Phát Sóng Trực Tiếp Của Tôi Thông Đến Triều Thanh

Chương 32




Dận Đường chóng mặt đi ra khỏi hoàng cung, cả người có chút mơ màng, vậy mà Lão Tứ sẽ quan tâm hắn, chẳng những đồng ý việc hắn đi nước Nhật, mà còn cầu hoàng thượng cho hắn thêm đầy đủ hộ vệ và tiền tài.

Dận Đường nhìn về phía hoàng cung ở sau lưng, trong lòng có chút phức tạp, dù đó có thể là do Lão Tứ thể hiện tình huynh đệ trước mặt Hoàng a mã, nhưng người đạt được chỗ tốt lại là hắn. Trong lòng Dận Đường có chút đè nén, hắn tình nguyện đối chọi gay gắt với Lão Tứ.

Càn Thanh Cung

"Những việc mà huynh đệ các con làm lúc trước vô cùng tốt, trẫm vẫn luôn lo lắng Lão Tứ làm việc quá cường ngạnh, trong mắt không vào được một hạt cát. Hiện giờ, con có thể suy nghĩ cẩn thận là tốt. Con muốn cải cách, trẫm duy trì, chỉ là không thể quá cấp tiến. Con vốn có 13 năm, nhưng trẫm có thể cho con thêm 10 năm. Lão Tứ, đừng để trẫm thất vọng."

"Nhi thần sẽ không phụ kỳ vọng của Hoàng a mã."

"Tốt, đi đi."

Khang Hi gật đầu, bảo hai người lui ra.

Đợi đến khi hai đứa con trai đã rời đi, Khang Hi mở chiếc hộp tử đàn ở bên cạnh. Lão Tứ muốn cải cách, sơ tâm tốt, người đời sau cũng tán thành với cách cải cách của hắn. Đại Thanh sẽ cường đại vì Lão Tứ, vậy hắn cũng sẽ cố gắng duy trì. Nhưng những cải cách này thành công là khi Lão Tứ đã ngồi lên ngôi vị hoàng đế. Hắn không muốn thoái vị, vậy phải nâng địa vị của Lão Tứ lên một độ cao nhất định. Một thân vương, muốn cải cách cũng khó. Còn có Lão Bát, có cơ hội cũng phải thả ra ngoài, không thể lưu hắn lại triều đình, trở ngại cải cách của Lão Tứ.

Hai đứa con trai này, năng lực đều không tầm thường, đáng tiếc, không thể cùng tồn tại.

Sự tồn tại của màn trời khiến hắn cảm nhận được nguy cơ ngày càng trầm trọng, biến hóa đời sau quá lớn, có hoàng đế hay không là thứ yếu, quan trọng là phát sóng trực tiếp lại hiện lên cảnh tượng sinh hoạt của dân chúng bình thường. Hắn không phải loại hoàng đế không biết đến dân sinh. Hắn biết dân chúng bình thường ở tầng chót là loại gì. Nhưng trên màn trời hiện lên những hình ảnh, tinh thần của dân chúng sẽ khác với những gì mà hắn biết.

Khang Hi cảm thấy màn trời mang đến nguy hiểm còn lớn hơn nguy cơ mất nước. Nếu Đại Thanh dựa theo lịch sử thì có hơn một trăm năm thống trị, nhưng nguy cơ màn trời lại đến. Màn trời có tồn tại hay không lại không do hắn quyết định. Màn trời không phải sách cấm, văn tự nhà tù không có tác dụng với nó.

Biết nử tử trên màn trời không tham tài, con đường cuối cùng để lôi kéo bọn họ cũng không có. Dựa vào lời nói khi nàng đi dạo Viên Minh Viên, có lẽ dùng tiền lôi kéo còn có thể khiến cô gái này chán ghét bọn họ. Đáng tiếc, vốn tưởng suy nghĩ của đối phương về Lão Tứ khá tốt, nữ nhân sao, xử trí theo cảm tính là chuyện bình thường. Nhưng không ngờ đầu óc của nữ tử này lại thanh tỉnh như vậy. Đây là lần đầu tiên hắn gặp một người phiền toái như vậy.

Nguy cơ đang ở trước mắt, còn không thể sớm giải quyết, vậy chỉ có thể tự mình mạnh lên. Mặc kệ gặp được loại phiền toái gì, tự thân mạnh lên, năng lực giải quyết các loại phiền toái mới ngày càng mạnh. Cho nên, nhất định phải cải cách. Lão Tứ, mong rằng con sẽ không làm ta thất vọng.

"Đại triều ngày mai, ngươi đọc phần thánh chỉ này đi."

"Dạ." Lương Cửu Công sợ run, hắn đương nhiên biết trong này là gì. Khi hoàng thượng viết, hắn còn ở một bên hầu người kìa.

Cửu Bối Tử phủ

"Cho nên việc hai anh em chúng ta đi nước Nhật đã được định xuống." Dận Ngã hết sức vui mừng, có thể rời đi nơi thị phi như kinh thành là việc quan trọng nhất.

Dận Đường trợn mắt trắng nhìn hắn. "Thật không hiểu nổi đệ cao hứng cái gì, bên ngoài sao có thể thoải mái như ở kinh thành. Huống chi, đó còn là một tiểu quốc."

Trong lòng Dận Ngã lật một cái liếc mắt, biết Cửu ca lại bắt đầu ngạo kiều. Có lẽ là vì Lão Tứ. Không phải chỉ là vì khi còn nhỏ từng bị cắt tóc một lần thôi sao, tóc bọn họ có hình gì, có tóc hay không có gì khác đâu.

"Thân phận của chúng ta đi nơi nào, ủy khuất ai chứ không đến chỗ chúng ta đâu, còn có thời gian là 10 năm, lão gia tử còn sống, huynh đệ chúng ta ở cùng nhau, cân nhắc tước vị, cũng xem như là xứng với con cháu trong nhà. Dù tước vị chỉ có thể truyền cho một đứa, nhưng nhi tử của quận vương có thể giống với nhi tử của bối tử sao."

"Lão Thập, đệ đang châm chọc ai đó."

"Nói sai, nói sai." Dận Ngã vội vàng nói sang chuyện khác: "Cửu ca, nếu đợi đến Lão Tứ thượng vị, sẽ rất khó để nâng tước vị lên."

"Được rồi, được rồi, gia biết. Đệ cũng đi về, chuẩn bị cho tốt, chỉ cần bên thăm dò kia thật sự có mỏ bạc, vậy liền xem chúng ta. Ý của Lão gia tử là dựa vào chính mình tìm lý do để đi đào quặng."

"Cái gì?" Dận Ngã khó có thể tin, dựa vào hai người bọn họ!?

Dận Đường liếc nhìn hắn một cái.

"Lão giả tử muốn mặt, cũng không phải là những người nước ngoài kia, đến lúc đó là chuyện riêng của hai ta, không có quan hệ gì với Đại Thanh hết. Vậy mặt mũi cũng chẳng có gì trở ngại."

"Vậy sẽ không có nguy hiểm gì chứ?" Đây chính là đối mặt với một quốc gia đấy, Dận Ngã cho rằng bọn họ chỉ làm vật biểu tượng thooi.

"Đệ cho rằng tước vị dễ tranh lắm sao. Được, chính đệ suy nghĩ lại đi, liệu có biện pháp nào, nếu làm không được việc này, chậc chậc, huynh đệ chúng ta về sau chỉ có thể ăn no chờ chết." Tước vị gì đó, nằm ở trong mộng mà mơ đi.

*

Bên này của Tinh Mộ cũng bắt đầu công việc, bởi vì là cuối năm, công việc của cô không ít.

Vào ngày thứ năm, công ty thông báo họp hằng năm sẽ cử hành vào thứ hai tuần sau.

"Tinh Mộ, cuối tuần này đi dạo phố đi, mua váy dạ hội cùng trang sức, chúng ta không thể để người bên tổng công ty đè xuống được."

Tinh Mộ cười nói: "Tốt, Phạm đại mỹ nữ đã mời, sao em có thể cự tuyệt."

"Tiểu mỹ nhân, vẫn là em hiểu chuyện, yên tâm, Phạm tỷ nhất định sẽ cho em lác mắt."

"OK, cảm ơn Phạm tỷ." Nhìn theo Phạm tỷ lung lay sinh động rời đi, Tinh Mộ buồn cười lắc đầu, mỗi một năm đều giống nhau.

"Phạm Mỹ Kỳ tới tìm em, năm nay là hai người đi đánh quái thú." Nam tỷ có chút hâm mộ, nữ nhân nào mà không muốn mặc đẹp để so sánh với nữ nhân khác. Đáng tiếc, cô ấy đã qua độ tuổi có thể tùy ý làm bậy, hoặc cũng có thể nói là do hoàn cảnh không cho phép cô ấy làm vậy. Gia đình, con cái, những gánh nặng này ép cô ấy có chút không kịp thở. Nam tỷ sờ mặt mình, suy nghĩ trong lòng.

"Phạm tỷ đang đùa giỡn đấy, người bắt mắt nhất mỗi dịp này của chúng ta không phải là lão đại sao, chúng ta chỉ là những tiểu lâu la, hoa hồng luôn phải có lá xanh làm nền." Những người khác có thể không biết, thật ra, mỗi năm, những lễ phục của cô và Phạm tỷ đều là do Lão đại trả tiền, tuyệt đối vượt qua phí trang của những người khác. Nhưng, Phạm tỷ và Lão đại muốn chiến đấu, cô cùng lắm cũng chỉ là một tiểu muội xách túi, không cần cô xông pha chiến trường.

"Có thể đi theo Khúc tổng, thấy được sếp lớn, các em cũng may mắn rồi." Nam tỷ chua xót nói.

Tinh Mộ buồn cười nhìn cô ấy: "Nam tỷ, chị đừng nháo nữa, những lão đại kia sao có thể để nhóm của chúng ta vào mắt. Em cũng đi cùng lão đại vài lần, nhưng kết quả, bọn họ vẫn không quen biết em. Hơn nữa, dù quen biết thì sao, cũng không có thêm tiền lương cho em."

Nghe được Tinh Mộ nói vậy, Nam tỷ nghĩ một chút cũng thấy đúng, không có đủ lợi ích, gặp bao nhiêu cũng vô dụng.

"Ai, cũng không thể nói vậy, ít nhất ấn tượng của Khúc tổng đối với em tốt." Nam tỷ cười chân thành.

Trong lòng Tinh Mộ thở dài một hơi, kết giao nơi văn phòng cũng là một môn học vấn. Từ lúc cô vừa ra trường, vẫn còn ngây thơ đến bây giờ cũng được xem như là thành thạo. Nhưng tâm vẫn mệt.

Mấy ngày nay, tất cả mọi người đều đang nghị luận về cuộc họp hằng năm. những nữ tử trẻ tuổi trong công ty đều đang thảo luận việc mình ăn mặc như thế nào. Tinh Mộ đều không tham gia. Không phải là cô cao lãnh mà là vì mỗi năm cô đều đi bên cạnh Khúc tổng, hơn nữa, giá cả lễ phục cũng không rẻ, những nữ tử đó đều sẽ tự động nghĩ cô không giống họ.

Đối với việc này, lúc đầu Tinh Mộ có chút không dễ chịu, nhưng lâu rồi thì cũng thôi. Đều là người làm công, quan trọng nhất là kiếm tiền, kết giao bằng hữu gì đó, cũng không phải cô không có bạn thân. Cho nên, cũng không cần thiết phải quá thân thiết với đồng nghiệp, có đôi khi lại không dễ làm việc.

Kéo ra khoảng cách, công việc của Tinh Mộ lại khá tốt.

*

6 giờ sáng thứ bảy, Tinh Mộ mở sóng trực tiếp, cô ngồi ở trước bàn trang điểm.

[Hello, chào mọi người. Hôm nay tôi sẽ ra khỏi nhà để đi dạo phố với bạn thân, cho nên sáng sớm phải trang điểm cái đã.]

Tinh Mộ chào hỏi, cũng không nói nhảm, tiếp tục trang điểm. Một bên trang điểm, một bên giới thiệu đồ trang điểm mình đang dùng, tác dụng là gì.

"Những thứ này có gì đẹp, nữ nhân chính là làm ra vẻ." Dận Đường bất mãn. Mấy ngày nay, hắn nghĩ không ra cách để lấy được mỏ bạc, tâm tình rất phiền muộn. Nhìn thấy phát sóng trực tiếp hôm nay vậy mà là nữ tử trang điểm, cảm thấy rất giống như cố tình gây sự.

Đương nhiên, có không ít nam nhân có cùng ý tưởng, đều lên tiếng.

[Khuê phòng nữ tử sao có thể để người khác nhìn thấy.]

[Không biết xấu hổ, không sạch sẽ, không chịu nổi!]

[Nữ tử đời sau chẳng lẽ đều không để ý lễ pháp, quả thực khó coi.]

[...]

Khi Tinh Mộ trang điểm, tất nhiên sẽ không nhìn màn hình, nhưng cô cũng đoán được những người đó sẽ nói cái gì. Nếu không biết những người này là người Triều Thanh, Tinh Mộ sẽ trực tiếp kéo đen, đều là những con cá lọt lưới của việc giáo dục chín năm, lười nói nhảm với bọn hắn.

Đương nhiên, trước kia, cô cũng sẽ không phát sóng trực tiếp sinh hoạt của mình, nàng chỉ phát sóng trực tiếp một chút khi đi du lịch.

Nhưng hiện tại ấy à, Tinh Mộ cảm thấy muốn để họ nhìn xem, cô không có miệng lưỡi lợi hại để gây gỗ với bọn họ. Muốn cho họ nhìn thấy nữ tử đời sau trải qua như thế nào. Bọn họ sẽ mắng rất dữ, thậm chí còn có nữ tử cùng mắng, Tinh Mộ biết đôi khi nữ tử hại nữ tử còn lợi hại hơn nam nhân nhiều. Nhưng bọn họ mắng ngày một ngày hai, một tháng hai tháng, rồi sẽ có lúc mệt.

Đợi đến khi đó, mới là lúc cô tạo ra ảnh hưởng, hiện tại đi cãi nhau chẳng có ý nghĩa gì cả. Những lời bình luận tỏ vẻ nho nhã đó quá nhiều còn có thể gợi ra những sự hoài nghi không cần thiết.

[Thanh Nhã Ung Dung: Phòng phát sóng trực tiếp này bị sao thế này, lời bình luận thật kỳ quái. Đời sau nữ tử, trang điểm còn không biết xấu hổ, tình huống gì đây.]

[Dễ Nghe Êm Tai: Đúng nha, cảm giác giống như người bình luận đều là người cổ đại vậy. Nhìn xem, rất dễ chọc người ta nổi giận.]

[Yêu yêu yêu quá: Đều là đùa giỡn thôi, xem như là một loại đặc sắc của phòng phát sóng trực tiếp này?]

[Khụ khụ, Yêu yêu yêu quá nói đúng đấy, đây chính là sự đặc sắc của phòng phát sóng trực tiếp của chủ kênh. Nếu người cổ đại có thể nhìn thấy phát sóng trực tiếp thì sẽ nói gì?]

Đầu óc Tinh Mộ di chuyển nhanh chóng, rất nhanh liền đổi tên phòng của mình thành như thế. Như vậy sẽ không cần phải giải thích mọi lúc. Cho dù có chút kỳ quái, nhưng có rất nhiều chiêu trò thu hút giới truyền thông. Cô kỳ ba như vậy cũng chẳng thấm vào đâu.

[Dễ Nghe Êm Tai: Thì ra là vậy, cảm thấy rất vui, tôi cũng đến xem.]

Tâm Tinh Mộ mệt, bạn muốn xem cái gì, thử coi bọn họ mắng tôi như thế nào sao. Cứ theo ý họ đi, càng nhiều lời nói kỳ quái thì càng có thể che giấu chân tướng.

Tinh Mộ cảm thấy cô cần mua một ít thủy quân, khiến phòng phát sóng trực tiếp hỗn loạn một ít, như vật mới nâng cao tính bảo mật.

Nhìn thấy những lời bình luận ngày càng kỳ quái, Tinh Mộ cũng lười để ý, kệ bọn họ đi.

Nhìn xem những lời bình luận xuất hiện trên màn hình, Tinh Mộ có chút hoa cả mắt.

[Nguyệt Linh: Phòng phát sóng trực tiếp này cũng đâu có gì đặc sắc, sao lại nhiều người như vậy, còn những lời bình luận nữa. Cảm giác rất kỳ quái.]

[Yêu yêu yêu quá: Này có gì kỳ quái đâu, bạn không thích, thì người khác sẽ thích, hơn nữa, dù có thủy quân thì cũng là việc của chủ kênh, bạn cũng đâu có tiêu tiền.]

Tinh Mộ nhíu mày, đúng là như vậy, phòng phát sóng trực tiếp của cô cũng không có nhiều người hiện đại, dù sao thì những đồ vật mà cô nói cũng không hiếm lạ gì đối với người hiện đại, nếu phòng phát sóng chỉ có người triều Thanh nhìn thấy thì bớt lo hơn nhiều, nhưng lại không phải. Cho nên rất nhiều người nhìn thấy phòng phát sóng trực tiếp sẽ cảm thấy rất kỳ quái.

Tinh Mộ vốn muốn đóng kín phần bình luận, nhưng lại không được, hệ thống đưa ra lý do hợp lý là do đẳng cấp không đủ. Mà thăng cấp như thế nào, trước mắt cô lại không có biểu hiện gì. Lại càng không có chức năng có thể tự cho ai nhìn. Công năng duy nhất mà cô làm được đó là kéo đen. Tâm mệt, Tinh Mộ chỉ có thể xáo trộn phòng phát sóng trực tiếp.

Mà cũng vì vậy mà kế hoạch nhổ dê béo trước đó của Tinh Mộ không thể thực hiện được. Cô bán gương, một cái mấy trăm lượng, giá cỡ đó là khoảng mười mấy vạn nhân dân tệ, người hiện đại nếu thấy còn không báo cáo cô à. May mà cô chỉ vừa mới chọn đơn liền hủy đi, bên kia còn chưa giao hàng, nên hủy rất nhanh.

Trong khoảng thời gian bận rộn này, Tinh Mộ không muốn làm việc bán hàng. Quả nhiên, cô không phải là dân buôn bán.

Trang điểm xong, Tinh Mộ làm đẹp trước màn hình một phen, nhìn thấy phát ngôn của người cổ đại. Tinh Mộ khiêu khích cười một tiếng. Hoàn toàn có thể nhìn thấy bộ dạng tức hổn hển đến mức giơ chân lên của không ít người. Tâm tình tốt lên không ít.

Hôm nay, chị đây sẽ mang các em đi mở mang tầm mắt.

"Phạm tỷ."

"Đến đây, u, em còn đang phát sóng trực tiếp à?"

Phạm Mỹ Kỳ nhìn thấy di động trên tay Tinh Mộ, liền biết cô đang làm gì. Hiện giờ, mấy video ngắn đều rất hot, số người trẻ tuổi đam mê phát sóng trực tiếp đã nhiều đến mức không đếm được. Phạm Mỹ Kỳ cũng không thấy kì lạ gì.

"Đúng nha, cuối tuần em đều phát sóng trực tiếp một khoảng thời gian, hôm nay em sẽ mang theo fans thưởng thức nhan sắc của Phạm đại mỹ nữ. Không phải, chúng ta muốn đi mua lễ phục sao, đợi tí nữa khi Phạm tỷ đi đổi mấy bộ quần áo cho chúng ta mở rộng tầm mắt."

"A, em có bao nhiêu fans?"

"Tự chị đến xem đi."

"Nhiều vậy!" Phạm Mỹ Kỳ nhìn con số trên phòng phát sóng trực tiếp lên đến sáu con số, nhiều như vậy.

"Xem ra, mọi người đều rất tích cực khi xem mỹ nữ."

"OK, xem chị đây." Phạm Mỹ Kỳ vốn là một người rất tự tin, cũng cực kỳ hài lòng với dáng người và gương mặt xinh đẹp của mình. Hơn nữa, cũng sẽ không keo kiệt không thể hiện ra những thứ này.

Nếu phòng phát sóng trực tiếp của Tinh Mộ không có nhiều fans, cô ấy có thể không hứng thú gì. Nhưng nhìn thấy fans phòng phát sóng trực tiếp của cô nhiều như thế, Phạm Mỹ Kỳ rất hứng thú bày dáng một chút trước mặt màn hình.

Nhìn thấy trên màn trời bỗng xuất hiện một nữ tử xa lạ, da thịt trắng như tuyết, dung mạo xinh đẹp, mọi hành động đều toát lên vẻ phong tình.

Rất nhiều lời bình luận chính nghĩa phê phán Tinh Mộ đều vì vậy mà dừng lại.

Sau đó, hai người còn đi vào cửa hàng quần áo, cao cấp gì đó, các cô mua không nổi, dù công ty có hào phóng thì cũng sẽ không tốn hơn mười vạn để cho bọn cô mua lễ phục. Tuy Tinh Mộ hiện tại có tiền, nhưng sẽ không tiêu ở chỗ như vậy. Cô cũng không phải là nhân vật chính.

Sau đó, Phạm Mỹ Kỳ bắt đầu thử đồ, Tinh Mộ còn cố bật thêm bài hát <>

Phốc! Dận Ngã phun ra máu mũi. Tuy bọn họ đều là hoàng tử, đã gặp vô số nữ nhân, nhưng cho dù là sấu mã Dương Châu cũng không phong tình bằng nữ tử trên màn trời kia.

Ba.

"A" Dận Ngã kêu gào thảm thiết, giơ chân. "Bát Nhĩ Tế Cát Đặc thị, ngươi phát điên cái gì vậy."

"Hừ, đẹp mắt không, gia có phải muốn bay lên trời để âu yếm không." Bát Nhĩ Tế Cát Đặc thị là một trong những vị phúc tấn không sợ trượng phu trong dàn phúc tấn. Bản thân là nữ nhi của quận vương, sau khi gả đến kinh thành, dựa vào thân phận và cùng tộc với thái hậu mà có vài phần mặt mũi. Hiện tại dưới gối lại có quý phủ trưởng tử, địa vị vững như thái sơn. Phương thức quản gia khác với những phúc tấn khác, Thập phúc tấn là người dùng võ để phục người.

Sau khi nàng còn dám vung roi đến gia nhà mình, những nữ viên ở hậu viện đều thành thật.

"Ngươi nói cái gì đó, gia cũng sẽ không bay được."

"Cho nên, gia còn thật sự có tâm tư này. Xấu xa, gia chính là tấm gương của Hoằng Huyên."

"Này!" Dận Ngã có cảm giác mình không hiểu Bát Nhĩ Tế Cát Đặc thị nói chuyện. "Ngươi đừng có tới đây, người đàn bà chanh chua này!"

"Gia, người chạy cái gì, người thích như vậy sao, thiếp thân có thể đi tìm, đi tìm một cái về cho gia!"

"Đây là nữ tử đời sau, ngươi đi nơi nào để tìm. a!"

"Tốt, người còn thật sự nghĩ đến."

"Bát Nhĩ Tế Cát Đặc thị, đừng tưởng rằng gia không làm gì được ngươi..."

"Gia lợi hại như vậy, vậy đến đánh thiếp thân đi, khiến Hoằng Huyên nhìn thấy Hoàng a mã của hắn như thế nào."

Trò khôi hài trong quý phủ Đôn Quận Vương được trình diễn ở rất nhiều nhà. Cũng làm cho nhiều nữ tử bất mãn với phát sóng trực tiếp, theo các nàng, nữ tử tử khoe khoang phong tao như vậy không phải là nữ tử nhà lành.

Rất nhiều nhà đều không cho nữ tử và tiểu bối nhìn màn trời hôm nay.

"Phát sóng trực tiếp hôm nay sao lại biến thành thế này." Nghi phi nhíu mày, nàng nghe nói chủ kênh này đã biết Đại Thanh bọn họ có thể nhìn thấy màn trời, trước đó vẫn luôn rất bình thường, mặc dù có nói ra nhiều lời rung động nhưng vẫn rất đúng đắn. Hôm nay sao lại biến thành như vậy.

"Chủ tử, quần áo của cô gái này thật sự..." Ma ma bên cạnh nghi phi nhíu mày. Còn có tiếng ca gì thế này, đều là cái gì...

Lúc trước, tuy rằng phục sức của người đời sau rất kỳ quái, nhưng đều bao rất kín, nơi nào sẽ giống như bây giờ, lộ cánh tay, lộ chân, những nữ nhi trong sạch như vậy sẽ không làm bằng hữu với những nữ tử như vậy.

Tinh Mộ biết lần phát sóng này sẽ gây ra một rung động rất lớn trong lòng cổ nhân, được rồi, thật ra là do cô cố ý đó. Nhìn xem những bình luận của cổ nhân, tâm tình khó tránh khỏi sẽ không thoải mái. Mà cô không vui, những người khác cũng đừng mong cao hứng.

Chờ hai người mua quần áo xong, Tinh Mộ mời cơm. Phạm Mỹ Kỳ vui vẻ đáp ứng. Tinh Mộ cười cười, may mà màn hình không lớn, Phạm Mỹ Kỳ không nhìn thấy những lời bình luận này. Chỉ có mình cô ở một bên khen.

[Phạm tỷ, năm nay ăn tết, chị có về nhà không?]

[Không về.]

[A, Không phải trước đó, chị còn xem vé sao?]

[Bây giờ nghĩ lại thì không về, thật sự rất lười đối mặt với việc thúc hôn trong nhà. Lão nương 30 không kết hôn thì sao, ai nói nữ nhân nhất định muốn kết hôn. Chính chị có phòng có xe, công tác ổn định, tiền lương cao, một bước lên trời. Vì sao phải gả cho một người con trai, ký thác hạnh phúc của mình lên người khác, đầu óc hỏng rồi hay gì.]

"Nàng 30?" Dận Ngã khó có thể tin, nữ nhân 30 trông như vậy sao.

Vốn Bát Nhĩ Tế Cát Đặc thị đang tức giận cũng dừng lại.

[Chúng ta cũng không phải nữ tử cổ đại, ở nhà tòng phụ, xuất giá tòng phu, chu chết thì nghe nhi tử, đây là cái ngoạn ý chó má gì. Đại Thanh đã vong nhiều năm như vậy, có ít người còn đang dùng những suy nghĩ phong kiến đó giam cầm nữ nhân của chúng ta.]

"Nữ nhân này nói lời đại nghịch bất đạo gì vậy!"

"Vừa thấy liền không phải nữ tử trong sạch, rất có khả năng là nữ tử phong trần."

"Hừ, dù có là nữ tử phong trần cũng không có phản đạo như vậy!"

"Hôm nay màn trời bị sao thế này, sao có thể để chúng ta xem người hạ tiện."

"..."

Tinh Mộ nhìn phản ứng của Phạm Mỹ Kỳ có chút lớn liền hơi mơ màng.

[Ai, Tinh Mộ, em không biết đâu, nhà chị rất bảo thủ, đều là niên đại gì rồi, còn nói cái gì mà nữ tử không kết hôn thì không hoàn chỉnh. Ha ha, lão nương liền không thích hoàn mỹ đó. Quốc gia thực hành hôn nhân tự do đã bao nhiêu năm, còn đến cái gì mà cha mẹ chi mệnh, quả thực kỳ ba.]

[A, hiện giờ còn có chuyện như vậy à, cha mẹ em là người khai sáng. Mẹ em nói nếu giá trị của một nữ nhân lại chỉ dựa vào việc gả chồng cùng sinh con, thì rất đáng buồn. Bọn họ làm cha mẹ, cực khổ nâng niu chúng ta trong lòng bàn tay, không phải để chúng ta gả chồng rồi làm trâu làm ngựa vì người khác.]

[Chị hâm mộ em.]

[Phạm tỷ có thể nói chuyện với cha mẹ.]

[Thôi đi, tư tưởng của một người rất khó để thay đổi, chị chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ. Nhưng cũng không có quan hệ gì, thời đại rồi sẽ đào thải những đồ vật mục nát đó. May mắn là chúng ta không sống ở thời cổ đại không có thiên lý, hiện giờ không có ai có thể miễn cưỡng chúng ta làm những việc không nguyện ý. Người theo đuổi chị có thể xếp từ đây đến công ty, chị không thể vì một thân cây mà bỏ cả rừng.]

[Đúng nha, chúng ta may mắn, có thể lựa chọn cuộc sống mà mình muốn.]

[Người sống một đời, là việc của mấy thập niên, chị cũng chẳng muốn lại vì người ta mà sống. Nữ nhân chúng ta ở công việc còn phấn đấu và trả giá nhiều hơn so với nam nhân. Chị không muốn mình đã đi đến bước này rồi mà còn phải dựa vào nam nhân mà sống.]