Phiên Ngoại Của Đàm Đài Tẫn: Duyên Kiếp Vạn Năm

Chương 27




Phiên ngoại của Đàm Đài Tẫn: Duyên kiếp vạn năm – P27

Tiểu Mật vui vẻ vì Nhị Tử được ở lại. Nàng nói mẹ ơi tụi con không tìm được gì cả. Chỉ tìm được cây thần thương của Chiến thần Minh Dạ thôi ah.

Nói xong cũng dùng linh lực lấy cây thương từ vảy hộ tâm ra.

Nhìn thấy cây thương của Minh Dạ nàng lại nhớ đến Đàm Đài Tẫn và nàng từng chứng kiến tình yêu đẹp của Minh Dạ và Tang Tửu. Họ cũng yêu nhau sâu đậm nhưng kết thúc rồi cũng xa nhau. Nàng nhìn lại chuyện của mình và Đàm Đài Tẫn, nàng hy vọng tìm ra Y.

Tiểu Mật lại nói con vào Vực Thượng Thanh thấy cây táo đỏ trĩu quả ăn rất ngon. Diệp Phủ lại không có nên con đã đem cây con về trồng. Mẹ cho phép chứ ah. Nàng nói xong cũng lấy cây táo ra.

Lê Tô Tô nhìn cây táo kia lại gợi nhớ về Tang Tửu. Lúc xưa Tang Tửu rất thích ăn táo. Nàng gật đầu đồng ý. Được thôi con gái, con nhớ chăm sóc cho quả nha. Mẹ cũng rất thích ăn táo.

Chuyện Tang Tửu làm nàng nhớ đến Ngọc Khuynh Thế. Khi xưa nàng từng đổi một mắt trái cho Đàm Đài Tẫn để lấy Ngọc Khuynh Thế ra. Lúc đó, khi Đàm Đài Tẫn hy sinh cũng mang theo con mắt của Diệp Tịch Vụ. Nhớ đến đó, tự dưng nàng cảm thấy đau lòng hơn. Thì ra Y lại yêu nàng đến thế. Lúc ra đi cũng muốn mang thứ nàng đã tặng đi theo. Nói đúng ra con mắt đó không phải nàng tình nguyện tặng. Mà tình thế phải trao đổi để bảo toàn mạng cho Đàm Đài Tẫn. Nhưng bây giờ nàng cũng nhận ra nàng yêu Y từ trước đó.

Thấy nàng thất thần suy nghĩ, Diệp Thanh Vũ lên tiếng.

Diệp Thanh Vũ: Tỷ bị sao vậy, sao mà thất thần thế.

Lê Tô Tô: Không có gì, chỉ là đang nghĩ về một số việc cũ mà thôi. Mới đó mà đã qua lâu vậy. Đang nghĩ đến khung cảnh của Bát Nhã Phù Sinh của Minh Dạ năm xưa. Chuyện tình cảm của Minh Dạ và Tang Tửu đúng là đẹp nhưng để lại nhiều hối tiếc.

Diệp Thanh Vũ: Tỷ đừng buồn nữa, mọi chuyện rồi cũng sẽ có cách. Chị em ta xa nhau không phải còn gặp lại nhau sao. Cô ấy không phải đã được hồi sinh rồi đấy thôi. Rồi mọi việc sẽ tốt lên thôi.



Lê Tô Tô: Được rồi. Mọi người tối nay ăn gì để mẹ nấu nha.

Tiểu Mật: Khua tay lia lịa, thôi thôi mẹ ơi. Để tụi con ra quán trọ của mẹ nhờ đầu bếp nấu ăn. Không phiền mẹ nghỉ ngơi ah.

Lê Tô Tô tím mặt. Con là con gái của mẹ mà chê mẹ nấu ăn sao. Mẹ đã nuôi con gần 500 đó. Thật là đẻ ra cái trứng chiên ăn cho rồi. Nuôi con thật uổng phí công sức của mẹ mà. Đang nói nàng lại vô thức nhớ lại nói. Lúc xưa phụ thân con làm vua nước Cảnh, món ăn ngon vật lạ gì mà chưa từng ném qua. Nhưng món ăn mẹ nấu dù có dở hơn nữa, chàng ấy cũng ăn bằng hết. Còn cổ vũ mẹ cứ nấu, sao phải ngại. Đúng là trên đời này chỉ có phụ thân con là thương mẹ nhất.

Tiểu Mật: Phải phải đúng thế, chỉ có phụ thân con là chiều mẹ nhất rồi. Sau này con cũng muốn có được một người yêu con như phụ thân con yêu mẹ vậy. Hihihi

Tiểu Nhiên hùa theo, con cũng muốn như vậy ah. Có người yêu thương mình, không bao giờ chê trách thói xấu của mình thì thật hạnh phúc biết bao nhiêu.

Diệp Thanh Vũ: Đã lâu rồi, mà tay nghề nấu ăn của tỷ tỷ sao lại không có chút tiến bộ nào hết vậy. Tỷ tỷ phải cố gắng cải thiện chứ. Nói rồi hắn nhìn về phía Tiểu Mật và Tiểu Nhiên. Các con dễ thương vậy, sau này các con sẽ có người yêu thương các con như Đàm Đài Tẫn yêu mẹ các con vậy.

Rồi hắn nhìn Tiểu Nhiên cất lời: Tiểu Nhiên, trước đây có người từng yêu con hơn chính bản thân Y, trân trọng con và mãi về sau này cũng vậy. Nên con cứ yên tâm. Đến lúc cần biết con sẽ biết.

Tiểu Nhiên: Ủa sao con không hề hay biết mà Cửu Cửu lại biết. Người đó là ai vậy, Cửu Cửu chỉ cho con đi.

Diệp Thanh Vũ: Cười nói ta sống hơn nghìn năm tất nhiên sẽ biết nhiều thứ con không biết. Còn người kia là ai đến lúc cần nói ta sẽ nói. Chưa phải là lúc thích hợp.

Nhị Tử nghe nói chuyện cũng nhìn về phía Tiểu Mật thầm nghĩ: Nàng thiện lương vậy, tốt vậy. Ta sẽ yêu nàng, che chở cho nàng. Tình yêu ta dành cho nàng chắc sẽ không thua kém gì tình cảm của cha nàng dành cho mẹ nàng đâu.

Còn trong vảy hộ tâm lão Hổ và Tiểu Bạch nghe câu chuyện mọi người nói.

Tiểu Bạch: Thì ra là chủ nhân lại còn nấu ăn dở tệ sao. Chủ nhân thêu khăn cũng xấu. Nấu ăn cũng dở. Sao cái tên Đàm Đài Tẫn kia lại yêu được chủ nhân nhiều thế. Ăn được mấy món khó nuốt của chủ nhân chứ. Đúng là sức mạnh của tình yêu. Chả thể hiểu được. Thần nữ gì mà sao chả có chút khéo tay nào. Haizza. Y đánh một tiếng thở dài.

Lão hổ: Đúng vậy, chủ nhân xưa rất yêu Thần nữ. Ngài yêu nàng còn hơn chính mạng sống của ngài. Ngày nàng chết, ngài còn ôm xác nàng không nỡ buông tay. Huống hồ gì là ăn các món nàng nấu. Thần nữ có nấu tệ hơn nữa, món ăn không ra gì thì ngài ấy vẫn ăn hết. Ngươi thì làm sao hiểu được tình yêu mà nói. Đúng là một sợi tơ tình vô tri mà.

Tiểu Bạch nghe xong, cũng đang hiểu ra lão hổ đang chê bai mình không hiểu tình yêu. Y bực bội, cút ngay. Lão có tin ta gọi sư phụ vào đây đuổi lão đi không. Y bực bội nằm xuống ngủ.

Lão hổ nhìn thấy thế cũng chỉ lắc đầu rồi nằm xuống ngủ theo.

Lê Tô Tô: Ah vảy hộ tâm các con đã dùng xong rồi, đưa lại cho mẹ.

Tiểu Mật nghe xong cũng lo lắng. Không biết đưa vảy hộ tâm cho mẹ. Mẹ có phát hiện ra lão hổ và Tiểu Bạch không. Giờ phải làm sao đây. Nàng lo lắng nhìn Cửu Cửu, Tiểu Nhiên và Nhị Tử như muốn hỏi giờ nên làm gì. Có trả lại cho mẹ hay không. Thấy mọi người im lặng, nàng cũng biết giờ nhất thời không có cách gì. Đành trả lại cho mẹ. Chỉ mong là mẹ sẽ không phát hiện ra hai người kia.



Cả nhóm rồi cũng đi ăn. Lê Tô Tô chỉ hỏi thăm mọi người vài câu. Nàng hiện tại đang tìm cách tìm nguyên thần và sợi tơ tình của Đàm Đài Tẫn.

Lúc mang vảy hộ tâm về phòng mình. Lê Tô Tô ngắm nhìn nó mà nhớ đến Đàm Đài Tẫn. Vảy này có linh lực lúc xưa chính Đàm Đài Tẫn luyện hóa lại nó nên nó nhận Y làm chủ nhân mới. Suy đi nghĩ lại, Tô Tô nghĩ nên thử từ vảy hộ tâm xem có được tin tức gì không.

Nàng đưa linh lực vào bắt đầu dò xem liệu có tìm được nguyên thần Đàm Đài Tẫn.

Bỗng nàng thấy có gì đó trong vảy hộ tâm. Nàng tác động thêm linh lực vào.

Đang nằm ngủ, bị linh lực tác động đánh thức. Thêm sức đẩy, nên Tiểu Bạch bị bay ra trước. Vừa tiếp đất xong, đang đâu ê ẩm, thì bỗng một thân thể to lớn bay ra đè lên Y. Đó là lão hổ, lão không tự chủ được mà đè lên người Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch tưởng đâu tiểu sư phụ lại gọi Y ra như mấy lần trước. Nên cũng không ngước mắt lên nhìn la lên: Tiểu Sư phụ cứu con, lão hổ đè lên con đau quá. Y nói tiếng trước tiếng sau lại la tiếp. Lão hổ ngươi cút ra cho ta, đừng đè ta, mau đi xuống, ta sắp chết vì khó thở rồi.

Lão hổ lúc này mới tỉnh ngủ lầm bầm đang ở đâu mà êm ái vậy.

Tiểu Bạch: Ngươi còn không mau cút ra, ngươi đang đè lên người ta đó.

Lão hổ: Này làm gì mà la làng vậy, cũng từ từ ta xuống. Ngươi đó, sao mà mít ướt như phụ nữ vậy. Chủ nhân lúc xưa đâu có như ngươi. Ngươi đúng là cái thứ đáng bỏ đi mà.

Tiểu Bạch: Đừng có lắm lời, mau cút xuống.

Lão hổ: Được rồi. Khi lão hổ đi xuống, lão nhìn lên thì thấy Lê Tô Tô. Vừa lúc biết nàng cũng đang nhìn hai người họ.

Một màn nãy giờ hai người nói chuyện đối đáp Lê Tô Tô nàng nghe rất rõ.

Vừa lúc mọi người ở phòng bên cạnh nghe Tiểu Bạch la lên. Lại nghe gọi tiểu sư phụ. Nên Tiểu Mật, Tiểu Nhiên, Diệp Thanh Vũ và Nhị Tử chạy qua.

Tiểu Mật hốt hoảng chạy đến bên Tiểu Bạch vuốt ve Y. Ngươi có sao không vậy. Có đau chỗ nào không nói sư phụ thoa cho nha. Nàng nói với giọng cực kỳ cưng chiều Y.

Y được tiểu sư phụ dỗ dành nên bắt đầu khóc lóc: Lão hổ đè lên người ta đau quá. Mà đây là đâu, không phải tiểu sư phụ gọi đệ tử ra ah.

Lúc này, Y mới nhìn thấy Lê Tô Tô. Y lắp bắp là là chủ nhân gọi ra ah.



Y nín khóc lập tức, lại nhìn tiểu sư phụ giải thích. Không phải đệ tử không nghe lời tiểu sư phụ đâu. Mà là mẹ tiểu sư phụ đột ngột đưa đệ tử ra đây. Đệ tử sẽ vào lại ngay. Nói vừa xong, Y biến thành cái cây bay vào lại vảy hộ tâm. Y sợ ở lâu tiểu sư phụ nói Y xuất hiện trước mặt chủ nhân. Y hứa Y không xuất hiện thì Y sẽ làm. Y không muốn tiểu sư phụ buồn mà.

Còn hành động của Y nhanh lại bất ngờ chả ai theo kịp.

Lê Tô Tô sững người, nàng còn chưa kịp nói gì. Chưa biết gì thì Y nhanh như chớp bay lại vào vảy. Y còn gọi Tiểu Mật là tiểu sư phụ. Vậy Tiểu Mật nhận đệ tử khi nào sao nàng không biết. Còn Tiểu Bạch kia là ai, tiểu yêu phương nào.

Lê Tô Tô: Tiểu Mật giờ con giải thích cho mẹ. Tiểu Bạch là ai. Sao gọi con là Tiểu sư phụ. Con nhận đệ tử sao mẹ không biết. Chuyện này con nên giải thích rõ ràng.

Lúc đang nói. Lê Tô Tô chợt nhìn qua lão hổ. Nàng đến bên lão.

Lê Tô Tô: Là ngươi sao lão hổ. Ta không ngờ có thể gặp lại ngươi. Ngươi sao lại gặp được bọn người Tiểu Mật vậy. Vừa nói nàng vừa cười đi đến lấy tay vuốt ve đầu lão hổ.

Lão hổ: Cô là Diệp Tịch Vụ - vợ của chủ nhân đúng không. Ta tình cờ gặp bọn họ trong rừng nên theo về đây. Sao thấy cô có vẻ tiều tụy vậy.

Lê Tô Tô: Đúng vậy, ta là Diệp Tịch Vụ. Nếu lão không có chỗ nào để đi thì cứ ở lại đây. Ta sẵn sàng đón tiếp. Lão dù gì cũng là thuộc hạ được Đàm Đài Tẫn yêu mến. Ta cũng rất thích lão. Lão cứ xem đây như nhà mình vậy. Nói xong nàng lại cười. Nhưng không ai biết nàng rất đau lòng.

Nàng lẩm bẩm: Đàm Đài Tẫn giờ chàng nơi đâu. Cố nhân xưa, ta đều đã gặp mặt, đều ở đây hết. Tại sao chàng còn chưa quay lại chứ. Chàng muốn ta phải làm sao đây.

Tiểu Mật: Mẹ sao vậy. Mẹ nhận ra lão hổ sao.

Lê Tô Tô: Đúng vậy, tất cả những ai từng liên quan đến cha con mẹ đều nhận ra cả. Chỉ là cha con mẹ không biết giờ đang ở đâu.