Phi Thăng Chi Hậu

Chương 187: Thật giả?




"Không cần thử nữa, ma vật đó đã chiếm cứ lấy phân thân của ta vào mấy tháng trước, hiện tại chỉ e là linh nhục dã hợp nhất rồi, ý thức trong phan thân của ta cụng bị hắn ta xóa đi sạch rồi, đòn tấn công của ngươi chỉ có tác dụng với những người mà hắn ta còn chưa kịp hợp nhất linh nhục, nhưng đối với Phân thân của ta thì không có tác dụng đâu!" Ám Hắc Đế Quân ở bên trái dùng tay phải phủ lên trên ngực mà cười khổ.

"Mấy tháng trước?" Phong Vân VÔ Kị thần tình hơi động: "Đã lâu như thế rồi sao?"

Gã Ám Hắc Đế Quân ở bên phải lúc này có thần tình kích động, chỉ vào Ám Hắc Đế Quân ở bên trái nói: "Mấy tháng trước hắn ta đã chiếm lấy nhục thân của một gã Ma Vực đệ tử, nhân lúc ta gọi y vào điện mà đột nhiên ra tay đánh lén ta, ngươi cũng biết đó, thứ mà Ma Vực bọn ta tu luyện chính là Cửu U Ma Khí, tuy có chút bất đồng với ma khí của ma giới nhung lại có sự giống nhau cực đại, vì thế nên nhất thời ta cũng không phát hiện ra, để cho hắn ta tiếp cận phân thân của ta. Sau một lúc vùng vẫy chống cự thì thần thức của phân thân đấu không lại với ma vật nên đã bị hắn ta chiếm láy nhục thân."

Phong Vân Vô Kị gật đầu, đấu bồng trên đầu theo đó mà lay động một chốc. Phong Vân Vô Kị rốt cuộc cũng hiểu được tại sao dựa vào tu vi của Ám Hắc Đế Quân mà lại bị ma vật xâm chiếm phân thân. Án chiếu theo những gì mà Ám Hắc Đế Quan nói thì rất có khả năng, bất quá như quả đó là lời nói thật thì trí tuệ của ma vật này quả là kinh nhân, mức độ giảo hoạt khiến người ta kinh tâm.

"Ám Hắc Đế Quân, vừa ròi ờ bên kia ta cũng đã phát hiện một phân than khăc của ngươi, khi ta phát hiện hắn ta thì hắn ta đang đánh lén Tuyết Vực thánh nữ Ngạo Hàn Yên cô nương!" Phong Vân Vô Kị nói, đồng thời cũng rất là chú ý đến phản ứng của hai gã Ám Hắc Đế Quân.

Lời nói này của Phong Vân Vô Kị vừa nói ra thì khắp tứ phía đều a lên một tiếng, tựa hồ như không dám tin tưởng, cùng lúc đó thì Phong Vân Vô Kị phát hiện phân thân bên trái của Ám Hắc Đế Quân đột nhiên chấn động một cái. Thân hình của y lay động một cái rồi biến mất, ai cũng không phát hiện ra được Phong vân Vô Kị làm sao mà biến mất, bất quá chỉ chớp mắt thời gian, hoặc giả chuẩn xác mà nói thì là trong thời gian càng ngắn hơn nữa, trên cổ của Ám Hắc Đế Quân bên trái đã có thêm một thanh trường kiếm lấp lánh hàn quang – Đệ Ngũ Kiếm Đảm.

Gã Ám Hắc Đế Quân ở bên trái vẫn còn bảo trì tư thế nguyên bổn, ngay cả thần thái ngữ khí đều không biến đổi, nhưng ở trên cổ đã có thêm một thanh kiếm.

Đao Hoàng ở một bên nên nhìn được rất tử tế, Phong Vân Vô Kị vừa mới xuất thủ một kiếm, sắc mặt của Đao Hoàng liền đại biến, một luồng khí lạnh lướt qua sống lưng.

"Y đã hoàn toàn vượt qua ta rồi!"

Trong đầu của ông ta chớp hiện ý niệm này, đột nhiên sản sinh một cảm giác bi ai, mấy ngàn vạn năm khổ tu mà lại không bằng được với thành tựu của một tân phi thăng giả chỉ tu luyện trong mấy vạn năm, như thế thì không ai thương làm sao cho được.

"Trên thế giới này, có một loại người -- có lẽ khi sinh ra đã bất phàm!" Trong lòng của Đao Hoàng thở dài, loáng một cái tựa hồ như đã già đi hơn nhiều, đó là sự thương lão từ tâm linh.

"Phong Vân Vô Kị, ngươi đang làm cái gì đó? Chẳng lẽ ngươi muốn lấy chuyện công để báo thù riêng?" Ám hắc Đế Quân lập tức phản ứng lại, sắc mặt có hơi biến đổi, giận dữ nói.

Khi Ám Hắc Đế Quân nói chuyện, cổ họng nhấp lên nhấp xuống, lập tức có một vết thương xuất hiện ở yết hầu.

Phong Vân Vô Kị cười lạnh: "Ngươi đúng là giả trang rất tốt, đáng tiếc, vừa rồi ngươi đã lộ ra dấu vết …."

"Ngươi nói bậy cái gì đó, mấy ngày trước thì ta dã mất đi cảm ứng với cụ phân thân đó. Lúc đó ta đột nhiên cảm giác thấy trước mắt tối sầm lại, sau đó thì cái gì cũng không biết nữa. Vừa rồi nghe thấy tinhd huống mà ngươi nói ta mới biết được, một cụ nhục thân khác chỉ e là đã bị ma vật đó hủy mất rồi!" Ám Hắc Đế Quân giận dữ nói.

"Là như thế sao?" Phong Vân Vô Kị lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Ám Hắc Đế Quân, nhìn thần sắc của hắn ta trông có vẻ rất là thật. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

"Kiếm Đế, hàn Yên tiên tử làm sao rồi? Có thụ thương hay không? Ma vật đó không có đắc thủ chứ!" Một thanh âm lo lắng từ trong quần người truyền lại, Quân Tử Lan sắc mặt lo lắng từ trong quàn người bước ra.

Phong Vân Vô Kị phất ống tay áo một cái, toàn thân y bào phất phơ, một tiengs kiếm ngân truyền lại, Đệ Ngũ Kiếm Đảm cấp tốc rút về và hóa thành một đoàn quang mang mà tiến nhập vào trong y bào của Y.

"Nếu như ta đã có thể nói cho ngươi biết chuyện này, hơn nữa là còn yên ổn đứng ở đây thì ngươi nói cô nương ấy có chuyện gì được hay không?" Phong Vân Vô Kị lạnh lùng nói, rồi quay đầu nhìn về phía Quân Tử Lan, Quân Tử Lan chỉ ảm giác thấy ở trước mắt có một đạo bạch quang sáng rực đang ập tới, theo quán tính chớp mắt một cái, đến khi mở mắt ra thì Phong Vân Vô Kị đã quay đầu lại, chiếc đấu bồng ngân bạch sắc to lớn lay động như hồ điệp bay, Quân Tử Lan không hề nhìn thấy được khuôn mặt của Phong Vân Vô Kị.

Quân Tử Lan sắc mặt kinh nghi nhìn vào Phong Vân Vô Kị, sắc mặt biến ảo bất định, trong lòng thực sự là không hiểu được tại sao khi Phong Vân Vô Kị quay mặt lại nhìn thì bản thân y lại nhìn thấy một phiến bạnh quang sáng rực ….

"Kiếm Đế, ngươi không cần phải dè dặt, đueng fnghe lời giải thích của hắn ta, tiêu diệt hắn đi!" Ám Hắc Đế Quân ở bên phải vội vàng nói.

"Đừng nghe hắn ta nói, tại sao ngươi lại phải lo lắng đến thế? Đó không phải là biểu minh cho sự lo lắng trong lòng của ngươi hay sao."

….

Hai người tương hỗ chỉ trích nhau một lúc, chúng nhân nhìn đến hoa mắt chóng mặt, bên tai không ngừng nghe thấy những chỉ trích có lí lẽ của hai người, nhất thời cực kì đau đầu, chỉ đành không ngừng khuyến cáo hai người nhằm tránh để hai người bọn họ động thủ.

Hai vị võ giả cấp đế một khi giao thủ với nhau thì uy lực lớn đến kinh nhân, ngôn từ của hai người càng lúc càng kịch liệt, tùy thời đều có khả năng động thủ, đám cao thủ Thái Cổ ở xung quanh cũng theo đó mà trở nên khẩn trương.

"Được rồi, Ám Hắc Đế Quân, như quả ngươi thực sụ là Ám Hắc Đế Quân thật thì hãy im miệng lại!" Một thanh âm lãnh đạm truyền lại, hai gã Ám Hắc Đế Quân liền lập tức an tĩnh lại, đồng thời nhìn sang Phong Vân Vô Kị.

"Thế nào rồi? Kiếm Đế có phát hiện ra hư thật?" Đao Hoàng hỏi.

Phong Vân Vô Kị không hồi đáp mà chỉ lẳng lặng nhìn sang hai gã Ám Hắc Đế Quân, trầm ngâm chốc lát rồi đạm nhiên nói: "Hai người các ngươi, tất nhiên là có một người là do ma vật hóa thân. Dựa vào tâm cơ mà luận thì ta không thể không nói, tên ma vật này có kĩ nghệ khá là cao siêu, dựa vào tâm tính tu vi của Ám Hắc Đế Quân mà cũng bị hắn ta khiến cho động nộ thực sự, biểu hiện rất là thất thường."

Chư nhân dều rất tán đồng với ý kiến này, cùng nhau gật đầu.

Trong lòng Phong Vân Vô Kị đốn thời sáng sủa hơn, Ám Hắc Lục Phân Thân chính là kết tinh tâm huyết mấy ngàn vạn năm của Ám Hắc Đế Quân, là bậc thang mà hắn ta đạp lên thần cấp. Nhưng sáu cụ phân thân đã hao phí vô số tâm huyết của hắn ta, cho đến hiện tại thì đã mất đi hai cụ, làm sao mà không khiến cho y vựa hận vừa lo cho được, đổi lại là một người khác thì e rằng sẽ sản sinh sơ hở trong tâm linh, tên ma vật lại lợi dụng thêm cơ hội đó mà thực hiên tiếp âm mưu, trên sự thật cũng chính là như thế.

Phong Vân Vô Kị dừng lại một chốc rồi tiếp: "Ám Hắc Đế Quân, e rằng lần này ta không thể giúp gì được ngươi rồi. Nếu như nhục thân của ngươi vừa mới bị đoạt đi, hoặc giả là mức độ chiến cứ của ma vật đó còn chưa kịp đạt đến cảnh giới linh nhục hợp nhất, thì ta còn có thể có biện pháp chấn bay hắn ta ra khỏi nhục thân của ngươi, nhưng trước mắt thì nhục thân của ngươi đã mất đi quá lâu, ta cũng không có biện pháp."

"Cái gì?" Hai gã Ám Hắc Đế Quân đồng thời thất thanh la lên, hiển nhiên là cực kì thất vọng.

Phong Vân Vô Kị lại quan sát tử tế một lần nữa, trong lòng không khỏi cảm thán ma vật này quả nhiên là lợi hại, không ngờ là ngay cả một chút sơ hở cũng không lộ ra. Xem ra cái tin tức sau khi ma vật đó ẩn thân trong lòng núi mà thôn thực mấy ngàn nhục thân của các cao thủ Thái Cổ thì gần như đã hoàn toàn khôi phục đúng là sự thật, một tia tàn hồn của hắn ta chỉ e là đã gần như khôi phục hoàn toàn rồi.

"Lúc đầu quả là quá chủ quan, khiến cho hắn ta đào thoát một mạng, giờ đây không ngờ là lại tạo thành họa loạn như vậy!" Phong Vân Vô Kị nhớ tới lần ma vật vọng đồng chiếm lấy nhục thân của mình, trong lòng không khỏi có chút hối tiếc.

Ám Hắc Đế Quân ở bên trái đột nhiên thờ dài một tiếng, bình hòa nói: "Ta sớm đã biết được kết quả này, mặc dù đã dự liệu từ sớm cái kết quả này, nhưng đúng là có chút thất vọng."

Nói xong thì quay người lại, đối mặt với gã Ám Hắc Đế Quân bên kia mà quát: "Đến đây, ngươi chiếm lấy nhục thân của ta, khiến cho tâm huyết mấy ngàn vạn năm của ta bị phá hủy, hôm nay không chết không thôi."

Hai tay vung lên, một trận lam sắc thiểm điện chớp nhoáng khắp toàn thân. Gã Ám Hắc Đế Quân ở bên kia cũng giận dữ quát: "Chiến thì chiến, hôm nay ngươi không chết thì ta chết!"

Mọi cao thủ Thái Cổ ở khắp trên trời và dưới đất nghr thấy thế thì trên mặt không khỏi trở nên căng thẳng.

"Ta không có phương pháp -- không đại biểu cho người khác không có!" Phong Vân Vô Kị đạm nhiên nói.

Hai người đồng thời chấn động, tản đi công lực và quay đàu nhìn sang: "Biện pháp gì?"

"Theo như truyền văn thì người trong Vu tộc rất là giỏi về linh hồn chi đạo, ma vật này tuy đã đổi sang một nhục thân khác nhưng linh hồn tuyệt đối là không thể hoán đổi!"

Phong Vân Vô Kị vừa nói ra lời này không lâu thì một thanh âm nữ tử từ xa truyền tới: "Ở phía trước có phải là Kiếm Đế Phong Vân Vô Kị và Ám Hắc Đế Quân."

Chư Thái Cổ cao thủ đều nghoảnh đầu lại, nhìn thấy ở mặt sau của một dãy núi có một đám nữ tử đang ngự không bay đến, người dẫn đầu chính là vị cô nương diễm tuyệt thiên hạ và lãnh tuyệt nhân hoàn – Tuyết Vực thánh nữ Ngạo Hàn Yên. Ở bên cạnh cô ấy là một lão giả thân mang một bộ y bào màu đen, chính là người trong Vu tộc.

Chúng nhân vừa mới nhìn thấy gã tộc nhân Vu tộc này thì đốn thời trong lòng đại hỉ.

Sức mạnh của người trong Vu tộc quỷ bí phi thường, bọn họ rốt cuộc là nắm giữ loại lực lượng nào, thì cả Thái Cổ cũng khôn có một ai biết. Lực lượng của bọn hạ hoàn toàn không nhất trí đối với lực lượng truy cầu các cao thủ trong Thái Cổ, nhưng cũng rất là cường đại mặc dù nhục thân của bọn họ rất là thúy nhược. Điều này khiến cho các cao thủ trong Thái Cổ nghi hoặc không hiểu, nhưng không một ai dám khinh thị một vị tộc nhân của Vu tộc.

Thao như tư liệu duy nhất của Vu tộc tộc nhân được lưu truyền ở Thái Cổ, bọn họ thiện trường tu luyện một loại lực lượng tên là vu. Cửu U Vu Tộc, dù cho có là vực chủ của mấy vực nếu như không có chuyện gì trọng đại thì cũng không dám bước chân vào. Cả khắp Thái Cổ, Cửu u Vu Tộc tịnh không có tính tranh bá thực chất, nhưng mọi người đều xưng nơi ở của Vu tộc thành một cấm địa của một vực, được xưng là tộc vực của Vu tộc – Vu Vực.

Mục quang của mọi người đều dồn vào trên thân thể của vị tộc nhân Vu tộc ở cạnh thân thể của Ngạo Hàn Yên, so với sự lãnh diễm của Tuyết Vực thánh nữ thì chư nhân đối với tộc nhân của Vu tộc cảm thấy hứng thú hơn.

Vị tộc nhân Vu tộc này thân mang một bộ hắc sắc trường bào, trên đầu là một chiếc đấu bồng to lớn phủ xuống, che lấy nửa phần trên của khuôn mặt, chỉ lộ ra chiếc cằm đầy nếp nhăn cái cái mũi cao thẳng. Ở trên tai trái của ông ta có cầm một chiếc lục diễm khô lâu đang bốc cháy, trong hốc mắt của khô lâu có vô số con kiến đang bốc cháy lục diễm đang bò qua bò lại, tay phải của ông ta thì ẩn tàng ở trong ống tay áo của mình.

Vị tộc nhân Vu tộc đó sải bước đi tới, tốc độ không nhanh không chậm, nhưng vẫn cứ bảo trì tình trạng sánh vai với Ngạo Hàn Yên. Trên mặt băng lãnh của Ngạo Hàn Yên ẩn ước có chút không thỏa, tựa hồ như cực kì không nguyện ý ở gần với vị tộc nhân Vu tộc này.

Trên sự thật thì trên thân thể của mọi tộc nhân Vu tộc đều mang trên thân thể một loại khí tức thương lão lãn cổ lão tựa như đã có từ thời hồng hoang, khiến cho thân thể của bọn họ như được phủ bởi một lớp màn mờ thần bí, biểu hiện rất riêng biệt đối với cả Thái Cổ nhân tộc. Đặc biệt là bọn họ tựa hồ như có nghiên cứu chuyên sâu vào thi thể và linh hồn.

Chúng nhân tự động mở đường cho Ngạo Hàn Yên và vị tộc nhân Vu tộc đó.

Vị tộc nhân Vu tộc khi nhìn thấy Phong Vân Vô Kị thì có hơi ngạc nhiên, sau đó thì hành một lễ, khàn khàn nói: "Vu Nặc tham kiến Kiếm Đế, Vu Tế trưởng lão đặt biệt căn dặn, nếu như sau này có gặp mặt Kiếm Đế, tát phải thực hiện lễ của một vãn bối, nhằm da ta ân tình hương hỏa của Kiếm Đế."

Phong Vân Vô Kị gật đầu, đạm nhiên nói: "Vu Tế trưởng lão đã quá khách khí rồi, có thể làm giúp cho Vu tộc những chuyện như thế, trong lòng Vô Kị cũng rất là cao hứng. Ngày sau nếu như Vô Kị có chuyện khẩn cầu, tin tưởng rằng Vui Tế trưởng lão cũng không chối từ."

Phong Vân Vô Kị có thâm ý nói, trong lòng sớm đã có chủ ý, sau khi bình tức được ma loạn thì sẽ tới Vu tộc nghe ngóng về vị trí cụ thẻ của thàn ma chiến trường.

Vị tộc nhân Vu tộc này lí nào lại có thể liệu được hàm ý sâu trong lời nói này của Phong Vân Vô Kị, chỉ là có hơi ngạc nhiên, sau đó gật đầu nói: "Vu Nặc tất sẽ đem lời này của Kiếm Đế chuyển đến tai trưởng lão!"

"Ừm." Phong Vân Vô Kị gật đầu nói: "Đây là hai vị vực chủ của Ma Vực, Ám Hắc Đế Quân, nhưng có một người lại bị ma vật chiếm cứ lấy thân thể, thời gian chiếm cứ dã khá lâu nên đã đạt đến mức linh nhục hợp nhất, ta cũng không có năng lực, nghe nói Vu tộc thiện trường việc tra thám linh hồn, khồn biết có thể phân biện được thật giả?"

"Tên ma vật đó dù cho có thiện trường ẩn tàng hơn đi chăng nữa cũng tuyệt đối vô pháp lừa được hai mắt của Vu tộc bọn ta." Vị tộc nhân Vu tộc này sải bước đi tới phía trước, nhìn chằm chằm vào hai gã Ám Hắc Đế Quân, lạnh lùng nói: "Còn không chịu hiện hình hay sao? Trừ phi thần trí của ngươi còn chưa khôi phục, quên mất ngươi từ nơi nào mà xuất ra? Hiện tại ngươi cũng là lúc ngươi nên quay trở về rồi."

Ám Hắc Đế Quân ở bên trái tức thì biến đổi thần sắc, trong lòng Phong Vân Vô Kị chớp động.

Ngay tại lúc này thì chúng nhân nghe thấy một thanh âm ngâm xướng thương lão tựa như đến từ hồng hoang xa xôi, mang theo loại cảm giác bi lương khi mắt thấy trần thế thương tang, cả thiên địa đều trở nên chấn động trong tiếng ngâm xướng, mỗi một người đều cảm giác thấy một tia cộng minh phát ra từ linh hồn, thân thể của ai ai cũng đều không ngừng rung động.

Đúng lúc này thì tiếng ngâm xướng liền bị một thanh âm hung ác cắt ngang: "Hãy chết đi cho bổn tọa!"

Phong Vân Vô Kị đại kinh trong lòng, thầm kêu không ổn, vừa mới muốn động thân cứu vị tộc nhân Vu tộc đó, thì đột nhiên phát giác hoa lên, gã Ám hắc Đế Quân còn lại đã lao ngay về phía gã Ám Hắc Đế Quân ở bên trái, trong mắt là một phiến huyết hồng.

"Thánh sự không đủ, bại sự có dư!" Trong lòng của Phong Vân Vô Kị đại nộ, bị gã Ám Hắc Đế Quân đó đảo loạn, thân hình đang tiến tới phía trước của Phong Vân Vô Kị đốn thời ngưng trệ, bên tai truyền lại một tiếng kêu thảm, một bàn tay bùng cháy lục diễm xuyên qua sau lưng của vị tộc nhân Vu tộc.

"Hai trăm triệu năm, hai trăm triệu năm rồi! Các ngươi đã nhốt ta hai trăm triệu năm rồi, mọi tộc nhân Vu tộc đều đáng chết, đều đáng chết!" Một thanh âm cực kì bạo nộ từ phía trước truyền lại, cánh tay đó mãnh liệt phát lực một cái, vị tộc nhân Vu tộc đó liền bị phân thây triệt để, hóa thành từng khối từng khối huyết nhục bắn ra tung tóe xung quanh ….

"Súc sinh, xem thử ngươi chay đi đâu!" Ám Hắc Đế Quân gầm lên.

Ma vật đó vừa mới giết xong vị tộc nhân Vu tộc thì chẳng chút đình lưu mà lao thẳng về nơi tập trung đông người gần nhất, thẳng đường thế như chẻ tre tạo ra một đào ra một con đường đi ra ngoài, lao người đi ra như muốn đào tẩu.

Phong Vân Vô Kị đại nộ, không ngờ được hắn ta lại có thể giết một tộc nhân Vu tộc trước mặt bản thân, chuyện này làm thế nào thì cũng không thể tha thứ.

Đang định lao tới ngăn cản ma vật đó thì trước mắt lại nhoáng lên thân ảnh, lại là Ám Hắc Đế Quân vô ý cản lại: "Ngươi lưu lại đây cho bổn đế! Hôm nay bổn đế cừng với ngươi không chết không thôi!"

"Cút!" Phong Vân Vô Kị mấy lần muốn xuát thủ nhưng đều bị Ám Hắc Đế Quân cản mất đường đi, thời khắc này lại thấy hắn ta cản đương, không khỏi đại nộ: "Thành sự không đủ, bại sự có dư!"

Phất ống ty áo một cái, Ám Hắc Đế Quân liền bạy đẩy bay đi chẳng khác gì một tờ giấy, ngay cả một chút lực phản kháng cũng không có.

Phong Vân Vô Kị hóa thân thành thiểm điện lao về phía ma vật đào thoát, Đao Hoàng và đám người ở phía sau cũng vội vàng truy theo.

Trên thiên không, chúng cao thủ Thái Cổ đều đồng thời ra tay, hàng loạt đợt công kích đồng thời đánh ra, nhưng đều bị ma vật đó oanh toái, hoàn toàn vô pháp ngăn cản đường đi của hắn.

Ma vật này tựa hồ như biết được không phải là đối thủ của Phong Vân Vô Kị, nên toàn là tìm đường hướng sang những nơi đông người mà chạy. Mấy làn rõ ràng là nhìn thấy hắn ta sắp thoát ra khỏi trùng vây, nhưng đột nhiên hắn ta lại chuyển hướng, lại hướng sang chổ đông người mà chạy lại.

Thực lực của ma vật này thực sự baatd phàm, từ chuyện có thể chiếm cứ được nhục thân của Ám Hắc Đế Quân thì có thể thấy được thực lực của hắn ta. Những cao thủ phái hệ tự do lí nào lại có thể ngăn cản được hắn ta, từng đám từng đám bị chấn bay tứ tán, người nào người nấy đều từ trên không trung rớt xuống.

Lúc này, người đông đã trở thành nhân tố hạn chế Phong Vân Vô Kị xuất thủ, dù có là trừ ma thì Phong Vân Vô Kị cũng không thể loạn sát như ma vật được.

Bất quản là ma vật đó có chạy toán loạn lên nhằm bãi thoát khỏi Phong Vân Vô Kị, nhưng thần thức của Phong Vân Vô Kị sớm đã tỏa định trên thân thể của hắn ta, dù cho hắn ta có chạy loạn xạ như thế nào cũng vô pháp thoát khỏi sự tỏa định thàn thức của Phong Vân Vô Kị.

"Mọi cao thủ dưới hoàng cấp, hãy mau mau tản ra." Phong Vân Vô Kị đành dừng bước lại, đầu ngẩng lên, mục quang tùy theo sự di động theo thân hình của ma vật, lạnh lùng nói.

Đám người ở trong tràng, ngoại trừ Ám Hắc Đế Quân ra thì không còn một ai có thể đối kháng với Phong Vân Vô Kị. Thậm chí, chư nhân từ trong một đòn vung tay vừa rồi thì có thể nhìn thấy, lần xuất hiện này của Kiếm Đế, chỉ e là lại có sự bạo tăng về thực lực, dù cho toàn bộ sáu phan thân của Ám hắc Đế Quân có tụ tập lại toàn bộ ở đây thì cũng chưa chắc là có thể đành bại được y.

Đối với cường giả, các cao thủ Thái Cổ vẫn là bảo trì lòng tôn kính cực đại, càng huống hồ gì là trong tình huống mà bản thân vô pháp đối phó.

Sau khi Phong Vân Vô Kị nói ra một câu ẩn hàm nộ ý đó, bất quản là người trong Ma Vực hay là người trong Đao Vực, hay là người trong phái hệ tự do đều tự giác tản ra, không còn chen chúc nhau lao về phía ma vật nữa.

Oanh!

Ma vật đó nắm lấy một gã cao thủ Thái Cổ ở gần đó, sử kình lực một cái thì thân thể của gã ta liền bị xé toạc ra. Trong mắt của ma vật đó toàn bộ đều là một màu đen, trên mặt thì tràn ngập thần sắc hung ác, tựa như giết người rất là sảng khoái, nhưng chỉ trong chớp mắt thì đột nhiên phát hiện các cao thủ Thái Cổ ở xung quanh đột nhiên tản ra khắp tứ phía.

Kiệt kiệt kiệt! ~ ~

Gã ma vật cười lên một cách quái dị, lao về phía đám cao thủ Thái Cổ gần nhất, nhưng đột nhiên có một đạo kiếm khí kinh thiên triệt để phân thiên địa ra làm hai xuất hiện, kiếm khí lướt qua phía trước thân thể của ma vật, chính xác mà nói thì nó chỉ vừa mới lướt sát khít thân trước của hắn ta. Nhưng ma vật đó lại kinh hãi kêu lên một tiếng, liên tục thối lui về phía sau, sau đó liền xoay người và hướng sang một phương hướng khác mà lao đi.

Phong Vân Vô Kị hừ lạnh một cái, một tiếng kiếm ngân vang lên, ống tay áo bên phải liền phất phơ một cái, lại một đạo kinh thiên kiếm khí lướt qua, ma vật đó kêu thêm một tiếng, rồi lại liên tục thối lui.

Mấy lần chuyển di phương hướng với ý đồ đột vây nhưng đều bị Phong Vân Vô Kị trảm đoạn đường đi, mỗi một kiếm của Phong Vân Vô Kị đều giản đơn phi thường, chỉ chém ra một kiếm như tùy tiện, nhưng uy lực của nó thì ngay cả Đao Hoàng cũng hãi nhiên không dứt, kiếm khí triệt để thông thiên cơ hồ như muốn phân chia cả thiên địa ra làm hai.

Mọi người đều chấn kinh nhìn vào Phong Vân Vô Kị, tên ma vật cường hãn khi nãy giờ đây chẳng khác gì một con thú bị người ta ngoạn lộng.

Phong Vân Vô Kị tĩnh lặng lơ lửng ở trên không trung, lạnh lùng nhìn vào ma vật đó, nhất thân ngân bào phất phơ theo gió.

Trên thiên không giờ đây hiện xuất một khối không gian trống, chỉ còn lại ma vật đang chiếm cứ lấy nhục thân của Ám Hắc Đế Quân, ma vật đó nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kị, trong mắt là một phiến đen tuyền, trên mặt ngập tràn thần sắc cừu hận.

Bất thình lình, ma vật đó tựa như nghĩ thông được điều gì, sau đó liền lao về phương xa với tốc độ thiểm điện, ý đồ muốn bỏ chạy.

"Không ổn, ma vật đó sắp chạy rồi!" Chúng nhân kinh hô lên.

Phong Vân Vô Kị đạm nhiên nhìn vào ma vật đó, tĩnh lặng bất động, tựa hồ như rất có tự tin, trong thời khắc này thì chủng khí độ đó nhất thời vô song.

Trong quần người, Ngạo Hàn Yên lóe lên thần sắc phức tạp trong đôi mắt, hai má thoáng đỏ hồng một cái rồi biến mất.

Quả nhiên, ma vật đó vừa bỏ chạy đi chưa xa thì ở trong không trung đột nhiên bạo phát một đạo đao mang, đạo đao mang đó vừa mới lóe lên thì tấn tốc khoách triển, rồi bao trùm cả hư không, tiếng gió rít vang lên không ngừng, phạm vi của đao khí bao trùm khắp cả thiên không.

Sẹt oành!

Thiên địa phía trước đột nhiên ảm đạm, một đạo thiểm điện lóe lên, tiếp đó là một tiếng gào thảm thiết từ sâu trong bóng tối vang lên ….