Phản Xuyên Vào Showbiz, Ta Cầm Nhầm Kịch Bản ''Hay Ra Vẻ''

Chương 215




Ban nãy anh gửi video cho Tang Tiếu, tình cờ thấy được hình chụp chung của Thẩm Thư Triệt và Tang Tiếu trên vòng bạn bè.
Chẳng hiểu sao, nhìn thằng cháu mình đứng chung với Tang Tiếu anh cảm thấy rất bình thường nhưng khi nhìn thấy Thẩm Thư Triệt đứng cùng Tang Tiếu, anh càng xem càng ngứa mắt Thẩm Thư Triệt.
Mãi cho đến khi anh xuất hiện tại sân bay nước T vào buổi tối cũng chưa nghĩ ra được vì sao mình lại có suy nghĩ như vậy.
Thẩm Thư Triệt đáp lại Quý Kỳ Tây bằng một nụ cười hòa nhã và lễ độ: “Nếu Tang Tiếu muốn tôi làm người đại diện thì tôi đương nhiên vui lòng một trăm phần trăm.”
Anh không biết Quý Kỳ Tây, nhưng nghe cách Tang Tiếu gọi Quý Kỳ Tây thì anh cũng có thể đoán được thân phận của người đối diện. Hơn nữa, đoán chừng Quý Kỳ Tây này chính là West - nhân vật chính lượn diều trong video.
Thẩm Thư Triệt có vô số suy đoán, nhưng không thể hiện ra mặt. Anh nhẹ nhàng hỏi: “Tôi và Tang Tiếu là sư huynh muội, một người đại diện như anh hình như quản hơi rộng quá rồi thì phải?”
Hành lang bỗng chốc im lặng như tờ.
Tang Tiếu trái nhìn Thẩm Thư Triệt, trước nhìn Quý Kỳ Tây. Không biết có phải ảo giác không, cô cứ cảm thấy lúc hai người này nhìn chằm chằm nhau thì trong mắt như phát ra tia lửa xoèn xoẹt.
Bộ não nhỏ của Tang Tiếu nghĩ mãi không hiểu, cô bèn quyết định chủ động mở lời: “À ừm…”
Nào ngờ cô vừa cất giọng, lập tức nhận được cái nhìn đăm đăm sáng quắc từ hai người kia.
“...”
Tang Tiếu hoảng sợ đến mức gần như nghẹt thở, thầm do dự vài ba giây rồi vẫn quyết định dũng cảm tiếp tục phá vỡ bầu không khí đang bốc lửa này: “Tam sư huynh, anh không thể làm người đại diện đâu ạ.”
Một câu không thể làm người đại diện khiến Quý Kỳ Tây chợt cảm thấy thoải mái cả người, như gió xuân phớt qua mặt, trong đôi mắt đen láy vốn sắc bén cũng đong đầy ý cười. Khi anh nhìn lại Thẩm Thư Triệt, ánh mắt đã không còn khoe khoang và khiêu khích nữa.
Rất ngây thơ.
Ngây thơ đến nỗi làm người ta không thể khoanh tay đứng nhìn.
So với vẻ xuân phong đắc ý của Quý Kỳ Tây, Thẩm Thư Triệt đang rất ngột ngạt. Anh ấy dẫn Tang Tiếu vào trong phòng rồi đưa tay đóng cửa lại để không bị chụp ảnh và làm ảnh hưởng đến Tang Tiếu như Quý Kỳ Tây đã nói, đồng thời buồn bực ủ rũ hỏi: “Tại sao anh không thể làm được vậy?” “Anh phải thi đấu mà, chẳng phải anh có trận đấu thế giới sao!” Giọng Tang Tiếu non nớt và ngọt ngào: “Em và anh Kỳ Tây chỉ ký hợp đồng ba tháng thôi, bây giờ chỉ còn lại một tháng, đợi mai mốt tam sư huynh nghỉ thi đấu thì em lúc nào cũng chào đón anh đến làm người đại diện ạ!”
Quý Kỳ Tây:...
Tên khốn Sầm Luật, lúc ấy anh ta không thể lắm miệng kéo dài ba tháng lâu hơn một chút thành vô thời hạn sao?
Thấy Tang Tiếu nghiêm túc giải thích, Thẩm Thư Triệt không khỏi bật cười, lòng cũng thầm reo lên “dễ thương quá”: “Được, đợi sư huynh nghỉ hưu sẽ tới tìm em xin làm người đại diện nha.”
Đáp lời, anh ấy lại mỉm cười lịch sự với Quý Kỳ Tây, tỏ vẻ đắc ý khi đã lấy lại được danh dự. Đồng thời, nụ cười của anh ấy cũng đang nhắc cho Quý Kỳ Tây biết rằng, trong lòng Tang Tiếu thì sư huynh đây quan trọng hơn người đại diện nhiều!
“Dạ!” Tang Tiếu không chú ý tới ánh mắt hủy diệt của Thẩm Thư Triệt. Vừa gật đầu đồng ý xong, cô lại đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó. Vẻ mặt lúng túng, cô kéo nhẹ vạt áo Thẩm Thư Triệt, thì thầm nhắc nhở: “Đúng rồi, sư huynh, làm người đại diện của em rất tốn tiền đó ạ. Đến, đến lúc đó anh hãy nghiêm túc suy nghĩ lại nha.”
“Khụ khụ.”
Quý Kỳ Tây nín cười ho khan vài tiếng. Anh phát hiện ra rằng ở một mức độ nào đó Tang Tiếu cũng đảm bảo được kỹ năng xử lý sự việc công bằng.
Hiện giờ, Thẩm Thư Triệt nhìn Quý Kỳ Tây như nhìn một con lợn thèm muốn bắp cải nhà mình, nhìn kiểu gì cũng không ưa nổi. Theo trực giác, anh ấy cho rằng chuyện tốn tiền có liên quan đến Quý Kỳ Tây. Thôi không nhìn nữa, anh ấy nhỏ nhẹ hỏi Tang Tiếu: “Tốn tiền? Tốn bao nhiêu?”
Tuy rằng anh ấy hỏi thế nhưng cũng không đặc biệt lo lắng mấy. Theo anh ấy, Tang Tiếu nói hao tiền có thể là ám chỉ người đại diện Quý Kỳ Tây này thường thích đãi khách chăng?
Thẩm Thư Triệt không tham gia vào giới giải trí nhưng cũng có vài bạn bè là ngôi sao. Hơn nữa, em họ Thẩm Ngư đang làm nghệ sĩ, thế nên anh ấy có hiểu biết sơ về công việc người đại diện này, cẩn thận tính toán, có vẻ không giống kiểu sẽ tốn tiền cho lắm mà nhỉ.
Huống hồ, tiền thưởng anh ấy đạt được trong năm sáu năm thi đấu cộng thêm lợi nhuận đầu tư và cổ phần từ công ty gia đình, tổng hợp lại cũng xem như một khoản kha khá, hoàn toàn có thể lo cho Tang Tiếu ăn sung mặc sướng.
Khi Thẩm Thư Triệt đang lơ mơ suy nghĩ thì Tang Tiếu xòe sáu ngón tay với Thẩm Thư Triệt: “Bình thường một tuần anh Kỳ Tây cho Quất Tử và những nhân viên khác trong đội một số tiền thưởng. Em và bọn Quất Tử tính thử, có lẽ là trong vòng khoảng sáu chữ số.”
Tang Tiếu dứt lời, không khỏi tặc lưỡi, sáu con số lận đó, làm người đại diện trong thế giới tương lai quả là lỗ lã quá nhỉ?
Thật ra, đôi lúc Quý Kỳ Tây xài tiền cũng nhằm để khích lệ Tang Tiếu. Theo như Tang Tiếu hiểu, cô nghiêm túc kiếm tiền thì tiền lương của Quý Kỳ Tây cũng sẽ tăng cao, dẫu sao có thể bù qua sớt lại được.
Thẩm Thư Triệt cụp mắt nhìn Tang Tiếu khoa tay múa chân chìa ra sáu ngón, suýt nữa đã không giữ nổi gương mặt đang tươi cười: “Tiền thưởng? Tiền thưởng sáu con số? Tiền thưởng một tuần?”