Edit: Ryal
Sáng sớm, ba chiếc xe ngựa xuất phát từ cửa lớn nhà họ Dung.
Hầu như chẳng ai đưa tiễn.
Dung Tu Vĩnh đã lên chầu triều. Lão không quan tâm chuyện Dung Ngọc về Dương Châu bởi năm nào mà chẳng vậy.
Dung Nguyệt luôn nhốt mình trong viện từ khi tỉnh lại, chỉ ra ngoài một lần duy nhất để tới phủ Tướng quân thăm Cố Việt Trạch bị đứt tay. Y tuyên bố mình muốn chuyên tâm chuẩn bị cho kì thi Hương mùa thu sắp tới, ngay cả những công tử muốn đến hỏi han cũng bị chặn ngoài cửa, Dung Ngọc lại càng không gặp mặt bao giờ.
Chỉ còn hai người đứng tiễn: bà vú Tần thương cậu thật lòng và Bạch thị giở trò mèo khóc chuột.
Bạch thị được tỳ nữ dìu ra cửa, nét mặt lo lắng, giọng cũng yếu ớt.
"Tam ca nhi à, con nhất định phải tới Dương Châu sao? Hay năm nay con cứ ăn sinh nhật ở nhà mình nhé? Nhất định mẫu thân sẽ tổ chức cho con thật tươm tất để con nở mày nở mặt. Mẫu thân biết con thương nhớ người mẹ ruột đã mất, nhưng Dương Châu xa quá, mẫu thân thực sự lo lắng vô cùng".
Đúng là hình mẫu mẹ hiền tiêu chuẩn.
Thế nhưng thị đâu có nói những lời này để Dung Ngọc nghe, mà muốn cho đám dân đang hóng hớt xung quanh nghe mới đúng. Thị vờ vịt cốt cũng chỉ để những người ngoài không biết chuyện nghĩ mình là một bà mẹ kế khoan dung, tốt bụng, còn Dung Ngọc là đứa con vô ơn bất hiếu, không biết đúng sai là gì.
Ánh mắt Dung Ngọc thoáng nét mỉa mai. Cậu đã mang trên lưng trăm ngàn tiếng xấu, chẳng lẽ còn để tâm chút chuyện cỏn con thế này?
Tiếc là hôm nay cậu không khỏe, không muốn lá mặt lá trái với thị, cũng chẳng muốn nhìn thấy người đàn bà miệng nam mô bụng bồ dao găm trước mắt. Cậu nói với bà vú Tần vài câu rồi buông mành cửa sổ, quay sang bảo Mặc Thư: "Đi nào".
Bạch thị bị lơ đẹp thở ra một hơi thật dài, gương mặt buồn bã, còn lảo đảo suýt khuỵu chân.
Những người xung quanh xì xào chỉ trỏ chiếc xe ngựa đang xa dần.
Dĩ nhiên không phải ai cũng bất bình thay Bạch thị, chủ yếu là do phía sau xe ngựa của Dung Ngọc có lôi theo một kẻ bị buộc dây thừng vào cổ tay, nom như người phạm tội.
Ai ai cũng lắc đầu bàn tán, lại có thêm một minh chứng cho sự độc ác của Tam lang nhà họ Dung kìa. Dù sao cũng là con người mà lại bị buộc dây kéo đi như súc vật, đúng là tàn nhẫn biết bao!
Mặc Thư vén mành liếc mắt, chỉ thấy Sở Đàn vẫn đi rất điềm nhiên, nét mặt bình tĩnh, không có chút bất mãn nào.
Lát nữa ra khỏi thành ngựa sẽ bắt đầu tung vó, để xem nhà ngươi còn bình tĩnh được hay không!
Mặc Thư dứ dứ nắm đấm về phía hắn.
Sáng nay nó vào phòng chính gọi Dung Ngọc dậy, phát hiện công tử nằm cuộn mình trong chăn, mặt đỏ hồng, ngủ say như chết.
Nó sợ muộn giờ, bèn đánh thức Dung Ngọc rồi đỡ chủ nhân ngồi dậy.
Kết quả thì sao? Vừa vén chăn lên nó đã nhìn thấy những dấu vết loang lổ lộ ra dọc theo cổ áo, càng khỏi nói cảnh tượng bên dưới lớp áo trong thoạt trông chỉnh tề sẽ thế nào.
Mặc Thư hầu Dung Ngọc mặc xiêm y với đủ những suy nghĩ phức tạp, lại ngồi xổm xuống giúp cậu đi tất, bắt gặp hai dấu răng màu tím thẫm như chó gặm trên mu bàn chân trắng mịn màng.
Nó nuốt nước bọt, vén ống quần cậu lên – bắp chân nõn nà đầy dấu ngón tay và dấu răng đỏ tím, nhìn mà giật mình thon thót.
Nắm tay Mặc Thư siết chặt. Nó nhớ lại cảnh Sở Đàn hăng hái luyện quyền mà nó bắt gặp khi bước vào viện ban nãy, còn chủ nhân đáng thương của nó thì sao? Vừa mệt vừa buồn ngủ, đã thế còn không ngồi thẳng dậy được.
Đáng ghét!
Là nam sủng mà không ra dáng nam sủng chút nào!
Nó đang bực bội thì Dung Ngọc bỗng ra lệnh không cho Sở Đàn lên xe, bắt hắn phải chạy theo với đôi tay bị dây thừng trói chặt; bèn lập tức hớn ha hớn hở.
Hì hì.
Mặc Thư lườm Sở Đàn một cái rồi buông mành, phát hiện Dung Ngọc đã nằm xuống. Cậu bị giày vò quá dữ dội, lưng và eo nhức buốt, bụng dưới cũng thấy nằng nặng, chỉ khi nằm xuống mới dễ chịu hơn đôi phần.
Mặc Thư niềm nở: "Ca nhi ơi, để em xoa bóp cho cậu nhé".
Dung Ngọc nhắm mắt ừm một tiếng đầy miễn cưỡng.
Thế là Mặc Thư ngồi xuống xoa bóp cho Dung Ngọc. Kĩ thuật của nó vô cùng tốt nhờ những năm tháng hầu hạ chủ nhân từ khi còn rất nhỏ, bóp vai rồi lại xoa eo, mát xa đùi, khiến Dung Ngọc thấy cực kì thoải mái.
Cảm giác đau nhức toàn thân dần giảm bớt, cậu mơ màng thiếp đi.
Giấc ngủ ấy kéo dài rất lâu, khi Dung Ngọc dậy thì mặt trời đã treo trên đỉnh, xe ngựa đang ở ngoài thành.
"Ca nhi dậy rồi". Mặc Thư cầm khăn lau mồ hôi bên thái dương giúp cậu, lại dâng lên một chén trà âm ấm.
"Giờ nào rồi?".
"Giờ Ngọ một khắc, thưa cậu".
Dung Ngọc nhấp ngụm trà nhuận họng: "Bảo họ tìm chỗ nghỉ chân, ăn trưa rồi hẵng đi tiếp".
Chuyến này có mười mấy người đi theo gồm cả phu xe và hộ vệ, nếu để họ đói meo đói mốc thì chẳng ai dám chắc sẽ không có sai lầm xảy ra.
"Vâng ạ".
Họ đang đi qua đường mòn trên núi nên đành nghỉ chân ở một bãi đất trống trong rừng. Đoàn người xuống xe nhóm lửa, hâm nóng lương khô.
Mặc Thư bước xuống dặn dò, chốc lát sau mới bưng lên một đĩa bánh nhân thịt còn bốc khói.
"Mẹ em dậy làm từ sáng sớm, xin công tử dùng tạm. Hết ngọn núi này là đến trạm dịch rồi mình sẽ ăn một bữa ra trò".
Dung Ngọc không có hứng, chẳng ăn miếng nào, chỉ lắc đầu đẩy cái đĩa sang một bên. Cậu bảo Mặc Thư gọi Sở Đàn tới.
Một lúc sau Sở Đàn bước lên xe ngựa, trên mặt mồ hôi đầm đìa.
Dung Ngọc tựa người trên đệm, giọng biếng nhác: "Mệt không?".
Hắn khàn giọng trả lời: "Mệt".
Sở Đàn đã chạy theo xe ngựa đến tận trưa, muốn dừng lại thở dốc đôi lần cũng chẳng được, nếu chậm lại thì sẽ bị dây trói ép phải bước theo dù có ngã.
Hai đùi hắn nặng như đeo chì.
Dung Ngọc lại hỏi: "Đói không?".
"Đói".
Thái dương Sở Đàn đẫm mồ hôi, từng giọt mặn chát chảy xuống gương mặt đã đen đi hai ba phần, môi cũng tái nhợt và nứt nẻ, họng khô ran. Hắn còn chưa được uống nước chứ đừng nói đến chuyện ăn chút gì.
Dung Ngọc giơ tay, Sở Đàn cứ tưởng mình lại bị tát. Thế nhưng tiểu thiếu gia lại chỉ dùng những ngón tay trắng như ngọc mà lau mồ hôi trên trán hắn rồi nói bằng giọng dịu dàng: "Phạt thế này khổ hơn phạt roi đấy nhỉ".
Dung Ngọc trong sách gốc đã phải chịu chính hình phạt ấy nhưng thảm hại hơn nhiều, bởi đôi chân cậu vốn đã tàn tật mà đầu gối còn bị khoét rỗng. Cuối cùng nguyên chủ bị ngựa kéo đi đến chết, hai bắp đùi bị mài nát, trơ xương.
"Phải". Sở Đàn cúi đầu đáp, cọ mặt vào tay Dung Ngọc, đôi mắt đen thẫm. "Vì không được nhìn thấy công tử mà".
Bị phạt roi thì hắn còn được ngắm nhìn nét mặt đầy sức sống của tiểu thiếu gia, đỡ hơn quãng đường tẻ nhạt sau xe ngựa nhiều.
"Đáng đời ngươi!". Dung Ngọc rụt tay, trong mắt thoáng vẻ bất lực.
Cậu túm cái gối mềm bên cạnh đập Sở Đàn, vừa đập vừa mắng: "Ta còn khó chịu hơn ngươi, tại cái eo này mà đến giờ ta vẫn chưa ngồi thẳng được! Lại còn cả...".
Còn cả mông cũng sưng, đau nhức, nơi khó nói giữa hai chân vừa xót vừa tê, chỉ thoáng cử động thôi cũng ran rát vì cọ trúng quần.
Sở Đàn hiểu ý cậu, giả đò mắt: "Ta đã bôi thuốc cho công tử rồi, còn dùng miệng hầu công tử nữa, thế mà công tử vẫn đau sao?".
Dung Ngọc nghe những lời ấy mà tức điên. Đêm qua cậu bị chơi ngất nên chẳng nhớ được những chuyện về sau, lại càng không biết con chó hư này lén tháo rọ mõm, liếm khắp người mình.
"Thấp hèn, vô liêm sỉ, cút ra ngoài cho ta!". Cậu giận tới nỗi hai má đỏ bừng, cầm chén trà quăng vào đầu hắn.
Sở Đàn bắt lấy nó nhẹ như không rồi ngửa đầu uống sạch, yết hầu trượt lên trượt xuống, hai mắt lấp lánh ý cười: "Tạ ơn công tử đã rủ lòng thương xót".
Đấu khẩu với Dung Ngọc chắc chắn là một thú vui mà Sở Đàn sẽ không bao giờ thấy chán, bởi lần nào hắn cũng có thể khiến cậu giận đến mức muốn nổ tung.
Thế nên hắn phải trả giá bằng cách tiếp tục chạy theo xe ngựa với cái bụng trống rỗng.
Cuối cùng họ cũng tới trạm dịch trước khi mặt trời xuống núi, tất cả cùng ăn uống no nê rồi về phòng ngủ.
Mặc Thư ở cùng phòng với Dung Ngọc để tiện hầu chủ nhân như thường lệ, thế nhưng lần này có thêm Sở Đàn đòi chui vào ngủ chung với lí do chốn rừng núi hoang sơ này rất nguy hiểm.
Hắn nói mình nhất định phải ở bên công tử để bảo vệ cậu.
Mặc Thư lại trợn mắt, nghe chính nghĩa lắm đấy, thực ra muốn tranh giành với nó chứ gì. Nó quyết định phải tìm thời cơ mách với công tử rằng không thể giữ cái loại đàn ông ghen tuông này lại, tránh cho mai sau nhà cửa chẳng được yên.
Nhưng nó không ngờ Sở Đàn nói đúng.
Đêm xuống là lúc có chuyện.
Một nhóm người áo đen lặng lẽ lẻn vào trạm dịch, thổi thuốc mê cho từng phòng, khiến tất cả mọi người chìm vào giấc ngủ say.
Chỉ có Sở Đàn vừa chớm ngửi được mùi thuốc đã ngay lập tức nín thở, kéo áo che trên mũi, nhanh chóng nấp đi.
Chưa đến nửa khắc sau, một người áo đen đẩy cửa phòng Dung Ngọc. Mục tiêu của gã cực kì hiển nhiên – thanh đao dài lóe ánh sáng sắc lạnh nhắm thẳng vào bọc chăn rồi đâm xuống.
Thế nhưng gã nhanh chóng phát hiện có điều gì không ổn, vội vàng lật chăn lên, quả thực bên dưới chỉ có một cái gối mềm.
Gã thầm nghĩ: không ổn rồi. Tiếng vun vút xé gió vang lên từ phía sau lưng chỉ trong một hơi thở. Gã nhanh chóng nghiêng người né đi, quay lại giao chiến với Sở Đàn.
Người áo đen không địch nổi Sở Đàn, nhưng lại có rất nhiều kẻ giúp sức lũ lượt xông tới.
Sở Đàn lấy ít địch nhiều, khó mà chống đỡ nổi, huống chi kẻ địch đều dùng kiếm hoặc đao còn hắn chỉ có một con dao găm bé tẹo. Hắn dần thất thế.
Cũng may nhóm hộ vệ mà Dung Ngọc bỏ tiền ra thuê không đến nỗi vô dụng. Âm thanh kịch liệt đánh thức họ, những người đã tỉnh đều đứng dậy tham gia chỉ trong chốc lát.
Lũ người áo đen cũng chẳng ham chiến, thấy tình hình không ổn thì co giò chạy. Sở Đàn chỉ giết một tên rồi thả đám còn lại đi hết.
Hắn đã đoán được xuất thân của chúng trong lúc đánh nhau.
Sở Đàn ra lệnh cho các hộ vệ về nghỉ, nói với họ rằng đêm nay sẽ chẳng còn ai đến nữa. Hắn bế Dung Ngọc được giấu sau bức bình phong lên giường rồi kiên nhẫn đánh thức cậu.
Mãi sau Dung Ngọc mới tỉnh táo hơn đôi chút, cậu mở mắt, đầu đau như búa bổ.
Sở Đàn không giấu giếm mà kể hết những chuyện vừa rồi.
Dung Ngọc day huyệt thái dương, ngẫm nghĩ, cau mày hỏi: "Là Cố Việt Trạch?".
Sở Đàn gật đầu: "Công tử đoán không sai. Ban nãy giao chiến với đám người kia, ta phát hiện chúng không phải dân giang hồ mà là quân sĩ đã được huấn luyện nghiêm chỉnh. Ở kinh thành, kẻ vừa thù ghét chúng ta lại vừa có khả năng điều động chúng thì chỉ có mình Cố Việt Trạch".
Dung Ngọc bực bội mím môi, bỗng nhìn thấy vết máu trên ngực áo hắn: "Ngươi bị thương à?".
Sở Đàn cụp mắt, thản nhiên đáp: "Không sao".
"Lại đây để ta xem".
Dung Ngọc vạch áo hắn, chỉ thấy trên ngực là một vết chém sâu tới nỗi da thịt bị chẻ sang hai bên, máu chảy không ngừng.
"Đây mà là không sao? Tên đó mà chém sâu hơn chút nữa thì ngươi đã chết rồi!". Dung Ngọc nhíu mày, cao giọng.
Sở Đàn cong môi: "Công tử có lòng thương ta thì giúp ta bôi thuốc nhé".
Hắn lấy ra một chiếc bình bằng ngọc – đó là thuốc trị thương của Thái Thư, vốn chỉ cầm theo để đề phòng, ai ngờ vừa ra khỏi kinh đô đã cần dùng tới.
"Ta có lòng thương ngươi cái con khỉ mốc!". Lúc nào rồi mà còn cợt nhả trêu ghẹo, Dung Ngọc lườm hắn.
Thế nhưng dù có chửi mắng ngoài miệng thì bàn tay cậu vẫn rất nhẹ nhàng. Thuốc bột được rắc đều lên vết thương, tiếp theo là băng kĩ lại bằng vải trắng.
Dung Ngọc nhìn băng vải quấn thành từng lớp, lại nhìn vết sẹo sói cắn đầy dữ tợn và cả vết roi trên ngực bụng Sở Đàn...
Hình như những vết thương nông sâu cùng những vết sẹo đậm mờ trên cơ thể hắn, bất kể gián tiếp hay trực tiếp, đều có liên quan đến cậu.
Ánh mắt Dung Ngọc sầm xuống, mân mê từng tấc da thịt lồi lõm đủ cả. Cậu không biết yêu thương là gì, chỉ thấy cảm giác nhoi nhói từ đầu ngón tay lan vào tận tim, vô cùng khó chịu.
Sở Đàn ôm eo Dung Ngọc kéo cậu về phía mình, cúi đầu hôn lên đôi mắt xinh đẹp của tiểu thiếu gia.
Lần này Dung Ngọc không mắng hắn nữa. Cậu tránh chạm vào vết thương của hắn, vươn tay, vùi mặt vào cần cổ nóng rực của gã thanh niên vừa vào sinh ra tử vì mình.
Hai người cùng im lặng, bầu không khí dần trở nên ấm áp.
Sở Đàn nhướng mày đầy ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên Dung Ngọc ôm lấy hắn, cũng là lần đầu tiên cậu đáp lại hắn bằng thứ xúc cảm hắn chờ mong.
Vết thương lần này rất có giá trị!
Nhưng hắn chưa quên kẻ nào đã khiến mình bị thương. Sở Đàn nheo mắt, đôi đồng tử lóe lên tia sáng lành lạnh.
Hắn vốn định để Cố Việt Trạch sống thêm hai tháng. Xem ra không cần làm thế nữa rồi.
Lời tác giả:
Mặc Thư *đấm đất hô to*: Ta vẫn còn nằm trên đất kia kìa, không ai thèm quan tâm sao!
Ryals note: Mình đã quay lại sau một khoảng nghỉ ngắn ˋ( ° ▽、°) Và thú thật mình vẫn chưa hết stress, chưa ổn hoàn toàn, nhưng đã đỡ hơn. Mình có tật xấu là mỗi khi stress lại tiêu tiền nên đã đặt một đống comm: comm vẽ riêng Dung Ngọc, comm vẽ riêng Sở Đàn, comm vẽ cả hai, comm vẽ Oliver và Nemo cùng cả Ann nữa.
Cảm ơn mọi người vì đã luôn an ủi mình.
Tiện đây, nếu bạn cần, mình sẽ chia sẻ cách mình chống trả những bất ổn về tâm lí với cương vị một bệnh nhân mắc trầm cảm mức nhẹ đến vừa. Mình xin lỗi nếu phần này quá tiêu cực nhé, ai không quan tâm thì cứ bỏ qua cũng được.
Dĩ nhiên cách đảm bảo nhất để thoát khỏi bệnh tâm lí là tìm đến người có chuyên môn như chuyên gia tâm lí, bác sĩ tâm thần... để được giúp đỡ; hay tâm sự với người thân và bạn bè. Nhưng nếu bạn chưa đủ sẵn sàng để gặp họ, hay chưa đủ kinh phí để trang trải một cuộc thăm khám bài bản; và nếu bạn lo rằng sự tiêu cực của bản thân sẽ ảnh hưởng đến những người xung quanh, hoặc không tin tưởng ai đến mức có thể chia sẻ nỗi niềm, thì bạn có thể thử cách trút bầu tâm sự với người xa lạ. Đây là hai nơi mình tìm đến:
1. Đường dây nóng Ngày Mai. Chỉ cần search google là bạn sẽ tìm thấy số điện thoại, các tình nguyện viên sẽ chỉ lắng nghe và không phán xét bạn. Tuy nhiên hãy để ý khung giờ hoạt động của đường dây nhé.
2. Nếu bạn stress out lúc đêm khuya như mình, không thể gọi điện cho đường dây nóng Ngày Mai, hoặc không thích nói chuyện với con người, thì hãy nói chuyện với trí tuệ nhân tạo (AI). Nghe có vẻ lạ nhưng thực sự cách này tương đối hữu ích và được mình sử dụng thường xuyên hơn cách đầu tiên. Chắc các bạn cũng biết trang web Character.AI khá nổi tiếng dạo gần đây nhỉ? Ở đó có một AI tên Psychologist (nghĩa là nhà tâm lí học), được làm ra bởi người học chuyên ngành về tâm lí. AI này sẽ lắng nghe bạn, an ủi bạn, và đưa ra lời khuyên cho bạn nếu cần. Dạo này trang web đã có tiếng Việt nhưng vì mình toàn nhắn bằng tiếng Anh nên không biết AI Psychologist đã được cập nhật tiếng Việt chưa, các bạn có thể thử nhắn nhé. Tiếng Anh mà AI này sử dụng cũng tương đối dễ hiểu.
Còn nếu bạn muốn tìm địa chỉ khám tâm lí uy tín, mình rất tiếc vì không thể đưa ra gợi ý cho bạn. Mình chỉ có thể khuyên bạn đừng sử dụng dịch vụ khám tâm lí của bệnh viện Bạch Mai vì mình đã có trải nghiệm không tốt ở đó.
Gửi những bạn đã đọc đến đây, mình không dám chúc bạn hoàn toàn vượt qua căn bệnh tâm lí, vì đôi khi những ám ảnh có thể theo ta đến suốt cuộc đời. Nhưng mong là bạn sẽ thấy ổn hơn.