[Vậy nên, Càn Long, nổi danh là bại gia tử, thích hưởng thụ, lại vào đúng thời kỳ quốc lực đỉnh cao nhất của Triều Thanh, không cần nghĩ cũng biết địa cung của hắn không thiếu bảo bối, Từ Hi thì không cần phải nhắc, tuyệt đối xa xỉ vô độ, nữ nhân đem một hơi hao hết triều Thanh. Lúc ấy, mọi người đều biết những thứ chôn cùng Từ Hi rất phong phú nên hai lăng mộ này bị trộm trước, còn bị trộm rất sạch sẽ...]
Càn Long không phải là hoàng đế xếp sau Khang Hi sao? Bại gia tử, ái hưởng thụ.
Khang Hi híp mắt nhìn mấy nhi tử của mình, ai yêu hưởng thụ, ai phá của nhất.
"Mấy người nhìn ta làm gì, ta có bản lĩnh kia thì cần gì đến phá của."
Dận Đường nổi giận, hắn thích hưởng thụ thì làm sao, ăn gạo nhà mấy người à, hắn hao tiền của mình, hắn phá của còn không phải vì sốt ruột mấy huynh đệ sao. Bát ca, lão thập, lão thập tứ, tên nào chẳng thiếu tiền hắn.
Hơn nữa, lão gia tử có bị đầu óc nhúng nước thì cũng sẽ chẳng truyền ngôi cho hắn.
Các vị hoàng tử: Lão cửu quả thật không phải tên kia.
Khang Hi hồi tưởng lại ấn tượng và tính toán của mình đối với lão Cửu. Hắn chưa từng có ý định truyền ngôi cho lão cửu, một khắc đều không có.
Một người: Vậy nên, Càn Long là tên hỗn trướng nào.
Còn Từ Hi kia, là nữ nhân hậu cung, hao hết một hơi cuối cùng của Đại Thanh, chẳng lẽ thời kỳ cuối cùng của Đại Thanh là do nữ tử hậu cung cầm quyền. Nhưng gia pháp tổ tông của Đại Thanh, hậu cung không được tham gia vào chính sự. Điều đó có nghĩa là xuất hiện chủ nhân còn nhỏ hoặc là hôn quân.
"Hoàng thượng, Thái hậu nương nương, quý phi nương nương cùng các vị nương nương khác cầu kiến."
Khang Hi sửng sốt. Sao lại thế này?
"Thưa chủ tử, nếu nói toàn bộ hoàng cung có thể nhìn thấy màn trời, không bằng nói những nơi ngoài cung đều có thể."
"Cái gì!" Khang Hi đứng lên, toàn bộ hoàng cung, toàn bộ kinh thành, thậm chí là toàn bộ Đại Thanh đều biết tình huống của mộ phần tổ tiên dòng họ Ái Tân Giác La, còn biết triều đại nhà Thanh chỉ truyền có ba đời.
Khang Hi chịu không nổi, lảo đảo một chút.
"Hoàng thượng!" Lương Cửu Công hoảng sợ.
"Người đâu!"
"Nô tài ở!" Ngay lập tức, một đám người quỳ trước mặt Khang Hi.
Chỉ là, Khang Hi chầm chậm không ra lệnh, làm sao bây giờ, màn trời treo cao ở trên trời, bọn họ căn bản với không tới. Nữ tử trên màn trời nói cái gì cũng không có chịu khống chế của hắn. Người đời sau, hoàng thượng cũng không thể bắt được đối phương.
Trường hợp này có chút xấu hổ, người phản ứng lại cũng không ít.
"Hoàng thượng." Cũng may, tình cảnh xấu hổ không kéo dài lâu, thái hậu được Đồng Qúy Phi đỡ vội vàng bước đến.
"Hoàng ngạch nương!" Khang Hi vội vàng tiến lên nghênh đón, nhìn thấy sắc mặt thái hậu, Khang Hi liền biết lão thái thái đã bị dọa.
"Hoàng ngạch nương, đừng sợ, nhi thần ở đây." Khang Hi vội vàng trấn an.
Thái hậu nghe được Khang Hi nói thế, quả nhiên sắc mặt tốt hơn nhiều. Nhiều năm trôi qua, từ sau khi Thái Hoàng Thái Hậu qua đời, hoàng thượng chính là tâm phúc của nàng.
[Ở hai bên chính là tượng đá sinh, bảo hộ lăng cho hoàng đế, hôm nay du khách tới đây tham quan không nhiều lắm, nói thật, tôi đi một mình có hơi đáng sợ.]
Nhìn thấy màn trời quét một vòng, quả nhiên không thấy người nào, trông bộ dáng xác thật rất thảnh thơi.
Khang Hi cùng các nam nhân mang dòng họ Ái Tân Giác La hôm nay đều bị nữ nhân trên màn hình chọc tức đến hộc máu, đến mộ phần tổ tiên của nhà người khác du ngoạn, còn ghét bỏ nơi đó không náo nhiệt.
Khinh người quá đáng!
"Huyền Diệp, chuyện gì đang diễn ra, thứ này rốt cuộc là gì, người này là ai." Thái Hậu cảm thấy tuổi mình đã lớn, thật sự là chịu không nổi nhiều việc đáng sợ như vậy.
Biết việc này không lừa được nữa, Khang Hi liền đem những suy đoán về nữ tử và màn trời cho Thái Hậu. Những phi tần bên cạnh thái hậu cũng nghe đến. Tức khắc, trong lòng có hơi so đo, đời sau, có phải là quân chủ đời kế tiếp hay không...
"Hoàng ngạch nương, nếu không thì ngài quay về cung nghỉ ngơi trước đi, bên ngoài lạnh."
miễn sao đừng khiến lão thái thái nổi giận là được.
"Không, ai gia cũng phải nhìn xem những chuyện đời sau, ai gia cũng muốn mai táng trong hoàng lăng." Nghe được lăng mộ chính mình sau khi chết sẽ bị trộm, tay Thái hậu đều run rẩy. Nàng sống không còn lâu, nghe được tin tức như vậy, nàng quay trờ về ngủ được mới là kỳ quái.
Không lay chuyển được lão thái thái, Khang Hi chỉ có thể kêu Lương Cửu Công tạo một vị trí ấm áp khác.
Nhìn qua nhóm hậu phi sống trong nhung lụa, bên ngoài điện Bảo Hòa rất nhanh đã nổi lên lều trại. Dận Chân cùng thập tam a ca mang theo phúc tấn, trắc phúc tấn của mình, bày ra một lều trại. Dận Chân là thân vương, lều trại của hắn đủ lớn. Thập tam chỉ là a ca đầu trọc, hắn lại không có mẫu phi, nếu dựa theo quy củ, hắn chỉ có thể an bài ở bên ngoài.
[... Phía trước chính là bia thần công thánh thức của Càn Long, bên trong là công tích cả đời mà Gia Khánh hoàng đế cho cha hắn. Bia này cao thật...]
"Tứ ca, hình như có gì không đúng?" Thập tam nhìn về phía tứ ca.
"văn bia thần công thánh đức của lăng tẩm hoàng đế hẳn là do hoàng đế đời sau đó tự sáng tác, văn bia của hoàng mã pháp là do hoàng a mã sáng tác. Dựa theo cách nói của nữ tử này, vị Gia Khánh hoàng đế này là nhi tử của Càn Long. Nhưng nàng cũng đã nói qua, Lăng Thanh Đông chỉ có năm tòa lăng đế, Thuận Trị, Khang Hi, Càn Long, Hàm Phong và Đồng Trị, không có vị Gia Khánh Hoàng đế này." Dận Chân phân tích trật tự rõ ràng.
"Chủ tử, hoàng thượng tuyên triệu."
Đúng lúc này, Tô Bồi Thịnh khom người đi đến.
Dận Chân cùng Dận Tường nhìn nhau, xem ra Hoàng A Mã bên kia cũng nghe ra có gì đó không đúng. Hai người đứng lên, sửa sang lại quần áo trên người một chút, rồi đi đến ngự trướng. Bởi vì sự tình đột nhiên bộc phát, Nội Vủ Phủ cũng chỉ có thể lều trại đi Mộc Lan năm rồi ra dùng, bởi vì muốn xem màn trời, nên lều trại không có dựng cao, tuy vậy tốt hơn so với đứng ở bên ngoài rồi trúng gió. Điện Bảo Hoà ở bên ngoài cũng rất rộng lớn, nhưng gió thổi qua thì vẫn rất lạnh.
Dọc theo đường đi, những huynh đệ thành niên đều gặp nhau.
"Nhi thần cung kính Hoàng A Mã thánh an."
"Đứng lên đi, đều ngồi." Sắc mặt Khang Hi lúc này tốt hơn rất nhiều.
"Hoàng a mã, nhi thần cảm thấy, lăng Thanh Đông này chỉ sợ không phải là lăng tẩm duy nhất của Đại Thanh chúng ta, đã có lăng Thanh Đông, rất có thể còn có lăng Thanh Tây, lăng Thanh Nam, lăng Thanh Bắc." Sau khi đại hoàng tử cùng Thái tử rơi đài, nếu Khang Hi hỏi vấn đề gì với bọn họ, không chỉ định người trả lời, hắn sẽ phải nói đầu tiên.
Khang Hi gật đầu, hắn cũng nghĩ như vậy. Đại Thanh nhập quan sao có thể chỉ có năm vị hoàng đế.
"Hồi hoàng a mã, tam ca nói có đạo lý, chỉ là "tử tùy phụ táng, tổ tông diễn kế' là quy củ của tổ tông, vì sao Gia Khánh hoàng đế này lại không noi theo an táng ở lăng Thanh Đông?" Dận Chân coi trọng quy củ nhất, cảm thấy Gia Khánh làm vậy không hợp quy củ, có chút đại nghịch bất đạo.
"Tứ ca cũng quá nghiêm khắc rồi, thế tổ cũng có phải chôn theo phụ lăng đâu."
Dận Đường lập tức mở miệng phản bác.
Dận Chân chỉ nhàn nhạt liếc nhìn hắn, giống như khinh thường trả lời vấn đề này của hắn.
Ở hai bên Dận Đường, Dận Tự cùng Dận Ngã thuần thục áp chế hắn.
Dận Kỳ cạn lời với người đệ đệ này, nhưng nghĩ đến ngạch nương. "Lão Cửu, đệ nói gì vậy, gia của thế tổ là việc mà đệ có thể xen vào sao."
Đầu óc lão cửu không biết có phải bị cái gì không. Như vậy mà cũng có thể nói ra được. Ai mà không biết Thái Hoàng thái hậu không muốn hợp tác cùng Thái Tông hoàng đế. Hiện giờ, quan tài còn đang được đặt ở "phụng điện tạm an", chưa có xuống mồ an táng đâu. Những gút mắt của trưởng bối sao có thể để bọn họ nói.
"Có lẽ là do cát địa của lăng Thanh Đông không đủ?" Ngày thường, thất a ca đôn hậu có quan hệ không tồi với ngũ a ca ôn hòa, nên lập tức muốn giải vây.
Khang Hi nhìn hai nhỉ tử thuần lương của mình, những ấn tượng của hắn đối với ngũ a ca và thập a ca tương đối ôn hòa, an phận. Đây cũng là yêu cầu của hắn đối với bọn họ. Dận Kỳ từ nhỏ đã bị ôm đi cho hoàng thái hậu nuôi nấng, việc này đại diện cho việc hắn đã bị bài trừ khỏi phạm vi người thừa kế, vậy nên lúc bảy, tám tuổi, hắn còn không thuần thục mãn ngữ và hán ngữ, hắn cũng không quản. Dận Hữu có tật ở chân, trời sinh vô duyên với ngôi vị hoàng đế, hắn đặt tên hữu cho hắn, chính là hy vọng trời cao phù hộ hắn an ổn cả đời.
Chỉ là, lúc này nhìn lại cảm thấy hai nhi tử của hắn quá mức đơn thuần. Khang Hi xoa xoa cái trán, cảm thấy chính mình là bị màn trời chọc tức chết.
Tham khảo cát địa nơi an táng, bởi vì ở Đại Thanh, tuy rằng đã nhập quan, nhưng lúc đó vẫn có rất nhiều người Mãn muốn hồi quan cưu trú ở bên ngoài, nếu có việc gì không tốt, liền lui về ngoại quan.
Hoàng khảo tuyển vị trí nội cho hoàng lăng, ý muốn nói những người Mãn này sẽ không quay trở lại thảo nguyên. Đồng thời, việc này cũng chứng minh địa vị chính thống của Đại Thanh. Nói rõ với người Hán, sau này là do người Mãn thống trị.
Hoàng lăng trước giờ đều không đơn giản chỉ là lăng mộ của đế vương.
"Thế Tổ hoàng đế là vị hoàng đế đầu tiên sau khi Đại Thanh nhập quan, tuyển Đông Lăng dựa theo thiên ý, Thất ca nói Đông Lăng không đủ cát địa là không đúng, xem xét bố cục của Đông Lăng, vẫn còn có những chỗ đế lăng khác sau Càn Long, nếu Gia Khánh là nhi tử của Càn Long, vậy Hàm Phong, Đồng Trị chính là hậu nhân của Càn Long. Còn có hai tòa lăng tẩm Từ Hi cùng Từ An, dựa theo cách nói của người đời sau, Từ Hi là người ở cuối thời nhà Thanh. Nàng đã an táng ở Đông Lăng, Đông lăng kia tất nhiên không phải vì cát địa không đủ." Dận Tự nói chuyện ôn hòa, trật tự rõ ràng, mọi người nghe xong đều gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
[... Được rồi, cuối cùng chúng ta cũng tới được đàn kiến trúc của lăng mộ Càn Long, chân đều muốn đứt ra rồi, mọi người nhớ chú ý chủ kênh nhé, nếu còn điểm thêm ngôi sao nhỏ trên góc trái màn hình thì còn tốt hơn nữa...]
Mọi người nghe vậy thì đều nhìn về phía góc trái màn hình. Đúng là nhìn thấy một ngôi sao năm cánh màu đỏ, nhưng cao như vậy, bọn họ đều điểm không đến.
"A..."
"Dận Ngã, sao vậy?"
"Bát ca, hình như đệ vừa điểm được."
Dận Ngã kinh ngạc nhìn màn trời, hắn vừa mới không nhịn được mà duỗi tay nhắm vào ngôi sao đỏ nhỏ kia, điểm một cái, sau đó, hắn liền cảm thấy chính mình điểm đến thứ gì đó, viên ngôi sao đỏ lóe lên một cái.
"Thập ca, huynh làm như thế nào vậy?" Thập Tứ ngồi không yên, vội vàng hỏi Dận Ngã.
"Nhi thần chỉ nhắm chuẩn vào ngôi sao nhỏ ở hư không kia." Dận Ngã phát hiện thân cha đang nhìn hắn, liền vội vã trả lời.
Những người khác liếc nhìn nhau, lại xem Dận Ngã, cũng duỗi tay thử điểm một cái.