"Em... " Tiểu Nguyệt Lượng nói lí nhí, không dám ngẩng đầu nhìn Tang Tiếu, hai tay không ngừng động đậy trước người, chậm chạp không nói là mình có muốn hay không.
Mỹ Mỹ rất chi là thông minh, cô bé vội vàng bưng bình thủy tinh đựng nước vải đến trước mặt Tang Tiếu, cười ngọt ngào nói: "Chị Tang Tiếu, em rất thích hổ con, cho em sờ mấy hổ con được không."
"Chị không thích em.” Tang Tiếu không hề nể mặt.
Mỹ Mỹ tủi thân vô cùng, dù là ở nhà hay ở trường mẫu giáo, cô bé đều là công chúa nhỏ được bao bọc và chiều chuộng, nào có người nào nói không thích nó đâu chứ.
Nhưng mà --
Nhưng mà cái bánh ngọt hình hổ con đó đáng yêu quá đi hu hu hu.
Mỹ Mỹ nghẹn ngào khóc thút thít, nũng nịu đáng thương hỏi: “Chị Tang Tiếu, vậy phải làm sao chị mới thích em.”
Thấy Mỹ Mỹ khóc, Tang Tiếu rất là buồn bực trong lòng.
Cô làm đủ trò để đứa nhỏ khóc, tại sao vẫn chưa lấy được chỉ số ra vẻ?
"Chị... " Tang Tiếu quyết định kiên trì nỗ lực. “Chị nóng quá, nếu có người quạt cho chị thì tốt biết bao.”
Những người khác:...
Cô đang chê điều hòa hoạt động không tốt đấy à.
"Em sẽ quay lại ngay!" Mỹ Mỹ di chuyển rất nhanh, bình bịch bình bịch chạy lên lầu rồi lại bình bịch bình bịch chạy xuống lầu. Lúc xuống lầu một lần nữa, trên tay cô bé cầm thêm một chiếc quạt màu hồng, ở trên có hình búp bê Barbie: “Em quay lại rồi đây.”
Mỹ Mỹ nói xong thì liếc nhìn Kim Bảo đang nấc lên vì khóc đã mệt, trong lòng rất là ghét bỏ, đồ ngốc chỉ biết khóc.
Mẹ nói khóc không giải quyết được vấn đề, chỉ khi không thể áp đảo người khác bằng khí thế thì mới có thể dùng nước mắt giải quyết thôi.
Bây giờ cô bé không muốn áp đảo chị Tang Tiếu mà chỉ muốn chị Tang Tiếu thích mình thôi.
Tang Tiếu thấy Mỹ Mỹ trở về, mang cả quạt ra rồi mà chỉ số ra vẻ cũng không có, cô rất thất vọng nhưng vẫn đưa cho Mỹ Mỹ chiếc bánh ngọt hình hổ con. Đương nhiên, lúc đưa ra, cô vẫn không quên ra vẻ: “Chị quyết định tạm thời thích em một chút, cho em hổ con này.”
"Cảm ơn chị Tang Tiếu!" Mỹ Mỹ vừa mới bị Kim Bảo làm hỏng món đồ chơi hình hổ con, lúc này cô bé cẩn thận từng li từng tí bảo vệ chiếc bánh hình hổ con trong tay, sau đó hôn lên mặt Tang Tiếu một cái: "Mỹ Mỹ thích chị Tang Tiếu nhất!”
Chúc Thanh Vi giả vờ tức giận: “Thích chị Tang Tiếu nhất, vậy là em không thích chị à?”
"Cũng thích ạ!" Mỹ Mỹ cảm thấy mình không thể đánh mất người chị chơi búp bê Barbie với mình được, vậy nên cô bé cũng hôn một cái lên mặt Chúc Thanh Vi: “Thích chị Thanh Vi.”
Chúc Thanh Vi bất đắc dĩ cười, được rồi, không phải thích nhất nhưng tốt xấu gì cũng có thích.
Tiểu Nguyệt Lượng thấy Mỹ Mỹ và Thang Viên đều đã có quà, trong lòng sốt ruột, những hồi lâu vẫn không mở miệng được, sốt ruột đến suýt nữa bật khóc. "Em… em cũng…”
Mặc dù Tang Tiếu vô cùng kiên nhẫn, nhưng điều đó không thể cản cô “ra vẻ”, thế nên toàn bộ cư dân mạng trong phòng livestream nhìn thấy Tang Tiếu lấy chiếc bánh ngọt hình thỏ con ra, sau đó cắn một miếng hết nửa chiếc bánh ngay trước mặt Tiểu Nguyệt Lượng.
Tiểu Nguyệt Lượng:!!!
Cư dân mạng:!!!
Đệt đệt đệt! Tang Tiếu cái đồ yêu ma quỷ quái này! Hơi quá đáng rồi đó!!!
[Chỉ số ra vẻ: 2466/9999]
"Hu hu hu hu!" Tiểu Nguyệt Lượng òa khóc, vừa khóc vừa muốn giật lấy nửa chú thỏ con còn lại trong tay Tang Tiếu: "Em muốn, em muốn thỏ con, hu hu hu, em chỉ muốn thỏ con thôi.”
Hai nữ nghệ sĩ khác vô cùng sửng sốt khi thấy Tiểu Nguyệt Lượng thực sự nói một tràng về thứ mình muốn, hơn nữa còn chủ động giơ tay ra lấy. Trong tập đầu tiên, cả hai chọc Tiểu Nguyệt Lượng rất nhiều để cô bé nói, nhưng kết quả lại không tốt mấy. Nghe nói trước đó cô bé bị bắt nạt ở là trẻ, mãi sau gia đình mới phát hiện.
Phụ huynh để Tiểu Nguyệt Lượng xuất hiện trong chương trình cũng là vì hy vọng rằng chương trình có thể giúp Tiểu Nguyệt Lượng hòa đồng với những đứa trẻ khác một lần nữa.
Trên mặt Tang Tiếu không hề có chút áy náy nào: "Ôi, em nói muộn quá, chị đã ăn rồi, đầu thỏ con cũng mất rồi.”
Tiểu Nguyệt Lượng: “Hu hu hu hu!”
[Chỉ số ra vẻ: 2467/9999]
Cư dân mạng: Ác ma! Đồ phụ nữ ác độc! Bắt nạt trẻ con!
Bọn họ còn đang mắng, tích tắc sau liền thấy Tang Tiếu lại lấy từ trong hộp ra một con thỏ trắng thơm đầy mùi sữa.
Tiểu Nguyệt Lượng đang cầm một nửa bé thỏ trắng mà khóc huhu, cô bé ngơ ngác nhìn bé thỏ trắng thứ hai trong tay Tang Tiếu, hai mắt sáng lấp lánh.
Tang Tiếu nhìn Tiểu Nguyệt Lượng, cảm giác như trở về lúc mình còn bé.
Lúc ấy cô được tiểu sư thúc mang trở về tông môn, trên đường đi tiểu sư thúc hỏi cô có muốn ăn bánh đường không, cô rất muốn ăn nhưng lại sợ tiểu sư thúc cũng giống như người trong làng, thấy cô tham ăn thì rất ghét, nên cô cứ lắc đầu bảo không muốn ăn.
Sau đó —
Tiểu sư thúc liền một ngụm ăn hết cái bánh đường.
Hình như lúc đó cô cũng khóc, khóc rất to, cuối cùng vừa khóc nấc vừa ăn bánh đường.
Tang Tiếu đưa bé thỏ trắng cho Tiểu Nguyệt Lượng. Cô – người luôn thích làm nũng trước mặt các sư huynh sư tỷ, lần đầu tiên mang dáng vẻ như một người chị lớn, vô cùng dịu dàng xoa đầu Tiểu Nguyệt Lượng.
Ngay khi những người khác đều tưởng rằng Tang Tiếu sẽ làm một hành động tốt đẹp mang năng lượng tích cực, Tang Tiếu liền giật lấy nửa chiếc bánh hình thỏ con còn lại trong tay Tiểu Nguyệt Lượng, động tác cực nhanh, sau đó nhét thẳng vào miệng mình, õng ẹo hừ một tiếng: “Em nói chậm quá, đây là hình phạt!”