Phi Thăng Chi Hậu

Chương 207: Nguy cơ cực đại




Oanh!

Một thanh âm chấn động cự đại từ xa truyền tới tòa Kiếm Các hoa mĩ nguy nhiên đang tắm mình dưới ánh dương quang.

Oanh! ~~

Lại một tiếng nổ truyền đến, mấy trăm Hoàng Kim Giáp Sĩ trong Kiếm Vực liền chuyển thân về phương hướng có tiếng động đó, tay cầm trường kích vừa kết trận vừa cảnh giác nhìn về đằng xa.

Tòa tòa sơn phong chấn động, ở một ngọn núi cao gần đó nhất hiện đang có một cái bóng cự đại dần bao phủ và ló lên.

Hông!

Một tiếng thú gầm từ xa truyền lại, quần sơn chận động, vạn thú nhiếp phục.

Bùng bùng!!

Ngay đạo hắc ảnh cự đại đó xuất hiện ở trên đỉnh núi thì những người đã thân kinh bách chiến như Hoàng Kim Giáp Sĩ cũng không khỏi thấy lạnh sống lưng. Đó là một con Thái Cổ Ma Viên, con ma viên này đứng ở trên một ngọn núi cao trăm trượng, hay cánh tay thô tráng đầy lông mao dựng lực đập bùng bùng vào lồng ngực, thanh âm vang truyền khắp tứ phía.

Hống!

Con Thái Cổ Ma Viên có đó có sắc mặt hung hãn và tàn ác, tiếng gầm to như sấm cuồn cuộn lan truyền khắp tứ phía, thanh thế đó quả thật là kinh nhân. Dù cho những người có tâm tính cứng rắn những Hoàng Kim Giáp Sĩ, khi vừa mới nhìn thấy con mãnh thú hung hãn cao cả ngàn trượng đó, thì không khỏi kinh tâm không xiết.

"Mau nhìn kìa, là chủ công!" Một gã Hoàng Kim Giáp Sĩ vừa kêu lên vừa dùng một ngón tay chỉ về phía xa.

Chúng Hoàng Kim Giáp Sĩ thuận theo đó thì nhìn thấy trên đỉnh đầu của con Thái Cổ Ma Viên hung ác có một nam tử thân mang một bổ khải giáp thâm trầm, gã nam tử này chính đang lãnh mạc nhìn về phía này, mái tóc dài ở sau lưng tán phát tung bay, ở trên phần giáp vai là một chiếc áo choàng màu đen đang phất phơ phần phật trong gió. Khí thế trên người của y tán phát ra, kết hợp với con Thái Cổ Ma Viên ở dưới chân khiến thần thái nhất thời thăng cao lên như một vị anh hùng vô địch, khiến cho người người trong thiên hạ phải tự thẹn mình không bằng!

"Tham kiến chủ công!" CHúng Hoàng Kim Giáp Sĩ hưng phấn hô lên, đồng thời hướng về phía xa mà quỳ một gối xuống, thâm âm vang dôi lan truyền khắp tứ phía.

Phong Vân Vô Kị đứng ở trên đỉnh đầu của Thái Cổ Ma Viên, mục quang quét qua những Hoàng Kim Giáp Sĩ ở phía dưới, trong lòng tức thì trầm xuống, một cảm giác bất diệu dâng lên trong lòng, một tay nâng lên rồi nhẹ nhàng xoa xoa đầu của Thái Cổ Ma Viên. Đọc Truyện Online Tại http://thegioitruyen.com

Hống!

Trên khuôn mặt hung ác của Thái Cổ Ma Viên lộ ra một biểu tình ngoan ngoãn, sau đó thì hai chân bất thình lình phát lực rồi búng người bay lên trên cả cả mấy ngàn trượng mấy ngàn trượng, sau đó thì mạnh mẽ đáp xuống đất.

Oanh!

Ở trước mắt của chúng Hoàng Kim Giáp Sĩ, Thái Cổ Ma Viên chẳng khác gì thần binh từ trên trời hạ xuống, nạng nề đạp chân xuống mặt đất, mặt đất cũng theo đó mà ấn sâu xuống dưới, đạo đạo khe nứt liên tục khoách triển ra khắp tứ phía, trong một loạt những thanh âm răng rắc, làn làn đất bụi từ dưới chân của Thái Cổ Ma Viên bốc lên trên.

Thía Cổ Ma Viên an tĩnh đứng ở cạnh mấy trăm Hoàng Kim Giáp Sĩ, cái bòng bàng đại bị kéo dài ra ở trên mặt đất và bao trùm lấy chúng Hoàng Kim Giáp Sĩ ở bên trong. Nhưng trong lần này thì dù có ở gần Thái Cổ Ma Viên như thế, nhưng trùng kích do khí thế và thị giác của con hung vật Thái Cổ này mang tới vẫn không thể khiến cho tâm thần của chúng Hoàng kim Giáp Sĩ lay động, bọn họ vẫn nguy nhiên bất động, tựa hồ như chẳng thấy vậy.

Phong Vân Vô Kị từ trên cao nhìn xuống chúng Hoàng Kim Giáp Sĩ ở phía dưới, lãnh mạc nói: "Có chuyện gì? Làm sao chỉ có từng này người? Những người khác đâu? Những người canh gác Kiếm Vực đâu?"

Một gã hoàng kim tướng quân bước tới rồi quỳ ở trước thân người của Thái Cổ Ma Viên, mở miệng nói: "Chủ công, có chuyện lớn xảy ra rồi."

Phong Vân Vô Kị cau mày lại, hét lên: "Là chuyện gì? Kiếm Vực có Độc Cô tiền bối và Tây Môn vực chủ bảo hộ, ngoài ra còn có ngũ phương kiếm trận mà ta bày bố trước khi đi, thêm vào đó là còn nhiều Hoàng Kim Giáp Sĩ như thế thủ vệ, chẳng lẽ còn có ai dám đến Kiếm Vực quậy phá?"

"Bẩm chủ công, lần này không phải là do ngoại địch tiến công … ài, thuộc hạ nhất thời nói không rõ được, thiếu các chủ hình như đã từng nói qua, nói tẩu hỏa cái gì là … à, tẩu hỏa nhập ma!" Gã hoàng kim tướng quân đó nói.

"Cái gì?!!!" Phong Vân Vô Kị toàn thân kịch chấn, chấn kinh nói: "Tẩu hỏa nhập ma? … ngươi mau dẫn ta đi xem thử xem!"

"Dạ, chủ công!" Gã hoàng kim tướng quân đó đưng lên, sau dó thì xoay người lại và phất tay một cái, hai hàng Hoàng Kim Giáp Sĩ ở hai bên liền lập tức tản ra hai bên, sau đó thì gã ta búng người lao đi.

Phong Vân Vô Kị vỗ vỗ đầu của Thái Cổ Ma Viên một cái, ma viên liền đứng lên, cái bóng của nó bị kéo dài đi không ít, sau đó thì nó gầm lên một tiếng rồi bước chân đi theo gã hoàng kim giáp sĩ đó.

Ở dải địa đái ở giữa Kiếm Các, Nam Thăng đại điện và Bắc Đẩu đại điện, gã hoàng kim tướng quân đó cuối cùng cũng dừng lại, Phong Vân Vô Kị ở trên đỉnh đầu của Thái Cổ Ma Viên, phóng mắt nhìn tới thì không khỏi lạnh sống lưng ….

Ở giữa ba ngọn núi bàng đại là một phiến kim quang lấp lánh, đông đúc những Hoàng Kim Giáp Sĩ ngồi xếp bằng ở dưới mặt đất, ở bên cạnh những Hoàng Kim Giáp Sĩ đang ngồi xếp bằng tĩnh tu là một phần đất có đầy dẫy những Hoàng Kim Giáp Sĩ ngã sóng xoài ở dưới mặt đất, bên cạnh bọn họ là những chiến sĩ Kiếm Các chiếu cố, hình dung của người nào người nấy đều gầy gò, sắc mặt thì trằng bệch, gò má nhô ra ngoài, bộ dạng chẳng khác gì đang bệnh nặng, một bộ phận người khác thì sắc mặt đỏ hồng, gân trán gân cổ nổi lên cuồn cuộn, hai tay hai chân đều do bốn năm gã Hoàng Kim Giáp Sĩ giữ chặt lấy, nhưng dù là như thế thì cũng rất là cật lực, những giáp sĩ đó không ngừng gào thét chẳng khác gì dã thú, tựa hồ như đột nhiên sức mạnh bạo tăng lên gấp mấy lần vậy.

"Hống, thả ta ra, thả ta ra! …."

Một gã Hoàng Kim Giáp Sĩ sắc mặt đổ hồng, điên cuồng gào thét, tứ chi bị đè chặt ở dưới mặt đất không ngừng giãy dụa và vùng vẫy.

Hai hai gã Hoàng Kim Giáp Sĩ bị ga ta vùng vẫy lắc lư kich liệt, nhưng lại không ai dám đả thương gã ta.

Phong Vân Vô Kị nhìn thấy thế thì kinh tâm khôn xiết, những Hoàng Kim Giáp Sĩ như thế thì nhiều phi thường. Trong số những gã Hoàng Kim Giáp Sĩ đông đúc ngồi xếp bằng ở trên mặt đất, có một vài người có sắc mặt bình thường, nhueng khí tức tán phát ra trên thân thể họ lại khiến cho Phong Vân Vô Kị không khỏi kinh tâm, bộ phận người đã đạt đến đỉnh phong của cấp Thái Cổ với gần một ngàn vạn năm tu vi.

Xẹt xẹt!

Một loạt những thanh âm xẹt xẹt truyền lại, trong lòng Phong Vân Vô Kị chớp động, thuận theo đó mà nhìn quay đầu nhìn sang, chỉ thấy làn làn khói trắng từ trong những khe hở trên khải giáp bốc ra ngoài rồi bao trùm cả chu thân. Trong màn khí vụ phát tán ra ánh quang mang màu đỏ, thông qua màn khí vụ trắng xóa đó thì giật mình nhìn thấy trên mặt của những Hoàng Kim Giáp Sĩ trong đó là một phiến đổ hồng, chẳng khác gì như đang bị hỏa thiêu, da thịt trên mặt không ngừng co giật, tựa hồ như đang phải ghánh chịu thống khổ cực đại, đó chính là dầu hiệu trước khi bị tẩu hỏa nhập ma!

Oanh!

Trong đầu của Phong Vân Vô Kị nổ đùng lên một cái, sau đó thì trở nên trống rỗng: "Làm sao lại như thế?!! Làm sao lại như thế?!!"

Nhất thời gian, lời nói của Huỳnh Hoặc và Thái Cực đạo nhân vang vọng trong đầu: "Tâm ma, tâm ma, nếu như lực lượng tăng trưởng quá nhanh sẽ dẫn tới tâm ma, tại sao ta lại không bị tẩu hỏa nhập ma, nhưng bọn họ lại bị?!!!"

Phong Vân Vô Kị sững sờ cả thân người, y dã nhìn thấy được, trong thời gian mà bản thân không có mặt thì những Hoàng Kim Giáp Sĩ đã tổn thất thảm trọng, cả chiến trường không ngờ giờ đây đã không còn đủ bốn mươi vạn Hoàng Kim Giáp Sĩ nữa rồi.

Những người này đều là lực lượng quan kiện trong việc chấn hưng nhân tộc trong lòng của Phong Vân Vô Kị, bất kì một Hoàng Kim Giáp Sĩ nào tổn thất đều khiến vho y đau lòng, đó cũng là nguyên nhân tại sao y lại sáng tạo ra bộ "Hoàng Kim Chiến Quyết" để đằng thăng lực phòng ngự cho bọn họ trước tiên.

Chiến tranh giữa các chủng tộc, điều trọng yếu chính là một chi bộ đội thiết huyết có tính kỉ luật cao, còn Hoàng Kim Giáp Sĩ ở trong lòng của Phong Vân Vô Kị chính là thuộc loại lực lượng như thế.

A!

"Ta chịu không nổi nữa!" Một gã Hoàng Kim Giáp sĩ đang ngồi xếp bằng đột nhiên đứng dậy, sắc mặt hung ác bước đi mấy bước, khắp tứ phía truyền lại một loạt những tiếng kinh hô, mấy chục gã Hoàng Kim Giáp Sĩ liền lao về phía gã ta, nhưng chưa đi được nửa đường thì đành dừng lại. Bởi vì gã Hoàng Kim Giáp Sĩ mới đi được mấy bước thì đột nhiên nổ tung tóe!

Tiếng nổ tung này khiến cho Phong Vân Vô Kị chấn kinh, hai mắt của y trợn tròn lên: "Không!!!"

Những Hoàng Kim Giáp Sĩ chính thường đều lẳng lặng quay trở về đám Hoàng Kim Giáp Sĩ đang tĩnh tu, đi lòng vòng xung quang bọn họ, tùy thời đều chuẩn bị chiếu ứng cho những Hoàng Kim Giáp Sĩ đang tẩu hỏa nhập ma ở trên mặt đất, không ngừng mở miệng an ủi bọn họ, không ngừng nói chuyện mấy câu với những Hoàng Kim Giáp Sĩ có hình dung gầy ốm.

Mói một người đều rất là bận rộn, người thủ vệ lấy những người bị tẩu hỏa nhập ma thì căn bổn không đủ, ngay cả Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc cũng không ngừng kiểm tra những giáp sĩ đang tĩnh tu, trên khuôn mặt cổ tỉnh bất ba trước giờ cũng hiện lên thần sắc lo lắng, nhất thời không có một ai nhìn thấy con Thái Cổ Ma Viên ở trong bóng của ngọn núi bên cạnh, cho tới khi Phong Vân Vô Kị phát ra tiếng hét to lớn thì mọi người mới phát hiện ra sự có mặt của con Thái Cổ ma Viên cự đại và Phong Vân Vô Kị ….

"Chủ công! …." Nhũng Hoàng Kim Giáp Sĩ đang bận bịu nhìn thấy thân ảnh quen thuộc trên đầu của Thái Cổ Ma Viên, trên khuôn mặt lao lực lộ xuất thần tình kinh hỉ.

"Sư phụ!" Trên khuôn mặt tiều tụy của Trì Thương liền lộ ra một tia vui mừng, không dám tin nhìn vào Phong Vân Vô Kị.

"Vô Kị!" Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương kinh hỉ nói, sau đó thì đồng loạt đừng dậy.

Hống!

Thái Cổ Ma Viên nghĩ là những người này có địch ý với Phong Vân Vô Kị, hai bàn tay xòe ra, miệng thì nhe nanh ra, hung dữ nhìn vào chúng nhân.

"Im miệng!" Phong Vân Vô Kị quát lên, sau đó thì từ trên đầu của Thái Cổ ma Viên nhảy xuống, thân hình đáp xuống cạnh những Hoàng Kim Giáp Sĩ chẳng khác gì nhạc lạc bình sa.

Phong Vân Vô Kị tịnh chưa trai qua chueyenj tẩu hỏa nhập ma, nên căn bổn không có chút kinh nghiệm gì, thân hóa thành làn gió và hóa thành mấy đạo ảo ảnh, Phong Vân Vô Kị đưa ra hai tay tấn tốc đặt lên trên vai của các Hoàng Kim Giáp Sĩ, tiếp đó thì thần thức tiến nhập vào trong nội thể của những Hoàng Kim Giáp Sĩ đó, phát hiện chân khí rất là hỗn loạn, chỉ đành mau chóng truyền chân khí, cường hành bình tức chân khí trong thân người bọn họ, sau đó thì mau chóng đi vào quỹ tích chính thường của nó, dựa vào tu vi thần cấp của Phong Vân Vô Kị thì tự thị là không phí lực cho lắm!

Nhưng những Hoàng Kim Giáp Sĩ có dấu hiện tẩu hỏa nhập ma đều không hoàn toàn chỉ là hỗn loạn và trùng đột chân khí, loại tình huống này thì Phong Vân Vô Kị không biết chút gì, mặc dù lòng nóng như lửa đốt, nhưng đành bó tay.

Trên sự thật thì trước đây, Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương đều làm như Phong Vân Vô Kị, nhưng dựa vào tinh lực của ha người mà muốn cứu mấy chục vạn người thì quả là chuyện không thể, càng phiến phức hơn là hai người đều không hiểu gì về Hoàng Kim Chiến Quyết, nên tốc độ cũng không nhanh cho lắm, mấy chục vạn Hoàng Kim Giáp Sĩ phân bố rất rời rạc, chưa xong người này thì người khác đã bị.

Hai Phong Vân Vô Kị, bốn Phong Vân Vô Kị, tám Phong Vân Vô Kị … cả phần đất trống mà các Hoàng Kim Giáp Sĩ ngồi xếp bằng đều biến bố đầy dẫy thân ảnh của Phong Vân Vô Kị, tại thời khắc này thì trong đầu của Phong Vân Vô Kị chỉ có một ý niệm: "Tận mọi khả năng để giải cứu chúng Hoàng Kim Giáp Sĩ!"

A!

Một gã Hoàng Kim Giáp Sĩ đột nhiên đứng dậy, sau đó phát ra những tiếng hô hấp nặng nề và hỗn trọc, trên mặt là một phiến hỏa hồng, ngay khi gã ta sắp bạo thể mà chết thì đột nhiên ở bên cạnh thân thể loáng lên bón người, một Phong Vân Vô Kị liền xuất hiện ở ngay bên cạnh thân thể của gã ta, sau đó thì trực tiếp đạt tay lên trên lưng vai của gã, tiếp đó thì nguồn chân khí hùng dũng trùng nhập vào trong thân thể và bình tức chân khí trong người gã!

…. …. ….

Bóng ảnh đầy trời thu liễm lại, Phong Vân Vô Kị hiện thân ở bên cạnh Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương, ở sau lưng là đầy dẫy những Hoàng Kim Giáp Sĩ dần dần hô hấp bình ổn lại.

"Ngươi rốt cuộc ũng quay trở về rồi!" Độc Cô Vô Thương thở dài nói, trong mắt lộ ra thần sắc phức tạp: "Sáu vạn năm a! …." Trên mặt của Tây Môn Y Bắc vẫn là một phiến băng lãnh, lẳng lặng nhìn vào Phong Vân Vô Kị, thần sắc trên mặt của y tựa hồ như hàn băng vạn năm, quanh năm không tan chảy vậy, nhưng Phong Vân Vô Kị nhìn thấy thần sắc kích động phi tốc lóe lên trong mắt của y.

"Sáu vạn năm rồi? …." Thần tình của Phong Vân Vô Kị tức thì chấn động, làm thế nào cũng không dám tin, bản thân chỉ ở tại thần ma chiến trường một đoạn thời gian, không ngờ là đã trải qua đoạn thời gian dài đến thế!!!

"Ngươi rốt cuộc là đi đâu, không ngờ là lại đi lâu đến thế? Bọn ta cứ nghĩ là ngươi sẽ không quay trở về nữa … những ngày này, bon ta thật đúng là, ài …." Độc Cô Vô Thương nói xong thì thở dài một hơi, ngoài trừ đầu tóc có thêm chút sợi bạc ra, thì trên trán của y cũng tăng thêm vài nếp nhăn, xem ra đã thương lão đi không ít.

"Ài! …." Phong Vân Vô Kị ngẩng đầu nhìn lên trên không mà thở dài, sau đó thì nhìn sang hai người mà nói: "Một lời khó nói hết, những ngày này ta đã đi đến thần ma chiến trường, tìm kiếm bộ "Cửu Mệnh Chiến Giáp" rất là trọng yếu đối cới bản thân ta, chỉ là không ngờ lại trôi qua mấy vạn năm!"

Phong Vân Vô Kị nhớ tới Thời Không Nguyên Địa, xem ra vấn đề chính là nằm ở nơi đó, chỉ là Phong Vân Vô Kị còn vô pháp tin tưởng bản thân không ngờ là ở trong Thời Không Nguyên Địa trong khoảng gian lâu đến thế!!! Cũng chẳng trách công lục của chúng Hoàng Kim Giáp Sĩ lại bạo trướng và xuất hiện tình huống tẩu hỏa nhập ma.

"Chuyện này sau này hãy đề tới, ngày sau, ta nhất định sẽ kể lại tường tận cho mọi người biết … trước mắt cần phải giải trừ cái nguy cơ này trước đã!" Phong Vân Vô Kị đứng ở bên cạnh hai người, sau đó thì quay người lại, nhìn vào những Hoàng Kim Giáp Sĩ có khí tức đã đỡ hơn nhiều: "Tình huống trước mắt rất là bất ổn định, ta mặc dù đã cường lực áp chế giúp bọn họ, nhưng chân khí hỗn loạn căn bổn không phải là nguyên nhân chính, đó chỉ là những biểu hiện bêf ngoài mà thôi."

Độc Cô Vô Thương gật đầu nói: "Không sai, ta và Tây Môn nghiên cứu cũng đã khá lâu, nhưng rốt cuộc vẫn không tìm ra giải pháp nào, chỉ có thể tiêu trừ nhất thời, vừa phát hiện thấy không ổn thì liền áp chế lấy chân khí trong người bọn họ, nhưng vấn đề là từng ấy người, dựa vào năng lực của ta và Tây Môn thì cũng làm không kịp!!!"

"Ngươi truyền cho bọn họ công pháp gì vậy, thực lực của bọn họ không ngờ lại đề thăng nhanh và nhiều đến thế, khiến cho tình huống tẩu hỏa nhập ma xuất hiện!!!"

Phong Vân Vô Kị trầm mặc chốc lát, sau đó thì nói: "Bắc Minh Thần Công!"

Tây Môn Y Bắc thần tình tức thì chấn động, mở miệng nói: "Không ngờ là huynh lại đem loại công pháp bá đạo như thế truyền cho bọn họ?!"

Cùng lúc Phong Vân Vô Kị đem lĩnh ngộ của bản thân về đế cấp truyền cho Tây Môn Y Bắc, cũng đã từng đem công quyết hoàn chỉnh của Bác Minh Thần Công ấn nhập vào trong đầu của y, còn về nguyên nhân chính là do kiếm đạo của Tây Môn Y Bắc, một hki ra tay thì lực phòng ngự của bổn thân cực kì thấp, nhưng Bắc Minh Thần Công lại có thể không ngừng ngăn trở công kích của ngoại giới, càng có khả năng hập nạp chân khí vào trong thân thể, sau đó thì chuyển hóa thành chân khí của riêng mình.

Vì thế thì khi đối diện với những cao thủ Ma tộc, mới có khả năng đề cao xác suất sinh tồn của Tây Môn Y Bắc, đó cũng chính là nguyên nhân mà Phong Vân Vô Kị tăng bộ "Bắc Minh Thần Công" cho Tây Môn Y Bắc.

Trong thời gian mà Phong Vân Vô Kị li khai nơi này, Tây Môn Y Bắc có thể nói là đã có sự hiểu rõ cực đại đối với Bắc Minh Thần Công, biết rõ được chỗ bá đạo của Bắc Minh Thần Công, nhưng bộ công quyết này lại có tính ẩn tàng rất sâu, khi bản thân không chịu lực công kích thì không hiển lộ chút uy lực nào, thêm vào đó là bộ Hoàng Kim Chiến Quyết bá đạo của chúng Hoàng Kim Giáp Sĩ, vì thế nên sự hiển lộ bên ngoài của của bộ công quyết này đều đánh lừa được cả Tây Môn Y Bắc.

"Thế thì chẳng trách!" Tây Môn Y Bắc ngẩng đầu lên rồi lẩm bẩm, đầu tóc theo đó thì cũng nhè nhẹ tung bay phất phơ.

"Những Hoàng Kim Chiến Sĩ này đều là những người có tâm chí rắn chắc, án theo lí thuyết thì tối đa cũng chỉ là hỗn loạn chân khí mà thôi, nhưng từ tình huống trước mắt thì chỉ e là do thực lực của bọn họ đề thẳng cúa nhanh, nên hấp dẫn ngoại ma xâm tập!" Độc Cô có cảm xúc cực thâm nói.

"Ngoại ma?" Phong Vân Vô Kị hỏi.

Độc Cô Vô Thương gật đầu, thời gian y tồn tại ở Thái Cổ hơn xa Phong Vân Vô Kị và Tây Môn Y Bắc, nên đối với một vài chuyện đều hiểu rõ và thấu triệt hơn cả hai người: "Như quả thực sự là loại tình huống đó, thế thì cũng có thể giải thích rồi, nhiều người có thực lực bạo tăng như thế tập trung lại thì đúng là nơi hấp dẫn chư thiên ma ở ngoài vực nhất."

Phong Vân Vô Kị im lặng, sau đó thì hỏi: "Có đối sách gì nữa không?"

"Ta cũng không biết, chỉ nghe nói vực chủ của Tuyết Vực có Tuyết Vực hàn Châu, nó có thể trấn áp ngoại ma … nhưng …." Độc Cô Vô Thương đột nhiên ngừng lại, Phong Vân Vô Kị cũng đã hiểu được, phàm là những loại bảo vật như thế đều được xem là chí bảo trong tu võ, viên Tuyết Vực Hàn Châu chắc chắn là được vực chủ của Tuyết Vực xem là vật trấn vực chí bảo, vì thế Độc Cô Vô Thương mới ngừng lại.

"Ta hiểu rồi …." Phong Vân Vô Kị hướng ra bên ngoài bước đi, sau đó nói tiếp: "Ta sẽ đi mượn Tuyết Vực Hàn Châu trở về đây! …."