Đều ăn bơ làm biếng giống nhau, mình vẫn đang học mà bọn họ đã có thể cố tình rề rà tới tận trưa để phối hợp với sự sắp xếp của chương trình, chuyên nghiệp quá!
A Tiếu nhìn ruộng ngô rồi lại nhìn về sân, hẳn lúc mọi người đẩy bắp tới đây rất vội vàng nên lá và râu bắp rơi đầy trên đất, A Tiếu xốc tung chăn nệm thôi đã không chịu nổi, hiển nhiên cũng không chịu nổi cái sân lộn xộn này.
Hồi lâu sau, A Tiếu do dự giơ tay cầm chổi, lúc chuẩn bị quét dọn cũng nhớ phải ra vẻ, mặt mũi cô vô cùng ghét bỏ, trông như được cực kỳ nuông chiều: "Sân dơ quá! Không xứng để em đặt chân, cũng không xứng để đôi giày vừa đắt vừa đẹp của em đạp lên!!"
Fans: "."
Rõ ràng rất đáng yêu nhưng hết lần này tới lần khác đều già mồm.
Chỉ số ra vẻ: 17/9999.
Nhìn Chỉ số ra vẻ tăng lên, A Tiếu vui vẻ, hạnh phúc, mừng rỡ cầm cây chổi lớn, trong lòng chẳng có chút gánh nặng nào mà quét sạch sân.
Khi A Tiếu cầm chổi trong sân, năm người kia cũng làm xong nhiệm vụ bẻ bắp trước thời hạn nửa tiếng.
Bạch Dao không chịu thua, sợ bị so sánh với biểu hiện tối qua của A Tiếu nên từ trưa tới giờ đều vùi đầu cực khổ, đợi bẻ xong bắp, dựa vào tốc độ của mình thì cô ta có thể suy ra việc A Tiếu hoàn thành nhiệm vụ có khuất tất, cô ta không khỏi thở phào nhẹn nhõm, song đồng thời sự đau nhức trên tay và đùi cũng ập tới.
Đang khó chịu, bên tai Bạch Dao truyền đến mấy tiếng lẩm bẩm của Tống Dập và Diệp Doãn Đồng.
"Mệt quá, may là hôm qua có A Tiếu, nếu không chắc tụi mình cũng nằm rồi."
"A Tiếu bẻ bắp vừa nhanh vừa đẹp, y như bé tiên nữ vậy, khiến người ta hâm mộ ghê, đợi khi nào rảnh em cũng muốn học." "Học hay không thì nói sau, buổi trưa phải ăn no đã, không thể để đội ngũ chương trình bỏ bớt nguyên liệu nấu ăn của mình."
Bạch Dao tức giận đến mức run tay, một người hai người đều diễn ghiền rồi hay gì?! Sợ người khác không biết ba người có mờ ám với đội ngũ chương trình?!!
"À ừm, tôi có một vấn đề." Âm thanh Bạch Dao rất thấp, dường như hơi khó xử và áy náy: "Cánh tay tôi nhức quá, có lẽ không làm cơm trưa được, không thì..."
Bạch Dao nói được một nửa thì Quý Lâm Xuyên đã đẩy cửa sân, năm người bất ngờ bắt gặp A Tiếu đang đội nón rơm, một tay bê bàn đá, một tay cầm chổi quét lá cây bị kẹt dưới chân bàn.
Bọn họ đồng loạt dừng bước nhìn A Tiếu một cách kinh hoàng, nhìn cổ tay mảnh khảnh của A Tiếu, rồi nhìn cái bàn đá vẫn đang được A Tiếu bê lên.
A Tiếu thấy bọn họ quay lại thì trên mặt nở nụ cười rạng rỡ: "Mọi người về rồi! Em sắp c.h.ế.t đói tới nơi! Bạch Dao, tí nữa chị làm đồ ăn nha, em giúp chị canh lửa, em sẽ cố gắng để chị cảm thấy không cần phải cải thiện nhiều chỗ nữa gào*!"
Bạch Dao không khỏi lùi về phía sau nửa bước, khó khăn nuốt nước miếng, bình thường Tang Tiếu chỉ động miệng không động tay, bây giờ lại muốn đánh người?
Đối với phương diện mồm mép, cô ta có thể mưu tính Tang Tiếu, nhưng một khi đụng tay đụng chân thì không phải cô ta sẽ bị Tang Tiếu quật cái bàn đó tới c.h.ế.t sao?
Lúc Bạch Dao run sợ, Tống Dập đã khóc lóc: "A Tiếu, Dao Dao nói tay chị ấy đau nên không làm cơm trưa được..."
"Không!" Bạch Dao chợt níu Tống Dập, ngăn cậu nói tiếp, đồng thời ánh mắt cũng dán chặt vào bàn đá, cô ta rất sợ A Tiếu không vui sẽ ném cái bàn tới, thoáng chốc trên mặt cô ta nở nụ cười cứng ngắc lại không thất lễ: "Làm một bữa cơm thôi mà, chuyện nhỏ, chuyện nhỏ."
A Tiếu không hiểu sự hoảng sợ trong mắt họ, cô muộn màng nhận ra mình chưa làm nên đưa cây chổi về phía trước, ra vẻ đại tiểu thư, hất cằm rồi nói một cách vàng thật không sợ lửa: "Tay em nhức quá, mọi người ai tới cầm giùm em đi?"
Những người khác:....
Bọn họ nhìn bàn đá trong tay A Tiếu, lại nhìn cây chổi đang được chìa ra, trong phút chốc không phân biệt được A Tiếu hy vọng bọn họ giúp cô cầm món nào.