Edit: Ry
Ở một vài thời khắc, che lấp sẽ giúp tăng cảm giác hơn là phơi bày.
Ánh mắt Cảnh Tầm rời khỏi mu bàn tay Lâm Chức, đặt chăn lên giường, đi ra ngoài.
Cửa đóng lại, cũng ngăn cách ánh sáng trong phòng.
Gã đứng tại chỗ trong chốc lát, vô thức nhắm mắt lại, bờ mi rơi xuống cái bóng mờ trên hai má.
Trong đầu không ngừng quẩn quanh hình ảnh vừa nhìn thấy, từ sắc thái tới nhiệt độ. Đó là những thứ không thể cảm nhận được qua màn hình, khiến bước chân gã cứ lưu luyến mãi.
Tranh vẫn chưa vẽ xong, Cảnh Tầm lại vào phòng ngủ lấy máy tính bảng, đi tới tủ đựng màu, lấy những màu mình cần; rồi tiếp tục mở tủ thuốc lấy đồ, nhét đại vài viên vào mồm rồi uống nước, sau đó ngơ ngẩn đi lên lầu.
Gã mở máy tính bảng lên, lại không thể tập trung vào tranh vẽ.
Lâm Chức đang trải lại giường, tai nghe 01 báo cáo quỹ tích hành động của Cảnh Tầm.
Y không ngừng động tác trong tay, trải xong lại ngồi xuống lớp chăn mềm mại, bóp rượu thuốc cho mình.
Bầm tím trên người y không chỉ có ở chân, cái này là do hôm đó đấu với tên cướp hộp và đồng bọn của hắn để lại. Hai bên đều ra tay dứt khoát, chỉ là da y trắng nên tụ máu nghiêm trọng hơn thôi.
Vết thương trên lưng cũng đã kết vảy, chẳng có cảm giác mấy nên Lâm Chức không kiểm tra.
Trên bàn trong phòng cho khách có một vật trang trí, nó vốn nằm ở cửa sổ, bị Lâm Chức chuyển ra bàn, vừa hay đang đối diện với y.
Rượu thuốc nóng lên nhờ hơi ấm trong lòng bàn tay, dán lên phần bụng bên trái, da thịt trắng nõn căng đầy vì động tác xoa bóp mà dần ửng lên.
Cảnh Tầm rối rắm nhìn màn hình, có lẽ là vì phủ bụi lâu quá, hoặc là bị người ta lau chùi nên ống kính đọng nước, hình ảnh có vẻ nhòe.
Ngón tay di di trên màn hình muốn lau đi, tất nhiên chẳng có tác dụng gì. Gã vô thức dùng sức tới nỗi ngón tay trắng bệch, nhưng mọi thứ sẽ không vì tâm trạng hay hành động của gã mà thay đổi.
Thứ gã muốn lau đang ở nơi khác, nếu có thể lau nó thì chi bằng dùng đôi mắt để chứng kiến, dùng não bộ để ghi nhớ.
Tiếc là gã không thể, điều này khiến cõi lòng Cảnh Tầm nảy sinh một suy nghĩ. Tại sao người đó lại là người yêu của anh trai chứ, nếu là của gã thì mọi thứ đơn giản hơn rồi.
Thanh niên rủ mắt, trong con ngươi có tiếc nuối và than thở.
Gã đặt máy tính bảng xuống, nhìn bức tranh còn chưa hoàn thành.
Cảm hứng bị gián đoạn, gã nhìn thanh niên trong tranh chưa được tỉ mỉ khắc họa, muốn đắm chìm thêm lần nữa.
Nhưng đầu óc cứ rối bời, thỉnh thoảng lại lạc sang những hình ảnh khác về Lâm Chức.
Vệt bầm tím trên da thịt nõn nà, ở chân, ở eo, ở những nơi bị quần áo che giấu.
Cảnh Tầm buông cọ vẽ, cầm bút chì với một tờ giấy trắng, phác họa hình tượng trong đầu.
Cũng không thuận lợi lắm, vì gã không thể tưởng tượng hết toàn bộ.
Họa sĩ cấp thấp vẽ hình, họa sĩ cao cấp vẽ hồn, Cảnh Tầm đã luyện được kĩ năng nhìn đốm ra được toàn cảnh.
Từ rất nhiều năm trước gã đã thuần thục việc vẽ cơ thể người, dù là khung xương ở trạng thái tĩnh hay là các kiểu tạo dáng của người mẫu. Gã thậm chí có thể vẽ ra toàn bộ cơ thể của Lâm Chức chỉ căn cứ vào bắp thịt trên lưng y.
Đáng lẽ là vậy, đáng lẽ phải là vậy, nhưng... Cảnh Tầm phát hiện gã không tưởng tượng ra được toàn bộ của Lâm Chức. Gã rõ ràng có thể vẽ mặt y, vẽ lưng y, tay, phần eo, bắp chân. Gã rõ ràng có thể ráp chúng lại, gã rõ ràng có thể!
Nhưng Cảnh Tầm không vẽ được, thậm chí hình ảnh trong đầu cũng trở nên mơ hồ. Gã như tay họa sĩ có kĩ thuật vụng về nhất, chỉ chép lại hình ảnh cũng là miễn cưỡng. Đây đâu chỉ là mất đi linh hồn, nó còn không xứng được gọi là hội họa.
Vẽ không ra, không có cảm giác.
Những thứ gã vẫn luôn lấy làm kiêu hãnh, khiến người ta ca tụng đã biến mất. Não bộ trống không, thái dương âm ỉ đau.
Cảnh Tầm đặt bút xuống, mặt mày ủ dột.
Cái này còn chật vật hơn cả lần đầu vẽ tranh. Khi đó gã chỉ mới học cách dùng bút vẽ miêu tả thế giới mình nhìn thấy, dù vậy, Cảnh Tầm đã có thể lột tả cảm xúc của mình bằng nét vẽ non nớt.
Lần đầu tiên vẽ tĩnh vật, dù giáo viên đổi tĩnh vật khác, gã vẫn có thể phục chế chi tiết cái cũ.
Mà gã bây giờ như người mới học, cần phải tận mắt nhìn thấy "tĩnh vật" của mình thì mới vẽ được, chưa thấy thì không thể vẽ ra. Đây là một sự đả kích không hề nhỏ với Cảnh Tầm.
Như vậy là sao... Cảnh Tầm đỡ trán, mắt vằn vện tia máu.
Gã tự cho là đã chạm tới cái đuôi của sự hoàn mỹ, giờ lại phát hiện mình vẫn đứng ở bờ bên kia xa xôi.
Là vì gã đang mơ tưởng tới muse không thuộc về mình ư?
Cảnh Tầm lảo đảo đứng dậy, theo bản năng đi xuống dưới. Gã nhìn về phía phòng cho khách, lại theo thói quen nhìn đồng hồ.
9:36.
Đi được vài bước, gã bỗng đứng lại, theo thói quen nhìn đồng hồ lần nữa.
9:37.
Sao tự dưng mình lại xuống lầu nhỉ... Cảnh Tầm đè huyệt thái dương, nhìn lên trên lầu, cố nhớ lại chuyện trước đó.
Có phải là để lấy màu vẽ không, gã sẽ không tự dưng xuống lầu trong lúc vẽ tranh, vì làm thế sẽ khiến cảm xúc bị đứt gãy.
Cảnh Tầm lấy những màu mình thường dùng, tiện tay mở tủ thuốc bên cạnh, thấy thuốc về thần kinh trong đó.
"Hóa ra nó ở đây."
Gã lẩm bẩm, cũng không mấy để ý việc nắp lọ đã mở, có thể là hôm trước đã uống.
Gã đổ mấy viên ra bỏ vào miệng, tiện tay ném lọ thuốc về tủ, cầm theo màu lên lầu.
Nét vẽ trên trang giấy trắng rơi dưới đất rất mờ, còn bị gạch một đống đường màu đen, bút chì cũng bị quẳng qua một bên. Màu vẫn đủ, có vài tuýp còn chưa được bóc.
Cảnh Tầm hơi ngẩn ra, lẳng lặng đặt chung những tuýp màu với nhau, nhặt tờ giấy dưới đất.
Gã nhớ rõ 9 giờ, cũng nhớ 9 giờ 37 phút, thậm chí nhớ mình đang vẽ tranh.
Nhưng gã đã quên gì đó, là chuyện khiến gã rất buồn phiền, gã có thể thấy được tâm trạng tồi tệ của mình khi đó nhờ những nét gạch trên tranh.
Hình ảnh trên máy tính bảng hơi nhòe, nhưng vẫn thấy được là Lâm Chức đang nằm đọc sách trên giường.
Trong không gian tĩnh lặng, Cảnh Tầm chăm chú nhìn y, rồi ánh mắt trở lại bức tranh chưa vẽ xong.
Gã bỗng có một ý tưởng, hơi kích động.
Cảnh Tầm chạy xuống dưới lầu, lục được một cái bật lửa ở ngăn tủ đặt mấy thứ linh tinh, trong túi gã là cái hộp mới cầm từ lầu hai xuống.
Gã không đi lên lầu, chỗ đó treo tranh triển lãm, còn có điều hòa và máy báo cháy.
Cửa phòng tắm bị khóa trái, bên trong vẫn còn hơi ẩm.
Trong cái hộp kia chính là điếu thuốc đã bị hút mất một nửa, được người cẩn thận dùng khăn bọc lại bảo quản.
Cảnh Tầm dùng con dao nhỏ, cẩn thận cắt đi phần đầu không thể bắt lửa nữa, sau đó ngượng ngập bắt chước động tác của Lâm Chức, kẹp điếu thuốc giữa ngón tay.
Cảm giác sặc khiến gã chật vật ho thành tiếng, không quen lắm thở phì phò.
Cảnh Tầm cắn đầu lọc thuốc, nhìn bản thân trong gương.
Mùi vị không tốt lắm, cũng không biết lúc hút thuốc Lâm Chức nghĩ gì.
Mặt gương lạnh dính hơi nước, làm mờ khuôn mặt gã.
Tiếng gõ cửa ngoài phòng ngủ khiến Cảnh Tầm bừng tỉnh, vội vàng dụi tắt điếu thuốc đã sắp cháy hết, bỏ nó vào trong hộp, đi ra mở cửa.
"Tôi mang trả rượu thuốc."
Lâm Chức đưa gã cái bình nhỏ, thấy Cảnh Tầm đờ ra thì biết là gã đã quên chuyện này.
Cũng tức là gã đã quên thứ y cho gã nhìn, thật đáng tiếc.
Y cố tình lau chùi thứ trong phòng là để gia tăng cảm giác lo nghĩ cho Cảnh Tầm, không ngờ gã lại quên.
01 nói với y tọa độ của Cảnh Tầm di chuyển liên tục, với người khác thì đây là bình thường, nhưng với Cảnh Tầm thì không.
"Ban nãy cậu xoa bóp cho tôi xong quên không cầm về, làm phiền cậu quá."
Lâm Chức thấy Cảnh Tầm cầm chai rượu thì nhẹ nhàng nói.
Mất kí ức đúng là phiền phức, nhưng ai nói không thể lợi dụng chuyện này, vừa hay có thể chơi vài trò.
Nếu Cảnh Tầm kiểm tra giám sát phát hiện y nói dối, vậy càng tốt.
Lâm Chức thầm mỉm cười, ngoài mặt lại vẫn như bình thường.
Cảnh Tầm nắm chặt chai rượu, đại não trở nên trống rỗng.
Gã bóp rượu cho Lâm Chức?
Chỗ nào? Mắt cá chân? Hay là nơi nào khác?
Cảnh Tầm bực bội, gã không nhớ.
Vừa rồi rốt cuộc gã buồn phiền cái gì, rốt cuộc không thể vẽ ra cái gì, rốt cuộc đã làm gì?
Cảnh Tầm sốt ruột tự tra hỏi bản thân trong lòng, lại không nhận được bất cứ đáp án nào.
Trước mặt Lâm Chức, gã chỉ có thể cứng đờ gật đầu.
"Cậu hút thuốc à?"
Lâm Chức ngửi được mùi thuốc lá từ người Cảnh Tầm, nét mặt hiện lên vẻ không tán đồng.
Y nhìn hốc mắt hơi đỏ của Cảnh Tầm, an ủi: "Tôi biết cậu sốt ruột, nhưng đừng nghĩ quá nhiều. Hút thuốc nhiều cũng không tốt cho sức khỏe. Ngày mai chúng ta tới chỗ anh ấy xem thử đi, Cẩm Vinh không chủ động liên lạc rất có thể là vì vướng phải chuyện gì đó, nhưng chí ít chúng ta biết anh ấy không phải là vô cớ mất tích."
"Thật ra tôi cũng không biết phải làm sao bây giờ. Rõ ràng tôi lớn hơn cậu mấy tuổi, cô chú không ở đây, đáng lẽ tôi phải xử lý chuyện này, nhưng mà... Thân phận không đủ, có làm gì cũng có vẻ không danh chính ngôn thuận."
Gương mặt y hiện chút đắng chát, câu cuối còn nói rất khẽ.
Cảnh Tầm biết y hiểu lầm, nhưng gã lại không có cách nào để giải thích.
Gã cũng không thể nói là mình như vậy là vì anh trai xảy ra chuyện, mà là vì vừa nhấm nháp điếu thuốc y* từng hút?
*Bản raw 而是为了品尝他抽过的烟? chỉ có hắn hắn hắn và hắn nên tui cũng không muốn khẳng định đâu nhưng trong trường hợp này để Lâm Chức là hợp lý nhất rùi huhu. Vâng, anh nhà đi nhặt lại điếu thuốc trong thùng rác để hút ạ.
Có nghĩ thế nào cũng thấy gã mà nói vậy Lâm Chức chắc chắn sẽ chạy mất.
Cảnh Tầm khàn giọng đáp: "Anh xử lý được, coi như là xử lý thay tôi. Về sau mẹ tôi về thì cũng không thể nói gì."
Thanh niên ngẩng lên, cười nói: "Cảm ơn, vậy có được coi như là thân phận của tôi được thừa nhận không? Xem ra tôi phải thực hiện trách nhiệm của mình, chăm sóc cậu thật tốt. Tuy chưa thể nói là người thân, nhưng tôi rất vui vì cậu chấp nhận tôi."
Ngôn từ mập mờ, "thay tôi xử lý", rốt cuộc là với thân phận anh dâu, hay là thân phận nào khác.
Lâm Chức hơi cong mắt, có một sự dịu dàng thuần túy, khiến người ta vô thức đắm chìm.
Dù biết đây chỉ là diễn thì cũng không tránh được mà mê mẩn.
Y càng như vậy, bản chất giấu bên dưới lớp mặt nạ lại càng hút hồn.
Lâm Chức: "Vậy ngày mai gặp nhé, chúc cậu ngủ ngon."
Cảnh Tầm nhìn Lâm Chức về phòng, tay nắm chai rượu thuốc, tim đập kịch liệt, đi vội lên tầng hai.
Gã thế mà quên chuyện quan trọng như vậy, Cảnh Tầm vội vàng tua ngược giám sát, hình ảnh nhòe nhoẹt khiến gã cực kì lo lắng.
Xác định khoảng thời gian, Cảnh Tầm không nỡ tua nhanh, nhìn chằm chằm chuyện đã xảy ra trong quá khứ.
Gã thấy mình đưa chai rượu thuốc cho Lâm Chức, nhìn thấy bản thân bê chăn vào phòng Lâm Chức rồi ra ngoài.
Mình đi ra ngoài?
Cảnh Tầm kiên nhẫn xem tiếp, không hề thấy hình ảnh bản thân trở lại phòng Lâm Chức.
Ý lạnh bỗng bò lên sống lưng, nhịp tim mất kiểm soát tăng tốc, khiến gã vừa hưng phấn vừa sợ.
Cảnh Tầm tua về xem lại lần nữa, nghĩ đến bộ dạng của Lâm Chức khi đưa chai rượu cho mình.
--- Ban nãy cậu xoa bóp cho tôi xong quên không cầm về, làm phiền cậu quá.
Đôi mắt thanh niên dịu dàng và chăm chú, khóe môi hơi cong lên.