"A"
"Thập Tam, sao vậy?" Dận Chân quan tâm hỏi.
"Tứ ca, huynh thử điểm ngôi sao nhỏ kia đi."
Dận Chân rất tín nhiệm Thập tam, vì thế làm theo hắn nói.
"Tên họ: Ái Tân Giác La Dận Chân
Cấp bậc Fans: Một viên tinh, đây là ý gì?"
"Ta cũng vậy, fans là thứ gì, đồ ăn à?"
"Một ngôi sao, chẳng lẽ, nếu chúng ta điểm ngôi sao đỏ kia liền có một ngôi sao?"
"Cấp bậc, là còn có những cấp bậc khác sao? Một ngôi sao là cấp cao nhất hay là cấp thấp nhất?"
"Hẳn là cấp thấp nhất, nếu mọi người đều giống nhau, vậy thì cấp thấp nhất chính là một ngôi sao, chắc có biện pháp thăng cấp. Chỉ là, không biết phải làm thế nào."
Mấy vị hoàng tử sôi nổi phát biểu cảm nghĩ của bản thân, còn Khang Hi thì lại không nói thêm gì. Hắn cũng điểm ngôi sao nhỏ, cũng nhìn thấy những hình ảnh và chữ xuất hiện. Tuy rằng có chút không hiểu, nhưng đại khái cũng đoán được là có chuyện gì.
[A, vì sao có nhiều người vậy, còn có những cái tên này, Huyền Diệp, Dận Chân, Dận Đường, hahaha, mọi người đúng là chịu chơi, mọi người là cùng một nhóm à...]
Thiếu nữ cười tươi như hoa, giống như cảm thấy mấy tên này rất buồn cười.
Sắc mặt Khang Hi và mấy vị hoàng tử đều biến đen, tên của bọn họ buồn cười đến vậy sao.
[Không nghĩ đến hôm nay có nhiều người xem như vậy, xem ra mọi người đều rất tò mò lăng Thanh Đông, nếu có cơ hội, chúng ta cũng có thể đi đến những hoàng lăng khác xem thử, chỉ là hiện tại, chúng ta sẽ đi tham quan địa cung dụ lăng Càn Long xem thử. Nơi này chính là lối vào địa cung của lăng Càn Long.]
Trên màn hình xuất hiện một cầu thang đi xuống dưới, bên trong sáng trưng, còn có mấy bóng người.
[Mọi người nhìn xem. ngoài cửa sổ, đó là ảnh lưu ly trên bức tường, mọi người đều biến đến hoạt động trộm mộ oanh động nhất một thời của lăng Thanh Đông chính là năm dân quốc 1928, Tôn Điện Anh. Ngôi mộ bị trộm chính là dụ lăng Càn Long và Từ Hi ở lăng Đông. Tôn Điện Anh lấy danh nghĩa diễn tập để phong tỏa xung quanh thanh Đông Lăng. Bọn họ tiến vào từ bên dưới bức ảnh lưu ly kia.]
[Chúng ta đi xuống nhìn xem, chiều sâu của địa cung Càn Long là 54 mét, diện tích là 372 mét vuông. Mọi người có thể nhìn thấy đường hầm cuốn ở bên trong, năm đó bọn Tôn Điện Anh đi xuống trộm mộ là đi xuống đường hầm cuốn ở phía trước đầu tiên, chính là nơi này...]
Những việc của hoàng gia luôn khiến người khác tò mò nhất, bá tánh kinh thành lúc mới nhìn thấy màn trời bị dọa không nhẹ, không ít người còn quỳ xuống dập đầu. Nhưng, sau đó, họ cảm thấy màn trời không hại đến họ, lại nghe được sự tình thần bí của hoàng lăng. Lòng hiếu kỳ không áp xuống được. Kia là hoàng lăng, dân chúng bọn họ đều không dám đi.
Vì thế, toàn bộ người kinh thành đều nhìn lên màn trời.
Đương nhiên, những người mang ý xấu càng nhìn cẩn thận hơn.
Trong hoàng cung, không khí của điện Bảo Hòa cực kỳ an tĩnh, an tĩnh đến mức kì lạ, tuy rằng, người ở đây không biết Càn Long là ai, nhưng cũng là hoàng đế Ái Tân Giác La bọn họ, nhìn người đời sau giới thiệu hoàng lăng bị trộm như thế nào. Trong lòng bọn họ đều ngũ vị tạp trần.
[... Địa cung tổng cộng có bốn cửa cá, ba cửa phía trước đều mở ra rất thuận lợi, tuy rằng sau lưng cửa đá đều có thạch chắn cửa, nhưng vẫn bị nhóm cướp của Tôn Điện Anh khai phá. Nhìn xem, đây chính là những viên đá bị đánh rớt.]
Khang Hi nhớ đến lăng của chính mình cũng có những viên đá chắn cửa, cảm thấy cả người đều không tốt.
[Cửa binh thuận lợi mở ra ba cửa, cửa thứ tư này làm cách nào cũng không thể mở được. Không còn cách nào khác, bọn họ liền dùng thuốc nổ. Xem ở đây, ngạch cửa có hai màu không giống nhau, bên này là đá xanh nguyên bản, còn bên này là do nhân viên công tác dùng xi măng để tu bổ.]
Thuốc nổ, Khang Hi đã học qua tài liệu của Trung Quốc và phương Tây nên tự nhiên biết thuốc nổ là thứ gì, thế nhưng lại dùng đến thuốc nổ, lúc nãy hắn còn suy nghĩ có cách nào khác để phòng trộm không, nhưng nhớ tới uy lực của thuốc nổ, hắn nhất thời không biết nên dùng thủ đoạn gì mới có thể ngăn cản.
[Lý do gì mà ba cửa có thể dễ phá mở đến vậy nhưng cửa cuối cùng phải dùng thuốc nổ để mở là vì địa cung Càn Long bị thấm nước rất nghiêm trọng, đem quan tài Càn Long ở trên giường đến sau cánh cửa thứ tư, có nghĩa là quan tài của Càn Long chắn cửa thứ tư.]
[Đáng tiếc, việc này vẫn không thể ngăn cản bọn trộm mộ cướp sạch, sau khi cửa thứ tư bị nổ tung, tuy địa cung Càn Long thấm nước rất nghiêm trọng, nhưng bọn trộm mộ vẫn cướp sạch vàng bạc bảo bối. Quan tài Càn Long cùng hai vị hoàng hậu, ba vị hoàng quý phi đều bị mở ra cướp sạch, thi thể cũng bị vứt lung tung ở khắp địa cung.]
Mọi người nhìn trên khung giường trên màn hình, quan tài bị vết bẩn loang lổ, tế phẩm đơn sơ, còn không biết tình trạng của hoàng lụa, nhưng khẳng định một điều, quan tài hoàng hậu và các hoàng quý phi cũng không tốt. Sau đó, họ lại nghe thấy lời nói toàn bộ địa cung đều bị cướp sạch, đến hài cốt cũng bị vứt bỏ.
Tất cả mọi người đều không dám hé răng, trong lòng bọn nô tài run sợ, các vị hoàng tử còn lại vừa vô lực vừa phẫn nộ. Việc này cùng lục thi khai quan có gì khác nhau.
"Rốt cuộc ai là Càn Long, chết tiệt!" Dận Ngã nổi giận không nhịn được chửi thề một câu.
Trong lòng những hoàng tử khác cũng nổi giận, nếu biết ai là Càn Long, không đánh chết hắn thì uổng mười mấy năm cưỡi ngựa bắn cung.
Cung Hàm An.
"Hahaha! Tôn tử bất hiếu! Tôn tử bất hiếu!" Dận Nhưng cảm thấy cực kỳ hả giận, Hoàng a mã, đây là người thừa kế sau khi người đã phế đi cô, hahaha, mộ phần tổ tiên của Đại Thanh cũng giữ không nổi.
Những nô tài trông giữ Dận Nhưng nhìn nhau, bọn họ cảm thấy vị phế thái tử này không còn khả năng phục lại, có những chuyện có một có hai nhưng không thể có ba. Nhưng có dịp gặp được một màn trời thế này, bọn họ không thể xác định.
[Căn cứ vào hồi ức của những người Mãn Thanh đã di chuyển và thu liễm thi cốt của Càn Long, địa cung Càn Long thảm đến mức không nỡ nhìn, bọn họ tìm thấy năm cái đầu lâu cùng rất nhiều hài cốt. Tuy vậy, hài cốt của Càn Long cũng không có tìm thấy hết. Trong <
> có ghi lại ở địa cung 'nhặt được một cái xương sườn, một khúc xương đốt chân thứ hai, một khối xương tất (?), từ đây có thể thấy được, thi cốt có thể nói là thất linh bát lạc (*).]
theo Thảo thì có nghĩa là bị vứt lung tung, không còn nguyên vẹn.
[Tương truyền, xương đầu Càn Long được tìm thấy phía dưới cánh cửa phía đông đang bị phá, tuy nhiên cằm đã bị ép xấu đi. Hơn nữa, xương ngón tay cùng ngón chân cũng không có tìm thấy.]
Nghe được những lời giới thiệu đáng sợ như vậy, không chỉ người hoàng tộc không chịu nổi, mà dân chúng bình thường cũng chịu không nổi. Người ta đều nói Nhập thổ vi an, người chết vì đại.(**), những kẻ trộm mộ hung tàn như vậy đều không phải người.
** Người chết lớn nhất.
Dân chúng đều tự giác quỳ xuống tụng kinh niệm phật, trong nhận thức của bọn họ không thể tiếp thu chuyện như thế này. Có những người nhát gan đã núp run rẩy ở trong chăn.
Đường đường là vua của một nước mà thi hài không hoàn chỉnh, Khang Hi không biết nên đáng thương đứa con trai này hay hận hắn đam mê hưởng lạc đến phá sản mới có thể khiến cho Đại Thanh suy nhược đến nỗi mất nước.
[Thảm hại hơn nữa là nhóm hoàng hậu và hoàng quý phi của Càn Long, bởi vì không thể phân biệt ra ai với ai nên những người thu liễm chỉ có thể đem tất cả hài cốt vào trong quan tài của Càn Long. Vì vậy, quan tài này không chỉ chứa Càn Long, còn có hoàng hậu và ba vị hoàng quý phi.]
Màn trời thể hiện đặc tả một quan tài bị thủy tinh bao lại, khiến tất cả mọi người đều xem một cách rõ ràng. Trên đầu quan tài có một bức họa, đây chắc là vị Càn Long hoàng đế kia.
Rất nhiều người đều mở to mắt nhìn ngắm bức họa, hi vọng có thể nhìn ra người này là ai, nhưng đáng tiếc, trông thì giống rất nhiều người, nhưng cũng chẳng giống một ai.
Khang Hi nhíu mày, trước đây cảm thấy những họa sĩ cung đình Tây Dương vẽ tranh tả thực rất giống thật, nhưng hôm nay nhìn thấy, so với bức họa của hắn còn kém nhiều. Mặc dù là phụ tử, nhưng lại không giống, dù sao hắn cũng không xem thử con mình có giống hắn không.
Không phải gia, Dận Chân thất lạc.
Không phải gia, Dận Đường thở dài nhẹ nhõm một hơi, quả nhiên gia không phải là cái tên Càn Long phiền lòng tổ tiên kia. Chỉ là, hình như trông cũng không giống Bát a ca và Thập Tứ.
[Không biết năm người dùng một quan tài thì có chen lấn gì không. Dù sao thì Càn Long là một hoàng đế có tiếng phong lưu, tuy hiện giờ gãy tay thiếu chân nhưng vẫn có thể trái ôm phải ấp như cũ chắc cũng thỏa mãn rồi.]
Lời nói có chút chế nhạo của thiếu nữ truyền đến, Khang Hi chỉ cảm thấy mất mặt đến cực điểm, rất có mong muốn đem tất cả nhi tử đến Tông Nhân Phủ để dạy dỗ, tự kiểm điểm.
Nhưng bây giờ, hắn còn có chuyện gấp phải làm, hôm nay màn trời thả những nội dung kia đã đem uy nghi của hoàng gia đạp xuống triệt để, những người ở chỗ tối mang ý đồ xấu chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Hắn và triều thần cần phải nghĩ ra biện pháp, không thể khiến thiên hạ náo động.
Không biết vận quốc Đại Thanh còn bao nhiêu năm, hiện giờ xem ra chỉ sợ không thể nào phát triển.
Nghĩ đến chính mình đã dùng cả đời để lo lắng hết lòng, mong muốn cho giang sơn Ái Tân Giác La có thể lâu dài hơn một chút, đáng tiếc, con cháu lại không biết cố gắng. Hiện giờ, bản thân đã lớn tuổi rồi mà còn nghe tin tức tàn khốc như vậy, tinh thần Khang Hi lại dâng lên một sự mệt mỏi.
[Đa tạ Tấn Tỷ đưa Lam Sắc Yêu Cơ, không phải Càn Long có tới hai vị hoàng hậu sao, vì sao ở trong quan tài chỉ có một cái?]
[Đây là một vấn đề hay, bởi vì Hiếu Nghi Hoàng Hậu cũng chính là Lệnh Phi đại danh đỉnh đỉnh, tuy rằng nàng cũng bị khai quan ném thi thể, nhưng di thể lại không có bị hủy hoại, tương đối hoàn hảo. Vì vậy nên sau này, người ta đã thu liễm và đặt nàng trong một quan tài khác. Xuất thân Ngụy thị là xuất thân bao y, một đời sủng ái, nhưng so sánh với kế hậu Na Lạp Thị thì nàng may mắn hơn nhiều.]
[Chính là vị kế hậu đã cắt tóc kia, không có bị an táng trong này?]
[Đúng vậy, vợ cả nguyên phối của Càn Long có xuất thân là Phú Sát thị, chính là Hiếu Hiền Hoàng Hậu, cũng là vị hiền hậu có tiếng của đời nhà Thanh. "Thanh sử bản thảo" có ghi Hiếu Hiền Hoàng Hậu cung kiệm, bình cư lấy thông thảo hoa cỏ làm trang sức thay vì dùng châu ngọc. Hơn nữa, Hiếu Hiền Hoàng Hậu bên trên thì yêu kính với mẹ chồng, bên dưới thì yêu mến các hoàng tử hoàng nữ. Những cung nhân trong hậu cung còn cảm thấy biết ơn nàng. ]
[Càn Long nghen ngợi Hiếu Hiền Hoàng Hậu là quan cổ chi hiền hậu, xây thật không dám thêm tư, thậm chí đem một nửa công lao trị quốc của mình chia cho Hiếu Hiền Hoàng Hậu. Càn Long là người thế nào, thích làm lớn, thích công to, bảo thủ, những dân chúng phía dưới chịu tham quan ức hiếp không thể cáo ngự trạng tìm hắn, chỉ có thể để vị thiên tử này tự phát hiện. Người như vậy lại nguyện ý phân chia một nửa công tích cho thê tử. Việc này có thể thấy được địa vị của Hiếu Hiền Hoàng Hậu trong lòng hắn.]
Ghi chú của tác giả: Lịch quan cổ chi hiền hậu, xây thật không dám thêm tư được trích từ "Thanh Cao Tông Thực Lực."