Phi Thăng Chi Hậu

Chương 211: Vực Ngoại Thiên Ma Thiên




Phong Vân Vô Kị chấn kinh nhìn vào cảnh vật xuất hiện trước mắt: Nơi này là một không gian cự đại vô bỉ, cả không gian trình hiện ra một quả cầu, vô pháp tra thám mép của quả cầu đó là nơi nào, hoặc là nó có bao lớn.

Đập vào mắt chỉ là quả cầu thể trắng mênh mang, ở trong đó là vô số những thiên ma biến bố đầy cái không gian này, càng ra bên mép ngoài của quả cầu thì có càng nhiều thiên ma, những thiên ma đó không ngừng uốn khúc thân thể mà xuất nhập cái không gian này. Phong Vân Vô Kị chú thị vào tình cảnh lạ lẫm xung quanh, tựa hồ như không hề chú ý tới gã vực ngoại thiên ma tướng Phạm Li sớm đã biến mất không thấy tăm hơi gì.

Phong Vân Vô Kị từ trước giờ không dám tưởng tượng, nguyên lai còn có một cái không gian như thế này tồn tại, nơi này có ức ức vạn vạn ra vào quả cầu thể này, tuyệt đại đa số thiên ma đều có thần sắc mang nhiên, kẻ nào kẻ nấy đều có cái bộ dạng chẳng có chút thần trí nào. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Phong Vân Vô Kị tĩnh lập trong không trung, sững sờ nhìn vào những thiên ma đó, từng tên từng tên thiên ma lướt sang thân người của Phong Vân Vô Kị, cũng không có một ai lưu ý đến y, những thiên ma với hình trạng biến hoán đó tựa hồ như đã xem y như là một trong số những thiên ma ở đây rồi vậy.

Tĩnh lặng, tĩnh lặng đến đáng sợ, đó là một thế giới không có âm thanh, mỗi một thiên ma đều tới lui mọt cách vội vàng, không ngừng từ những vị diện không gian bên ngoài mà xuyên việt trở về, khi tiến nhập vào sâu thẳm trong nội bộ của quả cầu, thì lại có càng nhiều thiên ma khác từ nơi này đi ra bên ngoài.

Phong Vân Vô Kị nhớ tới những truyền thuyết trước đây có liên quan tới tâm ma và thiên ma, liền mơ màng hiểu được hàng trăm trăm triệu thiên ma này, chỉ e là mỗi một ngày đều không ngừng xuất nhập nơi này, đi dụ hoặc một vài người không có đủ sức lực để khống chế tâm trí của bản thân, ngay cả ma và thiên sứ cũng thế.

Lien tục mấy ngày trời, Phong Vân Vô Kị sững sờ đừng ở nơi này trong nổi chấn kinh cực độ, nhìn vào những thiên ma biến hóa vạn đường đó không ngừng ra vào không gian này, thowig gian càng lâu, thì Phong Vân Vô Kị càng hiểu rõ thêm hơn về cái Vực Ngoại Thiên Ma Thiên này.

Mỗi một ngày ở cái không gian này đều có vô số thiên ma đản sinh, đồng dạng như thế thì cũng có vô số thiên ma diệt vong, cứ như thế mà sinh sinh diệt diệt, không ngừng tái sinh.

Những thiên ma sơ sinh thì rất là yếu nhược, cũng không có chút linh trí nào, chỉ một chút ba động nho nhỏ cũng đều có thể thổi tán thân thể biến ảo của bọn chúng, khiến cho bọn chúng biến mất từ đây, sau đó thì sẽ có thiên ma mới đản sinh.

Đại đa số thiên ma mới sinh đều li khai cái vị diện này, những thiên ma ở cái vị diện này sớm muộn gì cũng sẽ tiêu tán.

Phong Vân Vô Kị đã từng chú ý đến một vài thiên ma nhược tiểu, sau khi li khai cái Vực Ngoại Thiên Ma Thiên này, đến khi trở về thì đã trở nên mạnh mẽ hơn nhiều, so với nguyên bổn thì khác một trời một vực.

Ở lại nơi này trong một đoạn thời gian rất lâu, sau đó thì Phong Vân Vô Kị cũng từ trong sự chấn kinh mà hồi thần trở lại, đi tìm phương pháp li khai nơi này. Vực Ngoại Thiên Ma Thiên đối với Phong Vân Vô Kị mà nói thì chẳng khác gì một ẩn số, một con số khó hiểu, từ trước giờ chưa từng nghe thấy có một ai nói tới cái địa phương này. Những thiên ma này tựa hồ như thiên sinh đã có khả năng xuyên việt không gian, ngay cả Thái Cổ đại lục mà bọn họ cũng có thể dễ dàng xuyên việt, riêng về điểm này thôi thì Phong Vân Vô Kị cũng đã cảm thấy không thể tưởng được.

Phong Vân Vô Kị tán phát thần thức ra bên ngoài -- -- điểm này cũng khiến cho y có chút kì quái, ở trong trạng thái linh hồn mà cũng có thể sử dụng được thần thức trong cái không gian này -- -- Vực Ngoại Thiên Ma Thiên, trông tựa như rất nhỏ, nhưng thực sự là vô biên vô giới.

Thiên ma có khả năng biến mất dễ dàng, xuyên việt đi lại giữa các không gian, nhưng Phong Vân Vô Kị không phải là thiên ma, nên không thể coa loại năng lực này, càng tồi tệ hơn là Phong Vân Vô Kị phát hiện ở trong cái không gian này, bản thân y chỉ có thể sử dụng năng lực của thần thức, chứ không thể sử dụng được Phá Vọng Ngân Mâu, không có sự giúp đỡ của Phá Vọng Ngân Mâu, thì đối với những bí mật của không gian này, Phong Vân Vô Kị sẽ mất đi sự trợ lực lớn nhất trong việc thám tra.

Thân người lắc lên một cái, Phong Vân Vô Kị đã biến mất ở bên mép của cái không gian này, hướng về trung tâm của cái Vực Ngoại Thiên Ma Thiên này mà bay đi. Cũng không biết là đã trải qua bao lâu, lúc ban đầu thì chỉ thấy những thiên ma màu trắng, nhưng dần dần thì do những thiên ma toàn thân đen xì thay vào.

Những thiên ma này tương hỗ cắn xé lẫn nhau, chúng chẳng khác gì như những thần ma ở trong thần ma chiến trường vậy, chúng không ngừng thông qua việc thôn phệ đối phương mà tăng cường lực lượng của bản thân, mỗi khi thôn thực một vài thiên ma thì sắc mặt của chugns sẽ sẫm hơn một phần, khí tức cũng nùng liệt hơn một phần.

Hống!

Di thêm một đoạn thời gian nữa, đột nhiên có một tiếng gầm truyền lại, Phong Vân Vô Kị đầu cũng không thèm quay lại, trực tiếp ngưng kết thành một thanh âm ảnh trường kiếm, nhìn cũng không thèm nhìn mà đánh ra một kiếm. Ở sau lưng, một thiên ma có diện mạo hung ác chẳng khác gì dã thú liền bị Phong Vân Vô Kị đâm xuyên qua đầu, cái miệng há to ra tức thì khựng lại, toàn thân lẳng lặng bất động.

Phong Vân Vô Kị tùy tay vung một cái, gã thiên ma này loáng một cái đã tiêu tán, mạc nhiên quay đầu lại nhìn đám khói do gã thiên ma đó hóa thành, Phong Vân Vô Kị hướng vào sâu trong Vực Ngoại Thiên Ma Thiên mà bay đi tiếp.

Chưa đi được bao lâu thi đột nhiên nhìn thấy hai cổ hồng lưu từ xa ập tới, một cổ hắc lưu, một cổ thanh lưu, hai cổ hồng gaio tạp đâm sầm vào nhau, tiếng giết chóc vang lên không ngừng, từ trong hai cổ hòng lưu đó không ngừng có những thiên ma vẫn lạc, nhửng kẻ đó đều gào thảm lên một tiếng rồi hóa thành làn khói.

Phong Vân Vô Kị vừa mới nhìn qua một cái thì đã biết ngay là hai cổ thế lực của vực ngoại thiên ma đang tiến hành giết chóc lẫn nhau, trong lòng cũng không muốn dây dưa nhiều ở nơi này, cùng lúc đó thì trong đầu lóe lên một ý niệm, đốn thời bay qua đứng ở bên cạnh quần thiên ma phổ thông ở một bên, sau đó thì giả vờ sang thần tình ngỡ ngàng như những thiên ma bình thường đó.

Hai cổ thế lực này có thế tới hung dũng, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện ở trược thân thể của Phong Vân Vô Kị, y nhìn vào tràng giết chóc chỉ thiểu cũng có tới cả ngàn vạn thiên ma đó thì cũng không khoit kinh tâm. Hai cổ đại quân này chẳng khác gì như cá chép qua sông vậy, đông đông đúc đúc chém giết lẫn nhau, ở giữa cũng khó có thể chen tay vào.

Phong Vân Vô Kị càng không muốn tham gia vào tràng nội chiến trong Vực Ngoại Thiên Ma Thiên, thì phienf phức lại càng mau chóng tìm tới y. Một gã thiên ma cường hãn thân có đầy vết thương, một cánh tay đã bị đứt lìa, hắn ta bất thình lình lao về phía Phong Vân Vô Kị, miệng thì lẩm bẩm: "Trước tiên bắt lấy một vài tiểu thiên ma để tảm bổ cái đã, sau đó thì quay lại đánh tiếp!"

Khi đôi vuốt của gã ta dưa tới trước người của Phong Vân Vô Kị thì Phong Vân Vô Kị cũng không khỏi than thầm trong lòng, y biết là muốn né cũng không được. Ngay trong lúc cánh tay của gã thiên ma đó chầm chậm đưa tới thì y đột nhiên lắc cổ tay phải một cái, thanh âm ảnh trường kiếm do tinh thần lực ngưng tụ thành liền đâm xuyên qua tâm tạng của gã ta, sau đó thì dụng lực ngoáy một cái, lồng ngực của gã thiên ma đó liền hiện ra một cái động.

Gã thiên ma này nhất thời không ngờ là còn còn chưa chết, mắt trợn tròn ra, tay thì chỉ vào Phong Vân Vô Kị, chấn kinh nói: "Ngươi! … ngươi không phải là thiên ma!"

Phong Vân Vô Kị thầm biết không ổn, trực tiếp chém gã ta ra làm hai phần, nhưng vẫn là đã muộn, ở mép rìa của đoàn hắc lưu cuồn cuộn kia liền có vô số thiên ma hồi thần lại, kẻ nào kẻ nấy đều có sắc mặt hung ác mà quay đầu lại, sau đó thì có một đội thiên ma độ mấy vạn lao tới và bao vây y vào bên trong, thien ma ảo hóa ra vô số binh khí rồi đâm về phía Phong Vân Vô Kị.

Ở bên kia, những thiên ma hắc sắc khác mắt thấy những đồng bạn đang giết chóc ở bên này thì lại phân ra một nhóm lao về phía của Phong Vân Vô Kị.

Có đạo lí là song quyền khó địch tứ thủ, hà huống gì lại có nhiều thiên ma đến thế, chỗ dựa duy nhất của Phong Vân Vô Kị lúc này chỉ có tinh thần lực cường đại mà thôi. Tay phải ngưng thành kiếm rồi liên tục vung kiếm ra, bảo hộ toàn thân, nhưng thiên ma lại càng lúc càng nhiều, vì thế y đành dùng hai tay ngưng kiếm, ảo hóa ra mang kiếm hoa mù trời, bao bọc lấy toàn thân.

Mắt thấy chúng thiên ma mặc dù vô pháp công phá vòng phòng ngự của bản thân, nhưng chúng càng lúc càng nhiều, dần dần chuyển di trung tâm của chiến trường về phía mình, trong lòng của Phong Vân Vô Kị cũng không khỏi lo lắng, tinh thần lực lượng tịnh không phải là có khả năng sử dụng vô hạn, thời gian ở nơi này càng lâu thì tổn hao tinh thàn lực càng lớn.

Nãy giờ vẫn di động liên tục trong dòng hắc lưu cuồn cuộn đó, Phong Vân Vô Kị vừa bị động chống cự, vừa khống chế phạm vi di động, dẫn dắt chúng về phía hội tụ của hai cổ hồng lưu, nhưng bản thân thủy chung thì vẫn cách li nơi đó rất xa.

Thần thức bức xạ ra ngoài, ngay khi phát giác thấy cổ hắc lưu này đã đến gần nơi giao tụ của hai cổ hồng lưu thì Phong Vân Vô Kị đột nhiên quát lên một tiếng, tinh thần lực cường đại quét qua khắp tứ phía chẳng khác gì như một cổ cự phong, chấn bay hết toàn bộ những thiên ma ở xung quanh, còn thân hình của y thì tùy theo một bóng thiên ma mà bay về phía trung tâm Vực Ngoại Thiên Ma Thiên.

Không biết có phải vì tâm ma hấp thu lấy một phần năng lượng của thiên ma tướng Phạm Li hay không, mà thần thức của Phong Vân Vô Kị ở cái không gian này đã tăng cường hơn không ít, hơn nữa thì tùy theo sự trôi qua của tời gian thì nó càng lúc càng cường liệt.

Trên đường bay đi, y nhìn thấy một gã thiên ma ở cấp thiên ma tướng, Phong Vân Vô Kị trực tiếp dùng một chưởng đánh bay hắn ta. Trên đường bay đi thì Phong Vân Vô Kị không biết là đã ra tay hủy biết bao nhiêu thiên ma, cuối cùng thì y cũng đạt đến trung tâm của Vực Ngoại Thiên Ma Thiên.

Khi Phong Vân Vô Kị đạt đến trung tâm của Vực Ngoại Thiên Ma Thiên thì y liền nhìn thấy một quả cầu cự đại, quả cầu đó là do vô số thiên ma lắp rắp lại mà thành, đông đúc chúng thiên ma hợp lại thành một quả quang cầu cự đại tán phát ánh sáng trắng xám.

A!

Một loạt những tiếng rên rỉ từ trong miệng những thiên ma tổ thành quả cầu cự đại đó phát ra, Phong Vân Vô Kị phiêu phù lơ lửng ở trong phiến không gian bên cạnh, tĩnh lặng nhìn vào quả cầu tròn cự đại đó.

"Ai cho phép ngươi tự ý xâm nhập vào nơi này? Nơi này không phải là nơi mà ngươi có thể tự … đợi đã!" Một thanh âm bạo nộ từ trên đỉnh của quả cầu truyền lại, từ giọng điệu chấn nộ lúc ban đầu rồi chuyển sang chấn kinh về sau, cùng lucs đó thì Phong Vân Vô Kị cảm giác thấy một cổ thần thức cường đại không thua kém bản thân quét qua thân người.

Oanh!

Một thanh âm chấn động cự đại vang lên, quả cầu bàng đại vô thất đó liền chấn động, trong tiếng chấn động đó thì một chiếc bảo tọa do thiên ma hợp lại hiện ra ở trên đỉnh của quả cầu, ở trên bảo tọa là một bóng người màu xám cao mấy trượng đang ngồi, hắn ta không hề có ngũ quan, ngay cả tai cũng không có, chỉ là một bóng người mơ hồ.

Ở bên cạnh của hắn ta là mấy nữ tử yêu nhiêu uốn éo thân người, tư thái mê nhân ôm lấy vai và cổ của đạo nhanh hình màu xám đó.

Phong Vân Vô Kị hơi cau mày lại, ngẩng đầu nhìn vào đạo nhân hình cự đại trên bảo tọa, lạnh lùng nói: "Ngươi có phải là chủ nhân của Vực Ngoại Thiên Ma Thiê hay không?"

Bóng người màu xám đó thức thì chấn động, trên bộ mặt hỗn độn hiện ra đôi mắt, tiếp đó là mũi, miệng, nhất nhất hiện xuất.

"Ngươi không phải là thiên ma, ngươi là nhân loại!" Đạo nhanh aanhtr màu xám đó giật mình kinh hô: "Không, làm sao có khả năng? Hồn pách của một tên nhân loại tuyệt đối không được phép xuất hiện ở nơi này, đừng nói là nhân loại, mà ngay cả thiên sứ hay Ma tộc cũng không thể đặt chân tới Vực Ngoại Thiên Ma Thiên!!! Ngươi làm sao có thể tiến vào nơi này?"

Phong Vân Vô Kị bay lên phía trên quả quang cầu đang chầm chậm chuyển động kia, ngay lúc đó thì liền có mấy mĩ cơ ở xung quanh bóng người màu xám đó dột nhiên quát lên một tiếng: "To gan!"

Sau đó thì thân thể của chúng liền biến ảo, hóa thành mấy gã đại hán có thân thể thô tráng, tay cầm trường kích và đâm về phía Phong Vân Vô Kị.

Một cổ lực lượng cường hãn ập tới, hoàn toàn vô pháp hình dung cái cảm giác này, Phong Vân Vô Kị đột nhiên cảm giác thấy bản thân bất thình lình sản sinh một cổ cảm giác cường đại dị thường, hai tay vung ra, mấy gã thiên ma hộ vệ kia đốn thời gào thảm lên một tiếng, sau đó thì bị chấn bay lui về sau, mấy bộ vị ở phía sau lưng bốc khói cuồn cuộn.

"Ngươi, ngươi muốn làm gì? … nhân loại, dù ngươi có giết được ta thì ngươi cũng không thể thoát khỏi nơi này!" Sự cường hãn của Phong Vân Vô Kị hiển nhiên nằm ngoài dự liệu của đạo nhân ảnh màu xám, trong thoáng chốc hắn ta liền phán đoán ra bản thân không phải là địch thủ của đối phương.

Phong Vân Vô Kị im lặng, không thèm lí tới đạo nhaanh ảnh màu xám đó, cái cảm giác lực lượng gia tăng đang nguyên nguyên bất tuyệt ập tới, đó là một cảm giác linh hồn đang cường đại hơn.

"Rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao ta càng lúc càng cảm thấy bản thân càng cường hãn!" Phong Vân Vô Kị suy nghĩ trong lòng, trong hư không tựa hồ như có một sợi dây vô hình đang liên tục truyền năng lượng cho bản thân: "Không thể vô duyên vô cố như thế được, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Cũng không thể nhân vì duyên cố cái không gian này đặc biệt được, nếu như là do cái không gian này thì lực lượng làm sao lại lúc tăng ít, lúc tăng nhiều được như thế."

Hoàn toàn là một trực giác, Phong Vân Vô Kị cảm giác thấy tất nhiên đang có sự tình gì đó có liên quan rất lớn với mình, nhưng dù cho Phong Vân Vô Kị có suy nghĩ nát óc ra cũng không hiểu tại sao tinh thần lực lượng lại gia tăng nhiều như thế.

Nếu như không suy nghĩ ra thì y đành bỏ sang một bên.

"Ngươi có danh tự hay không?" Phong Vân Vô Kị ngẩng đầu lên, nhìn vào đạo nhân ảnh màu xám ở phía xa, lạnh lùng nói.

"Có, ta gọi là Đại Tự Tại thiên ma!" Đạo nhân ảnh đó có chút tự hào nói, đồng thời thì y vẫn thủy chung đề cao cảnh giác đối với Phong Vân Vô Kị.

Oanh!

Bất thìn lình thì ở dưới quả cầu ập tới một lượng lớn thiên ma, chúng thiên ma đông đúc bao vây lấy Phong Vân Vô Kị.

Sự khiên tốn nguyên bổn cảu Đại Tự Tại thiên ma tức thì biến mất, thay vào đó là một thàn thái điên cuồng: "Cáp cáp cáp … nhân loại, ngươi đúng là quá ngu ngốc, bất quản là trước đây ngươi cường hãn tới đâu, ở tại nơi này, chỉ cần là còn ở tại Vực Ngoại Thiên Ma Thiên thì tất cả mọi chuyện đều nằm ở trong tay của ta …lên, tiêu diệt hắn ta!"

"Chậm đã!" Phong Vân Vô Kị đưa lên một tay mà nói.

"Ngươi còn lời gì muốn nói, bất luận là như thế nào, những kẻ không phải là thiên ma đều không được phép xuất hiện ở nơi này, đợi sau khi tiêu diệt ngươi xong thì ta sẽ điều tra, làm thế nào mà ngươi có thể xuát hiện được ở Vực Ngoại Thiên Ma Thiên!"

Phong Vân Vô Kịnhìn lướt sang những thiên ma ở xung quanh, hơn nữa số lượng thiên ma đang càng lúc càng gia tăng, nhưng thần tình của y vẫn rất là trấn định, lạnh lùng nói: "Với cả ức vạn thiên ma này thì ngươi có thể tiêu diệt được ta, nhưng trước lúc đó thì ta đã có thể cấp cho ngươi vết thương trí mạng, không biết ngươi cóa tin hay không?"

Con ngươi của Đại Tự Tại thiên ma co rút lại, tiếp đó là cười rộ lên: "Như thế cũng vô dụng, có lẽ ngươi cũng đã ở tại Vực Ngoại Thiên Ma Thiên này trong khoảng thời gian không ngắn! Thiết nghĩ thì ngươi cũng đã biết được Vực Ngoại Thiên Ma Thiên này căn bổn không thể hủy diệt, ngay cả đích thân chủ thần tới nơi này cũng không thể làm gì được bổn tọa. Cả ức vạn thiên ma, thêm vào đó là cả ngàn vạn thiên ma đản sinh trong mỗi ngày, lại có cả ngàn vạn thiên ma diệt vong, sinh sinh diệt diệt, vĩnh viễn không đoạn tuyệt, dù có là nhất đẳng sinh vật, khi đặt chân lên Vực Ngoại Thiên Ma Thiên cũng không thể giết hết tất cả mọi thiên ma. Ngươi có thể giết ta được thì làm sao, ngươi vẫn không thể thoát ra khỏi nơi này, nhưng không lâu sau thì cũng sẽ có một Đại Tự tại thiên ma mới đản sinh, đến lúc đó thì ngươi y nhiên vẫn còn khốn ở nơi này."

"Như quả ngươi không quan tâm tới mạng của mình, thì cứ lệnh cho những gã thiên ma tướng xông lên mà vây công ta thử xem …." Phong Vân Vô Kị lạnh lùng nói: "Nhưng trước lúc đó thì chí thiểu là ta có thể bảo chứng cùng ngươi đồng ư quy tận, dù sao thì ta cũng không thể thoát khỏi nơi này, sớm muộn gì cũng phải chết thôi."

Dứt lời thì Phong Vân Vô Kị chắp tay ra sau lưng, lạnh lùng nhìn vào Đại Tự Tại thiên ma, trong màn hư ảnh ở bên cạnh Phong Vân Vô Kị hiện ra một thanh hắc ảnh kiếm hình lơ lửng ở trong không trung ….

Mọi nhãn quang của tất cả thiên ma đều nhìn hướng về phía Đại Tự Tại thiên ma, đợi quyết định của hắn ta, một hki Đại Tự Tại thiên ma có quyết định thì cả ức vạn thiên ma tất sẽ dùng chiến thuật biển người vây chết Phong Vân Vô Kị ….

Cả Vực Ngoại Thiên Ma Thiên nhất thời an tĩnh trở lại, toàn bộ mọi mục quang đều tập trung vào sắc mặt biến ảo bất định của Đại Tự Tại thiên ma ….