Chương có nội dung bằng hình ảnh
Edit: Ryal
Dĩ nhiên Dương Hoài Diệp không đồng ý cho Dung Ngọc tới sòng bài, Mặc Thư cũng tìm mọi cách khuyên can, cuối cùng họ đưa cậu về phủ.
Nhưng sao Dung Ngọc đã quyết thì sao có thể dễ dàng buông tay cho được.
Nửa đêm, cậu vỗ vỗ Sở Đàn đang nằm gác cho mình.
Sở Đàn lơ mơ tỉnh dậy, mắt chưa mở mà tay đã vô thức thò vào trong áo cậu, vuốt ve vòng eo nhỏ gầy, giọng khàn khàn biếng nhác: "Công tử muốn ư?".
Dung Ngọc hít một hơi sâu, nhắm mắt, giơ tay tặng hắn một cái tát vang dội.
"Tỉnh chưa?".
Lúc này Sở Đàn mới mở mắt, đôi ngươi đen láy chẳng chút mơ màng. Hắn cong môi, hôn lên lòng bàn tay ửng đỏ của Dung Ngọc: "Công tử có gì cần sai bảo ta?".
"Đưa ta tới sòng bài".
Sở Đàn cụp mắt: "Không được. Nơi đó rất nguy hiểm".
Sòng bài là nơi thượng vàng hạ cám, một công tử sống trong nhung lụa quyền quý bước vào đó chẳng khác nào miếng thịt tươi non rơi xuống trước bầy thú hoang đói bụng, cậu sẽ bị gặm sạch đến xương tủy chỉ trong một cái chớp mắt.
Dung Ngọc đáp mà không hề nghĩ ngợi: "Có ngươi thì sợ gì nguy hiểm".
Sự tin tưởng vô điều kiện ấy khiến Sở Đàn thầm vui sướng, nhưng hắn vẫn từ chối cậu: "Cụ lớn mà biết thì ta lại bị đánh bằng hèo nữa cho coi".
Bị từ chối hai lần, Dung Ngọc hơi bực. Cậu nheo mắt: "Ngươi sợ hèo của bà cụ chứ không sợ roi của ta à?".
"Ừm...". Sở Đàn nhìn cậu, hai mắt sáng lên.
Xem ra hắn không sợ - và thậm chí còn chờ mong nữa.
Dung Ngọc thở dài, xem ra không dùng chiêu này thì không được.
Cậu khẽ buông mắt. Vào khoảnh khắc Dung Ngọc lần nữa ngước lên, sắc mặt cậu đã thay đổi.
Đuôi mắt cong cong, cặp mắt hoa đào vốn trong trẻo nay lại thêm vài phần quyến rũ, đôi môi đỏ thẫm hơi hé, khẽ nhếch.
Dung Ngọc tựa vào tay Sở Đàn, dụi nhẹ: "Ta chỉ muốn đến đó xem một chút thôi mà. Ở đây chán quá, chúng ta đi chơi một lúc được không?".
Hai mắt cậu lúng liếng, ngón tay thon gầy vẽ từng vòng tròn trên ngực hắn, giọng nói mềm như tẩm độc: "Lẽ nào ngươi không muốn đi chơi với ta sao? Chỉ có ta và ngươi thôi ấy?".
Quả là một sự cám dỗ to lớn, ý cười hiện lên trong mắt Sở Đàn, nhưng hắn cố kìm lòng mà chẳng cong môi. Hắn khẽ nhíu mày như đang do dự.
Dung Ngọc bèn ôm cổ hắn, hôn nhẹ lên môi hắn, ngữ điệu mập mờ lả lơi: "Ngươi sẽ bảo vệ ta mà, phải không, Ly Hối?".
Cậu đưa ra một loạt những câu hỏi, nhưng sự ỷ lại và tin tưởng trong giọng nói kia khiến người ta khó mà chống cự được.
Sở Đàn nhìn Dung Ngọc ra sức dụ dỗ mình, trái tim như bị đuôi mèo quét qua, mềm mại, ngưa ngứa.
Hắn muốn cười, nhưng nét mặt vẫn bình thản. Sở Đàn thỏa chí sờ hết một lượt khắp người Dung Ngọc rồi mới rụt tay về ngay trước khi cậu nổi cơn bực tức, tỏ vẻ không quá cam tâm: "Thôi được. Công tử muốn đi thì tất nhiên ta phải chiều theo em rồi".
Ban ngày họ đã nghe ngóng được rằng sòng bài nằm ở phía Tây.
Dung Ngọc không ngồi xe lăn. Đầu tiên là vì nó quá nổi bật, khiến cậu rất dễ bị nhận ra, thứ hai là vì nó quá nặng, Sở Đàn không tiện trèo tường bỏ trốn.
Hắn bế cậu như bế trẻ con, để cậu giơ tay ôm cổ mình.
Đã quá nửa giờ Hợi. Những người bán hàng rong lục tục thu dọn đòn gánh, đường phố thưa thớt.
Gã thanh niên cao lớn rảo bước, chiếc áo choàng đen phủ kín người trong lòng hắn, ai không biết còn tưởng hắn đang bế một đứa trẻ.
Họ nhanh chóng đặt chân tới sòng bài. Khác hẳn những con đường vắng vẻ ngoài kia, nơi này vô cùng nhộn nhịp và đông đúc.
Vừa vén rèm lên, vô số những âm thanh đã lập tức ùa tới - tiếng nói chuyện, tiếng la hét, tiếng mắng chửi, tiếng cười, lại thêm đủ loại mùi hương, tất cả cùng nhào về phía Dung Ngọc.
"Đại, đại, đại!".
"Tiểu, tiểu, tiểu!".
"Ha, thắng rồi!".
"Đệch mẹ lại thua! Thêm lần nữa!".
Sở Đàn giơ tay bịt tai Dung Ngọc, cậu lắc đầu, kéo khăn che mặt xuống để nhìn xung quanh.
Trong sòng bài đốt rất nhiều nến nhưng ánh sáng cũng chỉ mờ mờ. Giữa không gian mờ mờ đó là bao nhiêu con người tụ tập, ai cũng nhìn chằm chằm bàn đánh bạc, những đôi mắt đỏ ngầu như phát sáng.
Mỗi khi cặp xúc xắc được tiết lộ, những đôi mắt ấy sẽ thay đổi: có kẻ mừng rỡ như điên, cười thật to, giơ tay vun lấy những đồng xu trên bàn như đã nhận được số tiền tiêu cả đời không hết; có kẻ tuyệt vọng, ôm đầu khóc rống, cứ như vừa rơi xuống vực sâu thăm thẳm.
Những chùm sáng mờ mờ và rực rỡ cùng đan xen trên những gương mặt kia, chiếu rọi đáy lòng họ.
Âm u như ma trơi cháy rực, xảo quyệt như loài yêu ma lừa dối.
Nơi đây là một thế giới quái đản.
Sở Đàn bế Dung Ngọc bước vào, dù họ trông có hơi kì quặc nhưng chưa tới nỗi thu hút sự chú ý của người khác. Đâu thiếu những kẻ tay cụt chân què mà vẫn cố níu chút hơi tàn để vùi mình vào kiếp đỏ đen.
Họ đi xuyên qua dòng người, Dung Ngọc thờ ơ quan sát xung quanh, cuối cùng dừng mắt ở một chiếu bạc nào đó. Cậu hất cằm với Sở Đàn, hắn nhìn theo, trông thấy một gương mặt rất quen: cha của nàng nhạc công ở Thính Vũ Lâu khi trước.
Dường như gã vừa thắng được tiền, những nếp nhăn rúm ró cả lại, hàm răng vàng khè hiện ra dưới đôi môi toe toét. Gã vừa nhặt xu vừa đắc ý nghe những lời khen ngợi của đám người xung quanh.
Gã dùng hai tay nâng chén trà bên cạnh lên rồi dè dặt uống một ngụm. Chỉ một ngụm nhỏ, biểu cảm trên mặt gã giãn ra, thần sắc mơ màng như sung sướng lắm.
Thế nhưng cái chén đã cạn. Gã ngửa đầu uống nốt giọt cuối cùng, dần hoảng hốt, lật đật gọi tiểu nhị trong sòng bài ra rồi ném cho tên kia mấy đồng xu đánh bạc mà hào phóng nói: "Hai bọc Thần Tiên Túy, một bình trà".
"Thưa vâng!". Tiểu nhị khom người nhận xu, chỉ chốc lát sau đã quay lại cùng một ấm trà và hai bọc giấy.
Cha của nhạc công kia cất một bọc giấy vào trong ngực, lại mở nốt bọc kia rồi cẩn thận rắc xuống ấm trà, khuấy nhẹ vài cái.
Gã thở dốc và liên tục liếm môi như đang khát khô cổ, cuối cùng quay vòi rót lại, uống một ngụm thật to.
Sau ngụm trà ấy, nét mặt vồn vã chợt biến mất, biểu cảm sung sướng lần nữa xuất hiện. Gã nheo mắt rên rỉ.
"Uống Thần Tiên Túy, sướng như tiên".
Đám đông xung quanh nhìn cảnh ấy, có người ngưỡng mộ, có người khinh bỉ. Hiển nhiên không phải ai cũng chấp nhận thứ có tên Thần Tiên Túy này.
Nhưng cũng không chỉ có mình cha của nhạc công say mê nó mãnh liệt. Trên những chiếu bạc khác, nơi góc phòng mờ tối, có rất nhiều người đang uống "Thần Tiên Túy".
Dung Ngọc tựa đầu vào vai Sở Đàn, một tay chống má, cười khẽ: "Thần Tiên Túy? Thú vị đấy nhỉ".
Sở Đàn nhìn gã đàn ông kia, đôi đồng tử hơi sầm xuống.
Dung Ngọc lại dời mắt sang một chiếu bạc khác, ý bảo Sở Đàn đưa mình tới đó.
Chiếu này chơi bài cửu, gọi là bài cửu nhưng thực ra có tới ba mươi hai quân bài [1] quan trọng. Nhà cái xào bài rồi chia bài, ngoài ra còn ba cửa khác lần lượt được gọi là Thiên, Càn, Khảm.
[1] Các bạn có thể tra Google để biết thêm thông tin về kiểu chơi bài này. Còn đây là quân bài domino Trung Quốc:
Con bạc sẽ chọn cửa để đặt đồng xu.
Nhà cái đổ xúc xắc để quyết định thứ tự chia bài. Mỗi cửa được chia bốn quân bài, con bạc tự xếp thành cặp, có rất nhiều quy tắc xếp, tóm lại chỉ cần xếp xong là không được quyền thay đổi nữa.
Cuối cùng nhà cái sẽ so xem bài lớn hay nhỏ, lớn thì thắng được xu, nhỏ thì thua, tiền về tay nhà cái.
Nhà cái này số đỏ, Dung Ngọc mới đứng xem một lúc mà gã đã thắng được rất nhiều đồng xu đánh bạc. Đám con bạc thua tiền đều lắc đầu không chịu cược to nữa, lại tiếc chẳng muốn đi, bèn chia ra cược từng chút một.
Lúc này Dung Ngọc bỗng nói: "Nếu ai cũng thua tiền thì sao không thay bộ bài mới để đổi vận đi?".
Đám con bạc đều sáng mắt.
Người đánh bạc là loại người mê tín bậc nhất: thua tiền thì đổi bài, đổi xúc xắc, đổi hướng ngồi, thậm chí còn tự trách mình đã bước chân phải trước khi vào từ cửa. Vì thế đám con bạc vừa nghe lời đề nghị của cậu đã hưởng ứng ngay, họ gọi tiểu nhị tới đổi bộ bài.
Nhà cái có vẻ không thuận lòng cho lắm, gã âm thầm trừng mắt với Dung Ngọc.
Cậu ôm cổ Sở Đàn mà nép vào người hắn, giấu gương mặt mình đi dưới ánh sáng mờ mờ, cười tủm tỉm.
Sở Đàn cũng nhận ra chút mánh khóe kia, nụ cười đầy dung túng hiện lên trong mắt, hắn hôn nhẹ lên sống mũi cậu.
Dường như việc đổi bài thực sự có tác dụng. Nhà cái không còn may mắn như trước nữa, thi thoảng lại bốc trúng bài rác, con bạc dù cược nhiều hay cược ít cũng bắt đầu thắng.
Số xu ngày càng giảm xuống, sắc mặt của nhà cái cũng càng lúc càng âm u, cuối cùng gã vung tay xô hết những quân bài cửu ra khắp bàn.
"Không chơi nữa!".
Nhà cái ôm xu bỏ về, trước khi về còn lườm Dung Ngọc một cái. Những người khác đều mắng gã là hèn, làm gì có chuyện hết thắng thì bắt đầu chạy? Đúng là không biết điều!
Họ quay sang nhìn nhau, chẳng ai muốn làm nhà cái. Dù sao nhà cái cũng nhiều rủi ro hơn.
Đúng lúc ấy Dung Ngọc cất lời: "Để ta làm nhà cái cho".
Sở Đàn lau qua chiếc ghế mà nhà cái đã ngồi ban nãy rồi đặt cậu xuống. Nhờ ánh nến, lúc này đám con bạc mới thấy rõ gương mặt cậu.
Một thiếu niên nhỏ tuổi và xinh đẹp đến thế ư?
Ai cũng tỏ vẻ nghi ngờ và hoang mang, nhưng nỗi hoang mang biến mất để nhường chỗ cho sự phấn khích ngay khi Sở Đàn đưa ra hai thỏi bạc ròng.
"Nào nào!".
"Chơi thôi!".
Họ đều khinh thường Dung Ngọc, nghĩ cậu nhỏ tuổi nên chẳng biết đánh bạc là gì.
Hẳn là thiếu gia nhà giàu lén chạy ra ngoài chơi, nhìn cái cách cậu xào bài đầy vụng về kia là biết, có khi còn chưa đặt chân vào chiếu bạc bao giờ nữa chứ!
Đám con bạc nhìn nhau mà cười, hai tay chà xát, quyết tâm sẽ cướp hết hai thỏi bạc ròng của Dung Ngọc.
Ván đầu tiên, hai cửa thắng, một cửa thua. Lời lãi ngang nhau, Dung Ngọc chẳng thắng được đồng nào.
Ván thứ hai, hai cửa thắng, một cửa thua. Dung Ngọc thua một lượng bạc, cậu nói để khi chơi xong thì thanh toán cả thảy.
Có thỏi bạc ròng nằm đó nên con bạc vừa thắng tiền chẳng phản đối gì, thậm chí còn muốn cược to hơn để lần sau được nhận nguyên một thỏi. Những người khác cũng nghĩ vậy, thấy càng lời lãi thì cược càng nhiều.
Ván thứ ba, ván thứ tư, ván thứ năm, càng lúc Dung Ngọc càng thua nhiều, cậu đã mất trắng một thỏi bạc.
Nghĩ Dung Ngọc không biết chơi, đám con bạc bắt đầu tụ lại quanh chiếu. Ngay cả tên nhà cái lúc trước cũng quay lại nhìn cậu bằng ánh mắt hả hê rồi đặt một đồng xu xuống cửa Thiên.
Ai cũng cười, có kẻ hóng hớt, có kẻ đợi ăn tiền lãi. Dung Ngọc chẳng hề biến sắc, Sở Đàn cũng chỉ lạnh mặt đứng bên người cậu.
Dung Ngọc liếc nhìn tên nhà cái khi trước, thấy gã đang nở một nụ cười giễu cợt và đầy ác ý.
Cậu cong môi, tung xúc xắc.
Ván này bài của cửa Thiên có vẻ lạ, tên xếp bài trở thành nhà cái vì hắn ta cược nhiều nhất. Hắn ta nhìn những quân bài trên tay một lúc lâu rồi lại ngẩng lên nhìn Dung Ngọc.
Mỗi tay Dung Ngọc cầm hai quân bài, cậu hờ hững gõ chúng xuống bàn, tạo ra những tiếng lanh lảnh.
"Cách... cách... cách...".
Kẻ kia chà tay lại với nhau, đổi thứ tự bài rồi đặt xuống.
Dung Ngọc hất cằm, Sở Đàn khom lưng, giơ tay lật bài ba cửa.
Cuối cùng Dung Ngọc cũng ngồi thẳng dậy. Những ngón tay thon cầm lấy quân bài đen như mực, nhẹ nhàng đẩy nó ra phía trước rồi lật lên.
Nhà cái ngó thử một lượt, ngớ người.
"Ối chao! Sao ngươi lại đánh theo kiểu đó!". Có người đấm ngực giậm chân.
"Thế bài đối địa bị phá sạch rồi, kĩ tính đoạn đầu mà bất cẩn đoạn sau thì có ích gì cơ chứ!".
"Lẽ ra bài này không thua được! Cậu ta đối ngũ, mình đối địa, thua là thua thế nào được! Chỉ tại ngươi đổi bài nên mới thua!".
"Bọn ta cược nhiều như thế mà ngươi đánh không thèm hỏi ý bọn ta à!".
Đám người cược cửa Thiên không ngừng cãi nhau, ai cũng chỉ trích kẻ ra bài, kẻ ra bài thì nhìn chòng chọc những quân bài mà lòng bắt đầu hối hận. Hắn ta vốn tưởng Dung Ngọc không biết chơi nên chọn một lối đi mạo hiểm, nghĩ mình không thắng thì cũng chẳng thể nào thua.
Ai ngờ mọi sự lại trùng hợp đến thế - đầu khắc đầu, đuôi khắc đuôi, hắn ta thua triệt để. Chỉ cần đổi thứ tự bài theo một cách khác thì sẽ không thua được.
Hắn ta bị đám người cược cửa Thiên chửi cho một trận, nổi cáu, giơ tay lấy bài lại rồi nói bằng giọng hầm hè: "Thua thì thua, lát nữa thắng lại là được chứ gì!".
Mọi người không muốn lôi thôi, đều im lặng.
Ván này hai cửa thua, một cửa không thắng không thua, Dung Ngọc thắng năm lượng bạc.
Những người khác lại đặt cược thêm lần nữa. Họ nghĩ Dung Ngọc chỉ gặp may nên nhận được bài tốt, rồi ván sau cậu sẽ lại thua tiếp cho coi.
Nhưng kể từ ván bài ấy, thế cục đảo chiều...
Ván thứ bảy, ba cửa cùng thua.
Ván thứ tám, ba cửa cùng thua.
Ván thứ chín, ván thứ mười... đều là ba cửa cùng thua.
Càng lúc càng nhiều người gia nhập cuộc chơi, máu nóng xộc lên đầu họ, họ đều không cam lòng khi thua trước một thằng nhãi con miệng còn hôi sữa, lại ôm tâm lí may mắn và nghĩ mình sẽ thắng tiền, vậy là lại cược, lại thua.
Đến khi họ phản ứng lại thì trước mặt Dung Ngọc đã là cả một núi tiền xu chất đống, ngược lại, trong tay họ chẳng còn thừa bao nhiêu.
Đám con bạc nghĩ: Quái lạ, sao mình vẫn thua thế này?
"Mi gian lận!". Tên vừa làm nhà cái chỉ vào Dung Ngọc mà hô to. "Nhất định mi đã gian lận!".
"Gian lận ư?". Mọi người xôn xao, ai cũng biết sòng bài cấm những chiêu trò gian lận, một khi để người khác phát hiện thì kẻ gian lận sẽ bị chặt tay rồi đuổi ra ngoài, không bao giờ được đặt chân vào sòng bài thêm nửa bước.
Thiếu niên này còn quá trẻ, sao dám gian lận? Huống chi trông cậu cũng chẳng giống tay già đời lọc lõi.
Đối diện với những ánh mắt nghi hoặc từ khắp xung quanh, Dung Ngọc chỉ khẽ cười, tháo ngọc bội bên eo ném xuống chiếu bạc.
"Gian lận? Chút tiền còm cõi của các ngươi xứng để ta gian lận hay sao?".
Cậu cởi áo choàng. Áo gấm thêu hình sen trắng, ngọc bội bên hông va vào nhau tạo thành những tiếng leng keng, chưa cần nhìn đến đá quý khảm trên đai lưng, chỉ tính riêng cây trâm bạch ngọc cậu dùng để vấn tóc cũng có giá hơn trăm lượng.
Khí chất quý phái lại càng tôn lên khuôn mặt kiều diễm.
"Bổn thiếu gia tới đây chơi, chút tiền lẻ ấy sao mà đủ để ta giở trò gian lận".
Cậu nói bằng giọng ngông cuồng, nét mặt kiêu căng, nhưng không khiến người khác phản cảm... mà ngược lại, họ còn cho rằng phải vậy mới đúng. Một thiếu niên tôn quý đến thế kia phải thật hung hăng, thật cao ngạo, để họ thấy tự ti và mặc cảm.
Cũng có những đôi mắt tham lam nhìn Dung Ngọc như nhìn một con dê con béo ú, nhưng khi trông thấy gã "hộ vệ" cao to bên cạnh cậu thì lại có thêm đôi phần kiêng kị.
Tên nhà cái kia không nói thêm gì nữa, thế nhưng sự nham hiểm hiện rõ giữa đôi ngươi.
"Các ngươi đã thua hết tiền rồi, chơi nữa chứ?". Dung Ngọc khoanh tay, chống cằm, dường như vẫn chưa thấy chán.
Đám con bạc nhìn số đồng xu ít ỏi trong tay rồi ngượng nghịu bỏ sang chiếu khác. Thằng nhãi ranh này kì quặc quá, không chơi cùng được.
"Đợi đã nào". Dung Ngọc gọi họ lại, mỉm cười rạng rỡ. "Các ngươi muốn lấy xu không?".
"Dĩ nhiên là muốn rồi!". Có người đáp.
Dung Ngọc cong môi, lời nói thốt ra khiến kẻ kia kinh ngạc: "Muốn thì cứ lấy đi, lấy bao nhiêu cũng được".
Gã ta mừng rỡ hỏi lại: "Thật chứ?".
Cậu cười tủm tỉm: "Dĩ nhiên là thật".
Kẻ kia giơ tay, không kìm lòng được mà lén liếc sang phía Sở Đàn, thấy hắn lạnh mặt nhưng không ngăn cản thì nhanh chóng lấy một đồng xu rồi chạy mất. Chứng kiến cảnh tượng đó, đám con bạc kia cũng rục rịch.
Dung Ngọc bật cười, bàn tay thon như ngọc tạc khẽ miết một quân bài nhỏ, chầm chậm chuyển qua chuyển lại giữa những đầu ngón tay, sau đó ném đi thật mạnh. Nó rơi xuống như một vốc tuyết bẩn thỉu.
Cậu hô to: "Lấy đi, ta đây chẳng thiếu tiền!".
Đám người kia đỏ mắt như chó thấy mồi ngon, chừng ấy tiền đủ để họ tiêu xài thoải mái. Họ quỳ bò hoặc nằm rạp xuống, vừa gào thét vừa cố nhặt những đồng xu vương vãi khắp nơi, có kẻ thì chăm chăm cướp đoạt, khắp sòng bài trở nên nhốn nháo.
Dung Ngọc mỉm cười trước cảnh tượng đầy hỗn loạn đó. Trong mắt cậu, những con người kia đã biến thành đủ mọi dáng hình - trâu, ngựa, gà, và cả lợn nữa... Cậu phấn khích vỗ bàn, nhiệt huyết hiện lên nơi gò má đỏ ửng.
Giá cắm nến bị xô loảng xoảng, ánh nến chập chờn phản chiếu trong đôi mắt Dung Ngọc, thắp lên sự quỷ quyệt điên rồ và đầy hưng phấn.
Tiếng cười ha ha vui sướng phát ra từ đôi môi đỏ mọng, thiếu niên như đóa hoa bung nở, vừa diễm lệ lại vừa quyến rũ, trở thành sắc màu duy nhất giữa thế giới hỗn tạp này.
Ryals note: Cuối chương tác giả có chú thích về ván bài của Dung Ngọc nhưng mình xin phép không edit nhé 〒▽〒 Mọi người thông cảm vì trình độ bài bạc của mình chỉ dừng ở old maid và tiến lên thôi...
Btw, có tin vui cho mọi người là tác giả đã cập nhật truyện gốc trở lại và tuyên bố không tạm dừng nữa. Yên tâm rồi nha ( •̀ ω •́)✧