giờ gửi tin gọi Long Ẩn đến để hắn ta đi chịu chết thì thời gian không kịp. Thậm chí, Phượng Vương cũng có thể không kịp đến nhân gian trước khi Ma Tôn Ba Tuần cưới thê tử..."

Nguyên Diệu nghe nhắc đến Long Ẩn bèn nói: "Bạch Cơ, dù thời gian có kịp, ngươi cũng không thể cố ý để Long Ẩn đi chịu chết được. Như vậy thì không được thỏa đáng lắm."

Bạch Cơ ngẩn người, sau đó cười nói: "Hiên Chi nói sai rồi. Khổng Tử có nói: 'Quân đãi thần hữu lễ, thần sự thượng dĩ trung.' Ta là quân, Long Ẩn là thần, ta đối xử với Long Ẩn chưa bao giờ thiếu lễ độ, vậy thì Long Ẩn nên trung thành tận tâm, thề chết phục tùng. Bản thân hắn cũng đã từng nói thề chết phục tùng ta, vậy thì khi quốc quân gặp nguy hiểm, để hạ thần ra tay trước thì có gì không đúng? Điều này hoàn toàn tuân theo lời dạy của thánh nhân, không có gì là không thỏa đáng."

Nguyên Diệu cứng họng, im lặng một lúc rồi mới nói: "Bạch Cơ, từ khi nào ngươi cũng bắt đầu hiểu đạo lý của thánh hiền vậy?"

Bạch Cơ cười híp mắt, nói: "Không giấu gì Hiên Chi, để có thể cãi nhau với ngươi... à không, lý luận, ta đã đọc không biết bao nhiêu lần "Luận Ngữ" ngươi đặt trên bàn ngọc xanh, thậm chí đã có thể đọc ngược rồi."

Nguyên Diệu đổ mồ hôi lạnh.

Phượng Xí hỏi: "Bạch Cơ, sao ngươi lại gọi cả cha ta đến đây?"

Bạch Cơ tinh quái cười, nói: "Dù sao Phượng Vương ở Diệm Hỏa Đảo cũng rảnh. Phượng Xí, lần này ngươi đến nhân gian, Phượng Vương và Phượng Hậu đều nhờ Kỳ Minh nhắn nhủ, bảo ta chăm sóc ngươi. Là trưởng bối của ngươi, tất nhiên ta phải chăm sóc ngươi, không những vậy, ta còn định dạy ngươi một việc."

Phượng Xí nhướn mày, tò mò hỏi: "Việc gì?"

Bạch Cơ cười nói: "Cướp tân nương. Chúng ta sẽ cướp tân nương từ tay Ma Tôn Ba Tuần."

Phượng Xí cười nói: "Việc này ta thích đấy. Bạch Cơ, mau dạy ta đi."

Bạch Cơ trầm ngâm một lúc rồi cười nói: "Chọn ngày không bằng đúng ngày, cướp muộn không bằng cướp sớm, không bằng cướp ngay bây giờ. Việc này không nên để nhiều người biết, để tránh bứt dây động rừng. Để bảo vệ sự an toàn của các ngươi, ngươi và A Cẩm hãy đưa Nhược Thảo đến Phiêu Miểu các ngay bây giờ. Sau khi đến Phiêu Miểu các thì nói với Ly Nô rằng ta để các ngươi vào Thời Gian Hoang Dã. Các ngươi đừng trở về, cứ ở mãi trong Thời Gian Hoang Dã, chờ cho đến khi hôn lễ của Ba Tuần qua đi. Thời Gian Hoang Dã là nơi mà ngay cả Phật Tổ cũng không thể đến được, Ba Tuần càng không thể. Các ngươi ở lại đó thì có thể bảo toàn mạng sống. Nếu may mắn, ta sẽ quay lại Phiêu Miểu các còn nếu không thì phải dựa vào Phượng Vương bảo vệ các ngươi. Nói trắng ra, cướp tân nương là một canh bạc lớn, thắng bại khó lường, biến số rất nhiều. Ta đặt cược tính mạng của Hiên Chi, Phượng Xí, A Cẩm, các ngươi đặt cược khả năng mất đi người thân yêu nhất, những người quan trọng nhất trong cuộc sống. Các ngươi hãy tự suy nghĩ kỹ xem có muốn tham gia vào canh bạc này hay không. Thua thì sẽ mất tất cả. Không đánh cược thì sẽ mất Nhược Thảo. Còn nếu thắng thì sẽ không mất gì, ai nấy đều vui vẻ."

Phượng Xí và Hồ A Cẩm đồng thanh nói: "Bạch Cơ, ta đồng ý đánh cược."

"Bạch Cơ đại nhân, ta đồng ý đánh cược."

Bạch Cơ cười nói: "Tuổi trẻ thật tốt. Có thể làm được việc vĩ đại nhất khi sinh ra làm người, dùng lòng dũng cảm lớn lao, quyết tâm làm điều không thể, để đánh cược những thứ quan trọng nhất của mình thì phải đối mặt với mọi khó khăn và thử thách."

Nguyên Diệu không nhịn được hỏi: "Bạch Cơ, những điều khác tiểu sinh đều hiểu nhưng tại sao ngươi lại đặt cược bằng tính mạng của tiểu sinh?"

Bạch Cơ nói: "Bởi vì đây là cái giá mà Hiên Chi phải trả cho sự chính nghĩa. Hiên Chi chẳng lẽ có thể miệng nói vì chính nghĩa giúp Nhược Thảo, mà lại không bỏ ra gì sao?"

Nguyên Diệu suy nghĩ một chút rồi nói: "Cũng được thôi. Chỉ cần có thể giúp Nhược Thảo cô nương, tiểu sinh nguyện lấy tính mạng để đánh cược. Nhưng Bạch Cơ, tại sao trong canh bạc chính nghĩa đối kháng với tà ác này ngươi lại không bỏ ra gì cả?"

Bạch Cơ cười híp mắt nói: "Hiên Chi, ta đã đặt cược thứ quan trọng nhất của ta rồi. Ta đặt cược thứ còn quan trọng hơn cả tính mạng của ta."

Bạch Cơ vừa nói rằng nàng đặt cược tính mạng của Nguyên Diệu.

Nguyên Diệu bất giác đỏ mặt, nét mặt của hắn giống như những quả anh đào đỏ trong đĩa hổ phách trên bàn hoa lê trước mặt, tâm trạng của hắn cũng như những quả anh đào chín đỏ ngọt ngào ấy.

Bạch Cơ nói: "Hiên Chi, ta giấu Nhược Thảo vào Thời Gian Hoang Dã là đang đặt cược Phiêu Miểu các. Trong Phiêu Miểu các có bảo vật và vàng mà ta đã khổ công thu thập và tích lũy, còn quan trọng hơn cả tính mạng của ta."

Gương mặt của Nguyên Diệu dần tái nhợt.

"Bạch Cơ không thể có chí hướng cao thượng hơn sao, chẳng hạn như đặt chính nghĩa, lòng tốt, và dũng cảm lên hàng đầu?"

"Ôi, Hiên Chi không biết rồi. Chính nghĩa, lòng tốt, và dũng cảm chỉ là những điểm nhấn nhỏ nhoi trong dòng sông cuộc đời rực rỡ của ta thôi, không quan trọng lắm."

Rồng yêu là như vậy đấy.

Phượng Xí, Hồ A Cẩm, và Nhược Thảo nhân lúc trời tối lặng lẽ rời khỏi Lầu Tâm Nguyệt, tiến về Phiêu Miểu các. Theo chỉ dẫn của Bạch Cơ, trước khi rời đi, Nhược Thảo đã để lại một sợi tóc.

Sau khi Phượng Xí, Hồ A Cẩm, và Nhược Thảo rời đi chỉ còn lại Bạch Cơ và Nguyên Diệu ngồi cạnh cửa sổ đối diện với mặt trăng.

Bạch Cơ nhìn Nguyên Diệu, cười nói: "Hiên Chi biết chơi không hầu không?"

Nguyên Diệu lắc đầu, nói: "Không biết, tiểu sinh chỉ biết thổi sáo thôi."

Bạch Cơ cười nói: "Vậy thì hơi rắc rối rồi. Nhưng dù sao cũng chỉ còn hai ngày nữa thôi, có thể viện cớ đau tay, hoặc tâm trạng buồn bã, không muốn chơi không hầu thì chắc có thể che đậy được."

Nguyên Diệu ngạc nhiên hỏi: "Bạch Cơ đang nói gì vậy?"

Bạch Cơ cười nói: "Hiên Chi, đưa tay ra."

Nguyên Diệu nghe vậy bèn đưa tay trái ra trước Bạch Cơ.

Bạch Cơ lấy sợi tóc xanh mà Nhược Thảo để lại, quấn quanh cổ tay trái của Nguyên Diệu và thắt một nút chết.

Bạch Cơ vung tay áo, phẩy nhẹ về phía Nguyên Diệu.

Một tia sáng vàng lóe lên, Nguyên Diệu cảm thấy có sự thay đổi trong cơ thể. Hắn nghiêng đầu nhìn vào chiếc gương đồng đứng đặt ở phía đông, chỉ thấy Nhược Thảo xinh đẹp đang ngồi bên cạnh Bạch Cơ. Bạch Cơ đang nhìn hắn với nụ cười tinh quái.

Biểu cảm của Nguyên Diệu dần dần chuyển từ ngạc nhiên sang vô hồn. Tiểu thư sinh bé bất ngờ đứng dậy, ôm đầu quay tròn hai vòng tại chỗ rồi kêu lên: "Quả nhiên lại là thế này sao?! Bạch Cơ, chẳng lẽ không còn cách nào khác sao? Ngươi không thể không làm khó tiểu sinh sao?"

Bạch Cơ cười híp mắt nói: "Không còn cách nào khác rồi, Hiên Chi hãy chịu khó thay thế Nhược Thảo, trở thành tân nương của Ma Tôn Ba Tuần nhé. Ngươi đừng lo, ta chắc chắn sẽ cướp lại ngươi trong đám cưới."

"Nhược Thảo" vô cùng do dự và sợ hãi.

Bạch Cơ động viên: "Hiên Chi cố lên, đây là cái giá của chính nghĩa và lòng dũng cảm. Ngươi không thể chỉ muốn giữ vững chính nghĩa và lòng dũng cảm mà không phải trả giá gì cả."

Nguyên Diệu ủ rũ nói: "Nhưng tiểu sinh không muốn biến thành Nhược Thảo để bảo vệ chính nghĩa và lòng dũng cảm đâu."

Bạch Cơ cười nói: "Giữ vững chính nghĩa và lòng dũng cảm thì không nên quá câu nệ vào cách thức, Hiên Chi đừng quá chú trọng vào tiểu tiết."

Nguyên Diệu còn muốn nói thêm gì đó thì bên ngoài vang lên giọng nói khàn đục và mệt mỏi của Hồ Thập Tam Lang.

"Bạch Cơ, Nguyên công tử, A Cẩm, các ngươi có ở chỗ Nhược Thảo không?"