Edit: Ryal
Phủ Tướng quân.
Cố Việt Trạch ngồi trong phòng uống rượu, rất không cam lòng vì lại lần nữa chịu thua Sở Đàn. Hắn ta không ngờ mình dẫn theo chừng ấy tên thích khách, toàn là binh sĩ tinh nhuệ của cha, mà lại thất bại thê thảm đến thế.
Ban đầu hắn ta khinh miệt Sở Đàn, nhưng sự khinh miệt ấy giờ đã đổi thành kiêng dè và khiếp sợ. Hắn ta không khỏi nghĩ về mái tóc và những ngón tay mình.
Lần tiếp theo hắn ta sẽ đánh mất thứ gì nữa đây?
Sự oán hận ngập trong đôi mắt, gương mặt vốn khôi ngô lại trở nên méo mó, Cố Việt Trạch uống chén rượu tiếp theo trong nỗi căm hờn – cũng chỉ là một cái mạng thôi, từ năm mười ba tuổi hắn ta đã lên chiến trường, chẳng lẽ còn sợ bị một tên tội nô trả thù hay sao?
"Việt Trạch, lần này đệ lỗ mãng quá". Dung Nguyệt chạy tới ngay khi biết tin, vừa vào cửa đã thấy Cố Việt Trạch đã uống đến say mèm.
Y khóa cửa phòng rồi quay người giằng lấy chén rượu, nét mặt lo lắng: "Sao đệ to gan quá vậy? Đệ dám dẫn người đi ám sát Dung Ngọc, đệ không biết Sở Đàn lợi hại đến mức nào hay sao? Có hắn thì sao đệ có thể chạm tay vào Dung Ngọc được cơ chứ?".
Cố Việt Trạch vốn đang căm hận, lại nghe Dung Nguyệt nói ra những lời trách cứ như thể đoan chắc mình đã thua xa Sở Đàn, bèn nổi cơn giận dữ. Hắn ta đấm xuống bàn thật mạnh: "Phải, Sở Đàn thì lợi hại, còn ta chỉ là một thằng vô dụng tốn cơm! Ta chỉ được phép ngồi im để hắn cạo đầu chặt tay mà không được quyền đáp trả à?!".
Bát đĩa và bầu rượu đều rơi cả xuống đất, vỡ ra từng mảnh.
Dung Nguyệt đứng giữa khung cảnh hỗn độn ấy mà nhìn Cố Việt Trạch với vẻ mặt đầy thất vọng. Vị Tướng quân trẻ tuổi của ngày xưa, con người phóng khoáng và quả cảm năm ấy... giờ đã khác hẳn.
Bắt gặp ánh mắt của y, Cố Việt Trạch chợt thấy lòng mình sợ hãi. Hắn ta ôm eo Dung Nguyệt, khổ sở van nài: "Xin lỗi Nhị lang, ta không nên nổi giận với huynh... Lúc đầu ta chỉ muốn thay huynh nói vài lời để dạy dỗ tên Dung Ngọc kia thôi, ta đâu ngờ mọi chuyện lại ra nông nỗi này".
Cố Việt Trạch bỗng như bị nhấn chìm trong hối hận – nếu trước đây hắn ta không bắn tên vào con ngựa đó, nếu hắn ta không ép Dung Ngọc rơi xuống vực sâu, nếu hắn ta chịu xin lỗi tử tế khi theo Thái tử đến phủ họ Dung thăm hỏi, liệu sự thể có khác?
Liệu hắn ta có bị người người chế nhạo, thậm chí còn đánh mất tiền đồ xán lạn nay mai?
Cố Việt Trạch vùi mặt vào eo Dung Nguyệt, nghẹn ngào nức nở.
Ánh mắt Dung Nguyệt mềm nhũn, y cũng giơ tay ôm lấy hắn ta. Đây là người y yêu kiếp trước, y không đành lòng thờ ơ để rồi phải thấy hắn ta chết trước mặt mình.
"Đệ đã nói gì với Thái tử điện hạ chưa? Ngài biết chuyện đệ dẫn người đi giết Dung Ngọc chứ?".
Cố Việt Trạch lắc đầu: "Ta chưa nói gì cả".
Sao hắn ta dám nói với Thái tử? Thái tử đã cảnh cáo hắn ta rằng không được động vào Dung Ngọc, nếu biết chuyện chắc chắn gã sẽ trách phạt hắn ta.
Dung Nguyệt đặt tay lên vai Cố Việt Trạch, nghiêm túc nói: "Đệ cùng ta tới chỗ Thái tử ngay bây giờ. Đại tướng quân không còn ở đây, chỉ mình ngài ấy có thể giúp đệ".
"Huynh sợ ta bị Sở Đàn trả đũa sao?". Cố Việt Trạch cười mỉa mai. "Hắn sẽ không tới đâu. Ta đã chém hắn một nhát, có khi giờ này hắn còn đang dưỡng thương ấy chứ".
"Đệ chém hắn?". Mặt Dung Nguyệt trắng bệch ra, y lẩm bẩm. "Hắn là kẻ có thù tất báo, lần này đệ khiến hắn bị thương, chắc chắn lần sau hắn sẽ không để đệ được yên".
"Lần sau? Lần sau ta sẽ bôi kịch độc khắp thân đao, tiễn hắn xuống suối vàng!". Ánh mắt Cố Việt Trạch pha lẫn nỗi oán hờn và độc địa, hiển nhiên hắn ta đã coi Sở Đàn như kẻ thù không đội trời chung của mình.
"Đệ đấy!". Dung Nguyệt nhìn Cố Việt Trạch như đã sắp tẩu hỏa nhập ma, thở một hơi thật dài, nét lo lắng trải trên đầu mày khóe mắt.
"Nhị lang đừng lo". Hắn ta ôm lấy y. "Cha ta là Trấn Viễn Tướng quân, hắn không dám giết ta đâu, nếu không chắc chắn cha sẽ không tha cho hắn. Đợi khi nào cha chiến thắng trở về, ta sẽ mách cha rằng có một tên nô tài thấp kém dám ám sát ta, cả tên Dung Ngọc khốn kiếp kia nữa, chúng không trốn được đâu, Hoàng thượng cũng sẽ nghiêm phạt chúng! Ta muốn chúng phải chết không có chỗ chôn, cũng nhân tiện báo thù cho huynh một thể".
Cố Việt Trạch nói chắc như bắp, nhưng ánh mắt lại có vẻ hoang mang – chẳng biết hắn ta đang an ủi Dung Nguyệt hay tự an ủi chính mình.
Trước khi lên đường ra trận, cha từng dặn hắn ta không được gây chuyện ở kinh thành. Nguyên Cảnh Đế đã lớn tuổi nên ngày càng đa nghi, đến cả một lão thần đã cống hiến trên lưng ngựa cả đời như Trấn Viễn Tướng quân mà lão cũng mang lòng kiêng kị.
Cùng lúc ấy, Dung Nguyệt cũng nghĩ ngợi mông lung.
Y rất hận Sở Đàn – rất hận, nhưng cũng rất sợ.
Từ ngày sống lại, không phải y chưa từng nghĩ đến chuyện tiết lộ thân phận thật của Sở Đàn. Chắc chắn Hoàng đế sẽ cho người truy sát hắn. Phải nhân lúc Sở Đàn còn chưa đủ lông đủ cánh mà dìm hắn xuống vực sâu, để chuyện kiếp trước không xảy ra thêm một lần nào khác.
Nhưng y cũng đề phòng Hoàng đế. Nguyên Cảnh Đế có tính đa nghi rất nặng, nếu biết chuyện thì chỉ e lão cũng nghi ngờ rằng nhà họ Dung thu nhận Sở Đàn là có mục đích, cả cha mẹ lẫn bản thân y đều không được an toàn.
Nếu Hoàng đế không hạ lệnh, những thủ đoạn nhỏ nhoi cũng không thể đả động đến Sở Đàn. Và có khi chính Dung Nguyệt sẽ mất mạng.
Y ngẩn người một lúc lâu, cúi xuống xoa đầu Cố Việt Trạch.
Trong những giây phút cuối cùng của kiếp trước, y mới phát hiện thì ra mối tình hoàn mỹ cũng chỉ là một âm mưu đáng sợ với đích đến là quyền lực tối cao.
Vệ Kinh Đàn là tên ác quỷ chơi đùa với số mệnh họ, cuối cùng chẳng rõ vì sao mà hắn lại phát điên, cả bốn người đều bị giết chết, chính hắn cũng chết.
Nhưng Dung Nguyệt vẫn nhớ rõ một điều – kiếp trước, khi bị Vệ Kinh Đàn hành hạ, Cố Việt Trạch vẫn hết lòng bảo vệ y.
Y đã sống lại kiếp này, sao nỡ phụ Cố Việt Trạch thêm một lần nữa.
"Ta sẽ giúp đệ mà, Việt Trạch". Dung Nguyệt thấp giọng thì thào.
Đoàn xe đi đường bộ hết mười ngày, cuối cùng cũng đổi sang đường thủy bằng một con thuyền dẫn tới Dương Châu.
Dung Ngọc hào phóng vung tay bao trọn cả thuyền. Thế nhưng kiếp trước cậu chưa bao giờ đi tàu thuyền, nào biết mình bị say sóng, thành ra vừa đặt chân lên thuyền đã nôn mửa liên tục.
Mặc Thư lo sốt vó: "Sao thế này? Hồi trước công tử có bị say sóng đâu!".
Nhìn gương mặt tái mét của chủ nhân, nó sốt ruột đến nỗi túm cổ áo thầy thuốc lắc qua lắc lại: "Mau nghĩ cách đi chứ!".
Thầy thuốc cũng toát mồ hôi lạnh, không phải vì Mặc Thư mà là vì ánh mắt lạnh căm căm như thể sẽ giết lão ngay lập tức nếu lão không thể trị hết bệnh từ phía Sở Đàn.
Lão lau trán, run run móc một túi gừng ra từ trong hòm thuốc: "Xin công tử hãy ngậm lát gừng này dưới lưỡi rồi day huyệt nội quan [1], chứng bệnh say tàu thuyền sẽ dần giảm bớt".
[1] Một huyệt nằm ở mặt trong cổ tay.
Mặc Thư vội vàng đưa lát gừng cho Dung Ngọc, cậu nghiêng đầu, vừa ngửi thấy mùi gừng đã thấy dạ dày quặn lên muốn ói.
"Ca nhi!". Nó sốt ruột giậm chân, nhưng dù có khuyên đến mấy Dung Ngọc cũng chẳng há miệng.
Sở Đàn lạnh giọng: "Gừng có tác dụng thật chứ?".
Thầy thuốc gật đầu như trống bỏi: "Thật ạ, gừng ấm giảm nôn...".
Lão còn chưa dứt lời mà Sở Đàn đã giật lấy lát gừng của Mặc Thư, miết cằm Dung Ngọc để ép miệng cậu phải há ra, nhanh tay nhét nó vào dưới lưỡi.
Dung Ngọc không kịp phản ứng, trong miệng toàn mùi gừng cay kích thích mạnh vào vị giác. Hai mắt cậu mở to, ngấn lệ, nhìn Sở Đàn đầy thảng thốt, không ngờ hắn lại to gan đến nỗi dám bắt ép mình.
Sở Đàn bịt miệng cậu: "Công tử muốn mắng ta thì cũng nên đợi đến lúc người đã khỏe lại".
Hắn bước ra sau bế cậu lên đùi mình, hai tay ôm vòng phía trước, bắt đầu ấn nhẹ huyệt nội quan.
Mặc Thư thấy thế thì kéo thầy thuốc ra ngoài với vẻ mặt cực kì khó tả, chừa lại không gian riêng cho họ.
Dung Ngọc giận đến nỗi muốn vùng ra đánh Sở Đàn, thế mà cái ôm kia chặt như gọng kìm bằng thép, cậu chẳng cử động được.
Dung Ngọc vừa định mở miệng nhè lát gừng ra đã bị Sở Đàn phát hiện ngay lập tức, hắn dùng hai ngón tay kẹp môi cậu lại.
Cậu có cảm giác như lửa giận đã bốc lên tới đỉnh đầu.
Sau một lúc giãy giụa, Dung Ngọc bỗng thấy đỡ buồn nôn hơn chút ít và cơn váng đầu hoa mắt cũng không còn nữa.
Cậu khựng lại, nhưng vẫn chưa hết giận.
Hơn nửa canh giờ trôi qua, Sở Đàn nhìn nét mặt Dung Ngọc như thăm dò, thấp giọng hỏi: "Công tử thấy đỡ hơn rồi chứ?".
Dung Ngọc đáp trả bằng một ánh mắt âm u, bất chợt nhổ lát gừng trong miệng vào mặt hắn: "Ngươi to gan lắm rồi đấy nhỉ? Dám ép buộc ta!".
Sở Đàn nhướng mi bắt lấy, ăn sạch lát gừng kia ngay trước mặt cậu. Đôi ngươi hắn đầy càn rỡ, bờ môi mỏng khẽ cong, từng cử chỉ hệt như đang nhấm nháp một thứ gì rất khác.
"Kinh tởm!". Dung Ngọc lườm hắn rồi chui vào chăn, nằm quay lưng lại, không muốn nhìn thấy cái tên vô sỉ này thêm lần nào nữa.
Thế nhưng đệm giường lập tức lõm xuống, một cái ôm nóng như lửa xáp lại, đôi tay rắn rỏi siết chặt cậu vào lòng.
"Sở Đàn!". Dung Ngọc nổi giận. Đã đến nước này rồi mà hắn còn dám giở trò với cậu, đúng là ăn gan hùm mật gấu.
Cậu bực tức gỡ tay Sở Đàn, dùng cùi chỏ huých mạnh, chợt nghe hắn đau đớn kêu rên.
Dung Ngọc đơ ra, quay người. Sở Đàn vừa cau mày vừa lấy tay đè lên vết thương lúc trước.
Cậu nheo mắt cởi áo hắn, chỉ thấy máu đỏ tươi loang lổ trên băng gạc.
"Miệng vết thương vỡ ra rồi". Dung Ngọc hít một hơi sâu. "Để ta gọi thầy thuốc".
"Không cần đâu". Sở Đàn ấn tay cậu xuống. "Công tử cho ta ôm ngủ một lúc là được".
Dung Ngọc sửng sốt, khẽ nheo mắt lại.
Sắc mặt Sở Đàn trắng bệch, mồ hôi rịn ra trên trán, hắn nói bằng giọng yếu ớt: "Chỉ hơi nhức thôi ấy mà, ta chịu được. Công tử để ta ngủ ở đây cho thoải mái nhé? Giường trong phòng ta không mềm bằng giường công tử".
Dung Ngọc: "...". Hắn tưởng mình ngu thật đấy à?
Thôi bỏ đi, cậu nhắm mắt, ngầm cho phép Sở Đàn ôm eo mình.
Gã thanh niên ngủ rất nhanh, chẳng bao lâu sau hơi thở hắn đã đều đều theo từng nhịp.
Dung Ngọc giơ tay, những đầu ngón tay khẽ mân mê từng đường nét sắc bén mà có đôi phần uể oải.
Từ cái đêm Cố Việt Trạch tìm tới ám sát, Sở Đàn chỉ lo hắn ta sẽ quay lại nên cứ ôm đao đứng gác ngoài cửa, chưa được ngon giấc lần nào.
Hôm nay lên thuyền, khắp thuyền chỉ toàn người của họ, cuối cùng hắn cũng không cần cảnh giác cao độ đến thế nữa.
Dung Ngọc níu lấy vạt áo Sở Đàn, tìm một góc êm ái nhất trong vòng tay hắn rồi cũng chìm vào giấc ngủ.
Lời tác giả: Chương sau cho chơi trên thuyền nhé, đỡ uổng chuyến đi lần này hê hê hê.
Ryals note: Còn 4 ngày nữa có kết quả xét tuyển của trường mình thích, cứ nghĩ đến là lại thấy run >︿<