Chương 24 : Luyện Cốt Nhai ( 2 ) ( Edit Thêm Dấu Phẩy )
Chương 24 : Luyện Cốt Nhai ( 2 )
" Bây giờ bài kiểm tra bắt đầu ! " Lão giả tên Gilono cao giọng quát lên một tiếng .
Sau tiếng ra lệnh hơn một vạn đứa trẻ lập tức ào ào chạy vào bên trong cánh rừng trước mặt, Harry nhìn thấy cảnh đó cũng không chậm trễ chút nào nhanh chóng đuổi theo, bên trong cánh rừng nhìn chẳng có gì lạ nhờ có ma lực gia trì Harry nhanh chóng vượt lên trên đa số đồng bạn nhưng đến khi chạy được một thời gian dài Harry đột nhiên lại cảm thấy toàn thân có chút mệt mỏi, đầu choáng mắt hoa bước chân loạng choạng, ban đầu nó chỉ nghĩ đây là dấu hiệu bình thường do chạy quá nhanh gây ra nhưng khi nhìn thấy những đóa hoa tử đằng mọc lan tràn bên đường mới phát hiện sự thật cũng không đơn giản như mình đã nghĩ .
" Những đóa hoa tử đằng này chẳng phải là Tử Sắc Tử Đằng có thể phát ra phấn hoa làm loạn sự vận chuyển của đấu khí và ma lực của một người sao ? Không phải chúng chỉ mọc ở những nơi như đầm lầy sao ? Sao bây giờ lại xuất hiện ở đây hơn nữa còn có nhiều như thế này nữa ? " Trong lòng nhớ lại những gì liên quan đến những đóa hoa tử đằng này Harry kinh nghi bất định nghĩ qua một lúc lâu nó mới miễn cưỡng nghĩ ra một đáp án khả thi nhất : " Vừa rồi vị giám khảo đó có nói sẽ thu lại tất cả vật dụng thừa trên người chúng ta để đề phòng chúng ta dùng Ma Đạo Khí g·ian l·ận, như vậy những đóa hoa tử đằng này có phải cũng là để đề phòng trong số thí sinh có người giống như ta đã được dạy bảo cách luyện hóa ma lực từ trước dùng ma lực để g·ian l·ận hay không ? "
Chính trong lúc đang suy nghĩ vẫn vơ Harry đã bị những đứa trẻ chạy ở phía sau vượt lên phía trước, nó liền thu lại phát tán ý nghĩ, ngưng thần phong bế ma lực đang chạy tán loạn trong cơ thể thông qua đó vô hiệu hóa tác dụng của Tử Sắc Tử Đằng rồi dốc toàn lực phóng tới trước muốn nhanh chóng vượt qua cánh rừng này .
Nhưng Harry đã suy nghĩ quá đơn giản, khi nó không có ma lực phụ trợ sự lợi hại của cánh rừng mới chính thức hiển lộ ra, trên đường đi những đoạn dốc lòi lõm nối nhau xuất hiện làm cho nó phải liên tục điều chỉnh tốc độ nhanh chậm sao cho thích hợp có đoạn còn khó đi đến mức nó phải cúi người dùng sức cả tay và chân để tiến về phía trước .
Cuối cùng khi ra khỏi cánh rừng Harry thật sự không thể chịu đựng nổi nữa bèn tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống thở hổn hển, muốn nghỉ ngơi thật tốt một lúc, nhưng khi nhìn lên trời phát hiện mặt trời dần dần lên cao đến vị trí chín giờ nó liền không dám lãng phí thời gian nữa vội vàng tiếp tục lên đường .
Đoạn đường thứ hai là càng thêm lợi hại hơn, chỉ thấy lúc này trước mặt Harry là một tòa rừng đá, trong rừng đá là một đám cự thạch được gọt giũa cẩn thận mỗi góc đều lộ ra vẻ sắc nhọn như kiếm . Chỉ trong thời gian ngắn sau khi tiến vào toàn thân Harry đã bị những trụ đá này làm cho tràn đầy v·ết t·hương, do y phục bền chắc gọn ghẽ cho nên những chỗ trọng yếu trên người nó cũng chưa b·ị t·hương nhiều lắm so với những đứa trẻ phía trước b·ị t·hương đến máu chảy không ngừng đã xem như là may mắn
Sau khi vượt qua rừng đá thử thách cuối cùng của Harry là một vách núi cao hơn trăm mét từ đỉnh núi có mấy chục sợi dây thừng được thả xuống, khi Harry đến nơi thì phía trên đã có rất nhiều bóng hình bé nhỏ đang cố gắng trèo lên, thấy cảnh đó nó liền không chậm trễ nữa nắm lấy một sợi dây thừng chưa có người dùng nhanh chóng trèo lên trên .
May thay cho Harry vách núi này xem như bằng phẳng không có quá nhiều chỗ lòi lỗm cho nên nó chèo lên khá là thuận lợi không bao lâu sau đã nhìn thấy bóng của những người đi trước .
Nó âm thầm vui mừng tinh thần vốn đang căng chặt cũng thoáng thả lỏng ra một chút .
Nhưng còn chưa kịp vui mừng bao lâu thì từ trên đỉnh núi đột nhiên lại có một loại cảm giác áp bách truyền tới đó chính là Sơ cấp Ma pháp - Uy Hiếp .
Loại ma pháp này không chỉ Harry những người ở đây đều đã từng trải qua bình thường nó căn bản không thể gây cản trở cho bọn chúng, nhưng lúc này thì lại khác trải qua hai cửa ải khó khăn nhục thể và tinh thần của bọn chúng đều đã mệt mỏi đến cực hạn, khó khăn lắm mới được thả lỏng một chút thì lại bị tập kích đột ngột thật sự làm cho tất cả không thể trở tay kịp .
Thoáng chốc đã có quá nửa số người đang leo chèo bị cảm giác áp bách mạnh mẽ ép cho không thở nổi không tự giác buông tay ra, kết quả của những người đó đương nhiên chỉ có rơi tự do xuống đất .
Harry nhìn thấy cảnh đó thì sắc mặt đại biến vội vã theo bản năng muốn đưa tay ra cứu lấy những người đó nhưng tốc độ rơi của bọn họ thật sự quá nhanh làm cho nó căn bản không có cơ hội bắt trúng cũng may dưới mặt đất đã được người của Học viện Goslim thi triển ma pháp từ trước cho nên những người rơi xuống cho dù b·ị t·hương cũng chưa đến mức m·ất m·ạng cũng xem như trong cái rủi có cái may .
Điều này làm cho Harry hơi yên tâm một chút tiếp tục tập trung tinh thần nắm chặt dây hướng về phía trước mà leo lên, trên đường đi nó có thể cảm nhận được hiệu quả của Uy Hiếp càng ngày càng mạnh, khi còn cách đỉnh chừng hai ba mươi mét cảm giác áp bách đã làm cho Harry toàn thân đổ đầy mồ hôi gân xanh nổi đầy trán .
" Áp lực thật khủng kh·iếp cứ thế này thì ta căn bản không thể lên đến đỉnh được ... không bằng bỏ cuộc đi !! " Trong lòng Harry không tự chủ được xuất hiện một suy nghĩ nhưng ý nghĩ " hèn yếu " đó vừa xuất hiện đã bị chính bản thân nó vô tình dặp tắt : " Khốn kiếp ! Harry ngươi đang suy nghĩ cái gì thế ? Chẳng lẽ ngươi đã quên mình đã hứa gì với cha rồi sao ? Ngươi nhất định phải vào được Học viện tốt nhất a ! Huống chi ở phía trên vẫn còn người đang ra sức leo trèo lẽ nào ngươi định chịu thua bọn họ sao ? "
" Không ! Ta không chịu thua ! "
" Ta là giỏi nhất ! Ta nhất định phải vào được Học viện Goslim ! "
" Đúng vậy ! Ta là giỏi nhất ! "
" Ta là giỏi nhất ! Ta sẽ không để cha thất vọng đâu !! "
Nhìn theo bóng lưng của những người phía trên mình trong lòng Harry không ngừng phát ra những tiếng gầm thét .
Theo ý niệm vừa khởi, Harry như cảm thấy tất cả v·ết t·hương trên người mình đều biến mất cả toàn thân tràn đầy sức mạnh nhất cỗ tác khí trực tiếp leo lên .
Hai mươi mét ... mười lăm mét .... mười mét ... năm mét ....
Cuối cùng dưới sự nỗ lực của bản thân Harry đã vượt qua tất cả mọi người trở thành người đầu tiên leo đến đỉnh núi .
" Ta làm được rồi .... Ta làm được rồi ..... a a a !! "
Đứng trước cánh cửa của Học viện Goslim một cảm giác thỏa mãn tràn khắp nội tâm của Harry khiến cho nó kích động không ngừng gào thét .
Tiếng hét này cũng đã lấy đi tất cả sức lực của Harry khi sự thỏa mãn qua đi một cảm giác mệt mỏi đánh úp lại khiến cho nó té ngã xuống đất ngất xỉu qua đi .
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê Harry chỉ cảm thấy phía sau mình vang lên rất nhiều nói và tiếng bước chân như là có vô số người đang đi qua người mình vậy nó biết đó là những người đi theo sau mình nó muốn mở mắt trông thấy bọn họ nhưng dưới sự mệt mỏi cũng đành chịu không có cách nào làm được .
Qua một lúc lâu khi sự mệt mỏi tan đi Harry từ từ tỉnh lại thì chỉ thấy mình đang ở trong một căn phòng xa lạ, chú Tony đang đứng trước người mình xung quanh ngoài ông ta ra còn có rất nhiều người khác đang kiểm tra thân thể cho nó nhưng Harry không quan tâm bọn họ nó nhìn ông ta thều thào nói : " Chú Tony con làm được rồi ! Con đã leo lên đến đỉnh núi rồi ! "
" Harry ta biết ! Ta đã nghe thấy tiếng kêu lúc nãy của con con làm tốt lắm !! " Tony nhìn nó cười nói .
" Đúng vậy Harry ngươi làm tốt lắm lại có thể đoạt được hạng nhất trong bài kiểm tra này ! " Roser ở nên cạnh cũng nói do xung quanh có người nên nàng ta không thể trực tiếp mở miệng chỉ có thể truyền âm .
" Đương nhiên ta nhưng là Harry mà, sao có thể bị một khảo nghiệm ngăn trở được ! " Harry cười một tiếng sau đó nhìn quanh một vòng rồi hỏi : " Nơi này là chỗ nào vậy ? "