Phấn Hoa Lầu Xanh

Chương 27




Tôi quen chàng. Vạt áo trắng phất phơ bay, cương nghị mà dịu dàng. Chàng dạy cho tôi biết rung động, đến giờ vẫn khiến cho trái tim tôi thổn thức. Chàng vẫn luôn có chỗ đứng trong những kỉ niệm của tuổi thanh xuân, chưa bao giờ phai nhạt.

Tôi quen chàng. Hàng lông mi cong vút, đôi mắt trong veo vô tội. Khi tất cả mọi người đều coi tôi là kĩ nữ, chỉ có chàng ca ngợi tôi thuần khiết như một nàng tiên, chàng yêu tôi, bao bọc tôi, tôn trọng tôi. Cho đến ánh nhìn đắm đuối của lời từ biệt cuối cùng tôi vẫn có thể nhận ra tình yêu dành cho tôi trong đôi mắt ấy.

Tôi quen chàng. Chàng gọi tôi là nương tử, tôi gọi chàng là tướng công. Tôi luôn ngoan ngoãn phục tùng chàng, không dám làm trái ý chàng. Chàng dạy cho tôi biết làm một người phụ nữ, hiểu thế nào là đạo nghĩa của một người vợ. Ngày đầu tiên khi được gả cho chàng, tôi đã thề với thần linh rằng chàng là trời của tôi, là chúa tể của tôi, là chỗ dựa duy nhất của tôi. Tôi không tính toán xem đã vì chàng mà phải dâng hiến bao nhiêu, tôi chỉ biết rằng toàn bộ con người tôi là của chàng, chàng chết đi rồi, tôi cũng không sống được nữa.

Lúc còn nhỏ tôi yêu thích món canh trứng mẹ nấu mỗi lần sinh nhật, tình cảm của người thân đó, không khí ấm áp của gia đình đó khiến tôi nhớ khôn nguôi.

Những ngày sau đó khi tôi trở thành một người vợ, tôi vẫn mải miết chờ đợi, tôi chỉ đòi hỏi rất ít nhưng cuối cùng vẫn bị thế tục ruồng bỏ.

Tôi đã yêu một người đàn ông, cuối cùng, người đó đã đem tôi đi bán. Tôi cũng không buồn tra tìm nguyên do của nó. Bởi vì tôi hoàn toàn bất lực, tôi chỉ là một người phụ nữ.

Có một người đàn ông đã yêu tôi, cuối cùng chàng cũng từ bỏ tôi. Tôi mỉm cười nhìn chàng ra đi bởi vì tôi đã rơi vào địa vị thấp hèn, tôi đã là một kĩ nữ.

Có một người đàn ông đã giật bỏ chiếc khăn trùm đầu thêu hình chim uyên ương trên đầu tôi, từ đó vận mệnh của chúng tôi đã được nhuốm màu đỏ của nó. Khi chàng dùng kiệu hoa đón tôi về nhà rồi, lại dùng kiệu đuổi tôi ra đi, tôi tưởng rằng tôi có thể thoát khỏi xiềng xích của sự bất công, nhưng đến khi tôi dùng dao tự đâm vào bụng để kết thúc cuộc đời mình bên cạnh thi thể chàng, tôi mới hiểu ra rằng duyên phận vợ chồng đó mãi mãi không thể nào trốn tránh được.

Sau khi thế giới này ruồng bỏ tôi, tôi đã bắt đầu học được cách tự tồn tại với một tâm thế khác. Tôi chỉ làm theo đúng trình tự của cuộc sống. Sau khi tôi đã nhuốm mình trong bụi hồng trần, thế giới lại vô tình nhớ đến tôi, những con người đó lại quen biết tôi, là lại tranh chấp, lại ân oán.

Có người chết rồi, có người điên rồi, cũng có những phong cảnh mãi mãi vì tôi mà đã phủ kín bụi rồi…

Tôi rốt cuộc đã làm sai điều gì?…

Tất cả những việc tôi làm đều sai.

Tôi nhìn lại tâm trạng của tôi năm mười chín tuổi, khi tôi quyết định gieo mình xuống mặt nước hồ – “Nhưng, tôi chẳng làm gì cả!!”

Nỗi ấm ức đó, tôi biết bày tỏ cùng ai?

Tự do, đó chỉ là một lý tưởng rất đẹp và cũng rất xa vời. Xa đến nỗi cho dù tôi có kiễng chân cao đến mấy, ánh mắt yếu ớt của tôi cũng không thể chạm tới đường biên của nó.

Câu chuyện của tôi đã hết rồi.

Nếu bạn chỉ là người ngoài cuộc, đúng vậy, đây chỉ là một câu chuyện.

Nhưng khi bạn nhắm mắt lại, suy nghĩ một chút… có thể nó chính là kiếp trước của bạn.

Cũng có thể nó chỉ vừa xảy ra ngày hôm qua.

—– HẾT —–