Chương 7 : Trái Tim Của Cường Giả ( Đã Edit Thêm Dấu )
" Tốt ! Ngươi có thể đi nhớ sau này đừng có quay lại đây nữa . " Owen đưa tay nhận lấy kim phiếu cẩn thận kiểm tra một lần rồi lên tiếng nói .
" Cảm tạ đại nhân ! " Ma Pháp Sư mặc trường bào màu đỏ nghe vậy như được đại xá, vui vẻ kêu lên một tiếng rồi vội vàng dẫn theo Xích kim Sư của bản thân quay đầu rời đi .
" Tony ngươi cầm lấy kim phiếu này tìm một chỗ đổi thành kim tệ đi tường rào của Thị trấn chúng ta đã lâu không được tu sửa, đã sắp mục nát cũng đến lúc phải sửa sang lại rồi " Sau khi hắn đi khỏi Owen đưa tờ kim phiếu trong tay cho Tony hơi dừng một chút ông ta lại tiếp tục : " Phải rồi nhớ trích xuất một phần ba số tiền Henry, vừa rồi hắn bị tên Pháp Sư đó thi triển tinh thần công kích tuy đã được ta hóa giải nhưng vẫn cần bồi bổ một chút đó . "
" Lãnh chúa đại nhân không cần đâu ta không có vấn đề gì đâu ngài xem này ! " Henry nghe vậy lập tức lắc đầu từ chối, như muốn chứng minh bản thân vẫn ổn vừa nói ông vừa nâng cao tay phô diễn cơ bắp của mình ra .
" Hừ ! Ngươi đừng cậy mình mạnh mà xem thường Nh·iếp Hồn Chú của tên Pháp Sư vừa rồi, nó tuy đã được ta hóa giải nhưng di chứng vẫn còn tiềm ẩn trong đầu ngươi nếu không nghỉ ngơi điều dưỡng cẩn thận thì di chứng đó có thể bộc phát bất cứ lúc nào, đến lúc đó tuy ngươi không đến nỗi m·ất m·ạng, nhưng hơn phân nửa sẽ biến thành tinh thần thất thường nhẹ thì điên loạn nặng thì trực tiếp quên sạch tất cả ký ức !! " Own hừ lạnh một tiếng nói .
Henry bị lời nói đó dọa cho xanh mặt lo lắng hỏi : " Nghiêm trọng như vậy ! Vậy thì ta phải điều dưỡng bao lâu đây ? "
" Ít nhất thì ba năm ngày, chậm thì bảy tám ngày. trong thời gian đó việc huấn luyện đám trẻ cứ giao cho Tom và Ken đi ! " Owen tính toán một lúc rồi trả lời .
Tiếp theo ông lại hỏi : " Lúc nãy tên Pháp Sư đó nói gì với đám Mạo Hiểm Giả ngươi nói lại cho ta xem đi nào . "
" Vâng đại nhân ! " Henry gật đầu một cái, rồi liền đem mọi chuyện ông nhìn thấy kể lại cho Owen nghe, kể cả những hành động của Harry cũng không bỏ qua .
Khi nghe đến đoạn Harry nhất quyết xem cảnh nhóm Mạo Hiểm Giả bị Lệ Hỏa thiêu đốt ông ta liền dùng nghiêm khắc liếc qua nó một cái .
Harry nhìn thấy ánh mắt đó thì trong lòng run lên, e sợ cha sẽ mắng mình vì không nghe lời người lớn nhưng Owen không nói tiếng nào thu hồi ánh mắt ra hiệu cho Henry nói tiếp .
" Vậy là tên Ma Pháp Sư đó vì muốn tìm một vật gì đó, cho nên mới ra tay tàn sát đám Mạo Hiểm Giả này à ? " Sau khi nghe xong câu chuyện ông ta trầm giọng lên tiếng hỏi .
Henry gật đầu một cái rồi nói ra suy đoán của mình : " Vâng đại nhân, nhưng theo phản ứng của tên Pháp Sư đó thì vật đó không nằm bên trong Ma Đạo Khí chứa đồ của đám Mạo Hiểm Giả có thể nó đã bị Lệ Hỏa thiêu cháy cùng với bọn họ rồi !! "
Nhưng Owen lại không cho là đúng nói : " Không ! Nếu lời ngươi là đúng thì vật tên Pháp Sư đó muốn tìm thật sự là một trọng bảo khó có đáng giá mấy chục vạn kim tệ thì vật đó không thể bị thiêu cháy dễ dàng như vậy được, nó không ở trong người đám Mạo Hiểm Giả có thể là bọn họ đã giấu nó đi trước khi tên Pháp Sư tới rồi . Tên Pháp Sư đó chắc cũng suy nghĩ giống ta vì vậy hắn mới dùng Nh·iếp Hồn Chú xem xét ký ức của ngươi và Harry, muốn xem xem đám Mạo Hiểm Giả đó có vào trong Thị trấn của chúng ta để hay không hẳn nhiên là muốn thông qua đó tìm ra nơi bọn chúng có thể cất giấu vật đó ! "
Henry nghe vậy gật đầu một cái tỏ vẻ tán đồng với suy nghĩ của Owen .
" Nhưng đám Mạo Hiểm Giả căn bản không bước vào trong Thị trấn nửa bước không thể giấu đồ bên trong nó được vậy thì bọn chúng hẳn phải giấu nó ở xung quanh nơi này rồi, tính theo thời gian bọn chúng đến Thị trấnvà hành động sau đó đến lúc b·ị s·át h·ại thì chắc vị trí đó cũng không quá xa nơi này ! " Owen lại nói tiếp suy đoán của mình rồi nhìn Tony phân phó : " Tony khi ngươi xử lý mấy cái xác này sẵn tiện tìm kiếm xung quanh đây một vòng xem xem có gì lạ không ! "
" Vâng ! " Tony nghe vậy lập tức đồng ý .
Owen nhìn trời một cái rồi lên tiếng nói : " Trời cũng gần tối rồi mọi người củng về nhà nghỉ ngơi đi ! "
Thế là cả nhóm giải tán Henry trở về dưỡng thương Tom và Ken trở về nhà của mình Harry cũng theo Owen và Tony rời đi .
Trên đường về nhà vì hành động của mình, Harry nom nóp lo sợ không nói tiếng nào Owen cũng không hỏi câu nào không khí có chút im ắng khó chịu .
" Cha sao cha không nói câu nào có phải đang giận con vì đã không chịu nghe lời chú Henry hay không ? " Cuối cùng Harry là người không chịu nổi trước mở miệng lên tiếng hỏi .
Khi hỏi câu đó sắc mặt của nó hiện lên vẻ kiên quyết giống như đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần bị cha la mắng vậy .
Nhưng trái với suy nghĩ của Harry trên mặt Owen không những không có chút tức giận nào mà còn nở một nụ cười nói : " Nổi giận ? Không Harry con lầm rồi ta không giận con nói thật ra ta phải tự hào về con mới đúng ! "
" Tự hào về con ? Cha nói gì vậy ?? " Harry nghe vậy khó hiểu hỏi .
" Con có biết lần đầu tiên cha nhìn thấy một n·gười c·hết trước mắt mình cha đã phản ứng ra sao hay không ? " Owen không trả lời câu hỏi của Harry mà hỏi ngược lại .
Harry căn bản không hiểu những gì cha mình muốn nói chỉ có thể đứng im nhìn Owen chờ đợi ông nói tiếp .
Trong mắt Owen hiện lên vẻ hồi tưởng nói : " Lúc ta nhìn thấy một n·gười c·hết lần đầu tiên là lúc ta đi theo cha ta, cũng là ông nội của con lên núi săn bắn và bị một nhóm c·ướp t·ấn c·ông ông nội con vì bảo vệ ta đã ra tay giêt c·hết một trong những t·ên c·ướp đó, dọa lui đám còn lại, lúc đó ta đã trốn sau lưng cha mình căn bản không dám nhìn vào xác c·hết trước mặt mình và gặp ác mộng nhiều đêm vì chuyện đó . Và con bây giờ dù còn nhỏ hơn ta nhưng đã có thể vượt qua nỗi sợ của mình nhìn thẳng vào một c·ái c·hết diễn ra trước mặt mình điều đó nó ... chưa hẳn là chuyện tốt và phù hợp với một đứa trẻ ở tuổi của con nhưng nó cho thấy con có một nội tâm rất cường đại . Nếu đi đúng đường tương lai con sẽ trở thành một cường giả còn mạnh hơn cả ta nữa đó ! Đó là nếu con đi đúng đường !! "
Mấy lời cuối cùng ông phát âm rất nhỏ khiến Harry không thể nghe được rõ ràng nhưng nó vẫn không cản trở việc nó hiểu ý của ông .
" Con sau này có thể trở thành một cường giả mạnh như cha ? Tức là nếu chịu cố gắng con có thể dùng một chiêu đánh bại tên Pháp Sư mặc trường bào màu đỏ đúng không ? " Harry lẩm bẩm trong lòng hiện lên việc Owen dùng một chiêu đánh bại Pháp Sư mặc trường bào màu đỏ, sau khi nghe xong lời của cha mình thì không khỏi tưởng tượng việc bản thân thay thế ông ấy .
" Đánh bại ? Không con hiểu lầm rồi ta không thể đánh bại tên Pháp Sư mặc trường bào màu đỏ đó ! " Nhưng lời tiếp theo của Owen lại kéo nó về hiện thực .
Harry kinh ngạc hỏi : " Không thể đánh bại tên Pháp Sư mặc trường bào màu đỏ đó ? Cha nói gì vậy không phải chỉ với một chiêu cha đã khiến hắn hoảng sợ bỏ chạy rồi sao ? "
" Con hiểu lầm rồi, thứ khiến hắn bỏ chạy không phải chiêu thức của ta mà là uy danh của ta tích lũy được trong quá khứ còn nếu chiến đấu thật thì ta chưa chắc có mười phần lòng tin có thể chiến thắng hắn đâu ! " Owen trả lời .
" Vậy thì cha giữa Pháp Sư và Chiến Sĩ ai lợi hại hơn ? " Harry dò hỏi .
Owen trầm ngâm một chút rồi trả lời : " Việc này rất khó nói Chiến Sĩ và Pháp Sư ai cũng có điểm mạnh riêng của mình, nếu một Pháp Sư và một Chiến Sĩ cùng cấp quyết đấu thì rất khó nói ai mạnh hơn ai . Nhưng trên bình diện triều đình thì Pháp Sư lại hơi thắng Chiến Sĩ một bậc một Pháp Sư bình thường, vừa tốt nghiệp chỉ cần lựa chọn con đường làm quan thì sẽ được phong ngay chức vị tương đương với một Lãnh chúa trấn giữ một phương, việc mà một Chiến Sĩ phải mất nhiều năm mới đạt được, nguyên do là sức mạnh của Pháp Sư trên chiến trường rất nhiều một Chiến Sĩ Hoàng Kim cấp trên chiến trường nhiều nhất cũng chỉ có thể g·iết hai ba trăm tên địch mà thôi, còn Pháp Sư thì khác, chỉ cần một đạo Ma Pháp có sức sát thương rộng như Lệ Hỏa thì đã có thể dễ dàng thu gặt được năm sáu trăm mạng người rồi, chưa kể không chỉ phương diện sức sát thương mạnh phương diện cứu người của bọn họ đồng dạng ưu tú vô cùng, một cái Đại Trị Liệu Thuật cũng có thể dễ dàng chữa khỏi cho rất nhiều người ! "
" Vậy con có thể trở thành Pháp Sư không ? " Harry nghe vậy suy nghĩ một chút rồi hỏi .