Phấn Điệp Và Thiên Nhi (Thần Sầu Tiên Tử Và Tiêu Giao Tiên Tử)

Chương 71




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phấn Điệp chưa kịp định thần lại thì ngoài cửa sổ lại xuất hiện thêm một đám ám khí tương tự bay tới, Phấn Điệp nhanh nhẹn lăn xuống giường rồi không yêu thế đánh ra một đạo ma pháp hướng ra ngoài cửa xổ.

-Ai?..

Phấn Điệp hô lên một cách bực bội, nàng vừa mới đến đây liền bị bắt nạt, có phải nàng quá hiền không??..Phấn Điệp nhủ thầm trong bụng. Ngay lúc đó, tiếp tục lại có đám ám khí bay đến hướng về Mạc Khiết Y, Phấn Điệp không chút ngần ngại tung một đạo ma pháp đánh bay đám ám khí kia.

Mạc Khiết Y đứng cạnh cửa xổ nhìn Phấn Điệp lao ra ngoài đánh nhau với bà ngoại của mình, thoáng chốc trên môi cô xuất hiện một nụ cười yếu ớt.

Phấn Điệp mở Huyết Hoa Nhãn ra liền có một dòng chữ chạy qua đầu

Nhân tộc Mạc Linh, cảnh giới tu luyện lục đạo trung kì

Là cảnh giới lục đạo nữa, lại họ Mạc, xem ra bà lão trước mặt có quan hệ huyết thống với Mạc Khiết Y nên nãy giờ cô mới không động thủ giúp nàng.

Phấn Điệp liền mở phi dực bay lên cao tập hợp ma pháp hệ phong. Nói đùa chứ ở trên đào này lực lượng thuộc tính phong rất dồi dào, nàng muốn cứng đối cứng với người cảnh giới lục đạo thì phải lợi dụng tự nhiên may ra mới thắng.



- Phong bạo!!....Sao băng thẳng tiến!!

Từ tay Phấn Điệp đánh ra đạo ma pháp, lấy tức đạo ma pháp hóa thành nhiều chùng sáng xoay vòng bay nhanh về phía bà lão đứng dưới, bà lão đứng dưới thấy Phấn Điệp đánh đòn phản kích lại liền nở nụ cười lạnh nhạt như biểu thị sự hài lòng.

-Bát quái hồi thiên chi phân!!

Ngay lập tức bà lão xoay vòng với tốc độ kinh hoàng, chakra tạo thành một lồng xoay bảo hộ bà lạo ở bên trong, những đạo ma pháp mà Phấn Điệp tung ra va chạm với lồng chắn lập tức một số bị vỡ tan một số khác thì bay ngược lại phía nàng. Phấn Điệp lơ lừng ở trên tránh né đòn công kịch bị phản lại của mình, thầm cảm thán sao có đôi mắt biến thái như vậy. Chiêu phòng thủ hồi thiên chi phân kia quả thực là công thủ toàn diện đi, vừa có thể tạo ra một lồng chắn bằng chakra bảo hộ người bên trong, vừa có thể đồng thời phản lại lực tấn công từ bên ngoài về nơi nó pháp ra với uy lực gấp đôi. Tốc độ của chiêu lại qua nhanh Huyết Hoa Nhãn của nàng cũng không bắt kịp tốc độ mà bà lão kia lại sở hữu đôi mắt có thể bắt kịp tộc độ của chiêu thức đó mà không chóng mặt. Có thể thấy con mắt kia của bà lão biến thái cỡ nào.

- Hắc Lam!!..Bạch Tử!!....Hai ngươi có ở đó không??..

Phấn Điệp nối thức hải của mình gọi hai người kia sau khi tạo cho mình lá chắn ma pháp hệ lửa. Dứt lời Bạch Tử liền lên tiếng.

-Chủ nhân!!..Có chuyện gì vậy??

- Ngươi có biết người có tên là Mạc Linh sở hữu đôi mắt có con ngươi mầu trắng giống như bị đục thủy tinh thể nhưng không phải bệnh mà còn có uy lực kinh người không??

Phấn Điệp không chút chần chừ hỏi, giọng lành lạnh như thường. Bạch Tử hơ ngẩn ra một chút trước câu hỏi của Phấn Điệp sau đó thì nhảy dựng hét lên

- Cái gì??....Chủ nhân gặp Mạc Linh rồi hả??...Đừng có nói là chủ nhân với Mạc Linh đang đánh nhau đó.......

Phấn Điệp thản nhiên đáp.

- Uh!!..Không những gặp mà đang đánh nhau đây, ta chưa làm gì có thù oán với bà già đó mà bà già đó đã động thủ với ta.

Nghe cái giọng nghiêm túc của Phấn Điệp Bạch Tử ảm đạm nói

-Mạc Linh sở hữu Bạch nhãn, nó vốn là huyết kế giới hạn biến dị của Mạc gia. Huyết kế giới hạn là nhưng thuộc tính cơ thể chỉ di chuyền trong một dòng họ nào đó. Mạc gia có huyết kế giới hạn rất mạnh, sức mạnh của họ được diễn tả qua đôi mắt, một chính là đôi mắt Luận Hồi Nhãn của Mạc Khiết Y được nâng cấp từ tà luận nhãn sau mỗi lần đột phá cảnh giới, hai là Bạch nhãn chính là đôi mắt ngươi tên Mạc Linh chủ nhân nhắc đến. Người sở hữu Bạch nhãn cơ hồ không có đồng tử, cả con ngươi đều là một màu trắng sữa. Người có Bạch nhãn sở hữu tầm nhìn rộng 360 độ, ngoại trừ một điểm mù nhỏ ở phía sau cổ ở trên đốt sống lưng thứ 3. Người dùng Bạch Nhãn có thể phát hiện ra mọi thứ ở xung quanh họ trong một bán kính nhỏ. Kĩ năng của người dùng Bạch Nhãn càng cao, bán kính này càng lớn, điều đó khiến họ trở thành chuyên gia cận chiến. Bạch Nhãn còn khiến người dùng có khả năng nhìn xuyên qua hầu như mọi vật chất từ một khoảng cách rất xa. Ở đây cũng có một chút góc độ về mặt kính thiên văn, vì người dùng Bạch Nhãn có thể tập trung vào một vật thể từ bất kỳ điểm nào ở một khoảng cách xa. Ngoài ra điều làm nên tên tuổi của Bạch nhãn chính là khả năng nhìn thấy dòng dịch chuyển chakra và lực lượng ma pháp trong cơ thể của nhẫn giả. Chính vì vậy mà họ đã tạo ra Nhu quyền. Một loại quyền pháp không làm tổn thương bên ngoài mà gây sát thương trực tiếp bên trong cơ thể đối thủ. Vì vậy, chủ nhân trăm ngàn lần nếu đánh nhau với ngươi sở hữu Bạch nhãn thì không được tiếp cận mà chỉ được công kích từ xa không gì xu xẻo rồi.

Nghe Bạch Tử nói sắc mặt của Phấn Điệp càng xấu, Bạch Tử nói xong thì cũng nín tịt. Phấn Điệp đang mải nói chuyện với Bạch Tử trong thức hải của mình nên không để ý Mạc Linh đã dùng Bát Quái Hồi Thiên chưởng phá vở lã chắn bằng ma pháp lửa của nàng. Khoảnh khắc lá chắc vừa vỡ thì con ngươi Phấn Điệp mở lớn không thể tin Mạc Linh đang đứng trước mặt mình dù chính nàng đã lở lừng trên không. Phấn Điệp lắc mình tránh né công kích của Mạc Linh. Dưới con mắt Huyết Hoa Nhãn chưởng lực hiện ra rõ ràng, nhưng tộc độ quá nhanh nàng không kịp cản phá. Trong chiến đấu, nhìn ra được điểm yếu đối phương mà không thể đánh đến thì đối phương cũng không tính là có sơ hở.

Bành!!..., bành!!...., bành!!..

Mỗi chưởng tung ra mang theo chakra đập lên người Phấn Điệp. phần bụng và ngực chuyền đến đau đớn. Miệng Phấn Điệp mặn chát có mùi tanh nhàn nhạt, Phấn Điệp quật cưỡng nuốt xuống.

-Hỏa Phong bộc phá!!...Muội than hồng!!



Phấn Điệp đánh ra đạo ma pháp về phía Mạc Lam, đạo ma pháp bay đến gần Mạc Lam thì phát nổ tạo ra một làn tro bụi và khói đen. Làm tro bụi và khói đen này Phấn Điệp biết không thể che mặt được đôi mắt Bạch nhãn vô song kia nhưng nó tạo ra một khoản thời gian đủ ngắn để nàng vẫn đấu khí nhanh nhẹn thoát khỏi đợt công kích Bát Quái chưởng kia.

Phấn Điệp hạ cánh xuồng đất, ho khan, bụng và ngực đau đớn như bị lửa thiêu đốt, khó khăn nói.

-Khụ!!..Khụ!!...Được rồi!!..Khụ!!..Khụ!!...Ta...thua rồi!!..Bà lão!!...Khụ!!..Khụ!!..

Mạc Khiết Y thấy Phấn Điệp khó khăn vừa thở vừa ho thì vội bước đến hỏi

-Ngươi không sao chứ??...Để ta xem nào!!.

Tay của Mạc Khiết Y đặt lên ngực của Phấn Điệp phát ra ánh sáng mầu xanh nhạt nhạt, cô vận chakra chữa trị cho nàng. Phấn Điệp từ từ cảm thấy thoải mái hơn trước, cơn đau như lửa thiêu đốt từ từ giảm đi thay vào đó là cảm giác khoan khoái khác lạ, Phấn Điệp cảm thấy nguồi lực lượng lạ từ tay Mạc Khiết Y chảy vào người mình. Lực lượng chakra quả thật rất khác biệt với lực lượng ma pháp với đâu khí nha.

Phấn Điệp cứ bất động trầm mặc nhìn Mạc Khiết Y chữa thương cho nàng, không hề cảm nhận được ánh mắt hiếu kì của Mạc Lam kia.

Thực ra, Mạc Linh là bà ngoại của Mạc Khiết Y, nghe nói cháu gái yêu quý trở về nên bay ra đón. Không nghĩ rằng cháu gái của mình lại mang một nữ hải tử khác lạ về, lại còn cười nói vui vẻ, còn dẫn đi xem Mạc Gia trang nữa. Nữ hài tử kia nhìn qua là Mạc Linh biết không phải người của nhân tộc thế giới Hỗn Độn, nhưng dựa vào khí tức mà nữ hài tử kia tỏa ra thì không rõ là người của ma tộc hay là thần tộc nữa. Mà Mạc Linh cũng không để ý nhiều đến việc đó mà chỉ quan tâm đến việc nữ hài tử kia là cháu gái lúc nào cũng ủ rũ buồn bã của lão nói cười vui vẻ. Vừa nãy tung ra vài chiêu là để thử nữ hài tử kia, nữ hài tử kia kĩ năng chiến đấu không tể chẳng qua là chưa tập chung và trận đấu và có vẻ nữ hài tử kia rất quan tâm đến Khiết Y của lão, mà Khiết Y cũng rất quan tâm đến nữ hài tử kia. Mà nữ hài tử kia sở hữu đôi mắt có uy lực không kém Bạch Nhãn và Luận Hồi Nhãn của Mạc gia lại là ma vũ song tu, xem ra thân phận của nữ hài tử kia không tầm thường. tuy sở hữu đôi mặt uy lực nhưng bản thận có khiếm khuyết thì cũng là có mà như không. Mạc Linh với Bạch nhãn đã nhìn ra Phấn Điệp bẩm sinh bị nghẹn kinh mạch nên sử dụng ma pháp hay đấu khí đều không được bình thường.

-Trong một trận đấu sống còn không nên mất tập chung vào những chuyện không đâu. Để ta đoán thử, có phải ngươi nhìn ra được sơ hở của nhu quyền của ta nhưng do ta tung công kích quá nhanh nên người không kịp phá??...Khá khen cho con nhóc ngươi nhìn ra được, vì xưa nay chưa ai nhìn ra được sơ hở của nhu quyền của ta. Nhóc con!!..Ngươi tên gì??...Bao nhiêu tuổi??..Thuộc Thần tộc hay Ma tộc??...Ngươi tiếp cận Khiết Y của ta có mục đích gì??..

Mạc Linh không lạnh không nhạt hương Phấn Điệp hỏi. Phấn Điệp ngước đôi mắt Huyết Hoa Nhãn của mình lên nhìn Mạc Linh kiêu ngạo nói.

-Liên quan gì đến bà??

Khóe miệng Mạc Linh nâng lên một chút rồi ngay lập tức xuất hiện trước mặt Phấn Điệp và Khiết Y đúng nửa bước tung ra một chưởng. Phấn Điệp theo bản năng đẩy Khiết Y ra xa rồi lắc mình né tránh, nhưng không kịp. Mạc Khiết Y đang tập chung chữa thương cho Phấn Điệp thì bị phản ứng của Phấn Điệp làm cho bất ngờ kêu lên một tiếng, khi tỉnh táo lại thì gọi.

-Bà ngoại!!...Người đang làm gì vậy??..

Phấn Điệp không kịp né tránh một chưởng kia của Mạc Linh nên thương thể trước chưa khỏi lại chồng thêm thương thể mới. Kinh mạch của nàng vốn bẩm sinh không tốt giờ bị dính Bát Quái chưởng kia kinh mạch vỡ nát không thể vận ma pháp hay đấu khí, chưa kể lục phủ ngũ tạng bị tổn thương nghiêm trọng. Đáy lòng của Phấn Điệp dâng lên một cảm giác thất bại cũng bi đát không sao xóa bỏ.

Đau đớn vì kinh mạch vỡ nát lan ra toàn thân, từng đợt từng đợt đau đớn. Phấn Điệp bị đau đến nhíu mày nhưng vẫn cố gắng để không khóc, nàng có thói quen không để ai nhìn thấy mình yếu đuối, cũng không muốn ai thấy dáng vẻ yếu đuối bất lực của mình vì nàng ghét cảm giác được ai đó thương hại.

Phấn Điệp khó khăn rút Phụng Hoàng Văn Huyết kiếm trong nhẫn không gian ra không ma pháp, không đấu khí chỉ dùng thế kiếm hiểm độc chống đỡ Bát Quái chường và phản kích lại nhanh nhất có thể sao khi nhìn thấy sơ hở. Hoa văn mầu đen trên nền mầu đỏ của con ngươi Phấn Điệp xoay nhanh hơn bắt kịp với tốc độ của công kích Mạc Linh.

Mạc Khiết Y thấy Phấn Điệp bị thương năng như vậy vẫn cố chống đỡ sự tấn công của bà ngoại thì vừa vội vừa lo lắng không biết làm sao cho phải, cô cứ đừng một chỗ sốt ruột nhìn hai người một già một trẻ đánh nhau. Bình thường bà ngoại đâu có khó tinh như vậy, chưa hỏi rõ ngọn ngành đã đánh người. Nhưng dù sao bà ngoại sẽ không đánh chết Phấn Điệp đâu vì Phấn Điệp là người cô dẫn về đây mà, chắc chắc bà ngoại chỉ là đang chừng phạt Phấn Điệp vì Phấn Điệp không trả lời còn vô lễ với bà ngoại thôi.

Mạc Linh sau khi tung một chưởng đánh vỡ nạt kinh mạch Phấn Điệp thì tiếp tục tung ra một chương uy mãnh lần nữa. Tưởng chừng Phấn Điệp sẽ không khăn tránh né, nhưng không tay Phấn Điệp từ đâu xuất hiện một thanh kiếm vàng đưa ra chống đỡ một kích kia. Sau đó Phấn Điệp lại công kích lại bằng kiếm một cách xảo trá, độc ác không theo lẽ thường, khiến Mạc Linh phải nghiêm túc chống đỡ. Quả thật đứa nhỏ này là thiên tài kiếm thuật. Kiếm thuật cương mãn, từng công kích đều dồi đối phương vào đường chết nếu không bản lĩnh nghiêm túc ứng phó. Đứa nhó này nếu bổi dượng nhất định sẽ là cây lợi kiếm uy mãnh. Tuy là bị thương năng nhưng có thể dùng kiếm thuật cứng đối cứng với lão bà như mình quả thật không tầm thường, Mạc Linh nghĩ bụng nếu đứa nhỏ này chịu ở bên Khiết Y thì lão già như bà có thể yên tâm phần nào rồi. (tg: Chúc mừng chị Phấn Điệp đã lọt vào mắt xanh của bà ngoại vợ!!..Ahihi!!)

Phấn Điệp bị thượng nặng chống đỡ được đến lúc này đã là cục điểm giới hạn bản thân. Nàng thật đuối sức rối, nếu cứ tiếp tục nàng sẽ mất mạng mất. Mà nàng hiện giờ còn nhiều việc phải làm chưa thể chết ở đây được. Nhưng với tình thế hiện giời thì phải làm sao?

-Tam Ảnh Kiếm Phi Vũ!!..

Nói rồi Phấn Điệp dùng tốc độ nhanh nhất của mình chém về phía Mạc Linh, đường kiếm của Phấn Điệp nhanh đến nỗi tỏa thành ba ảo ảnh hình kiếm chia làm ba hướng đâu về phía ngực Mạc Linh.

-Bát Quái Chưởng Hồi Thiên!!..

Một chương này của Mạc Linh đánh ra phá tan đòn công kích mạnh nhất bằng kiếm thuật của Phấn Điệp. Không những phá đòn công kích còn chuẩn xác đánh trúng ngực trái của Phấn Điệp.

Hựi!!..

Phấn Điệp bị đánh bay ra xa, ngất lỉm đi......

Ở một nơi khác.

Tại một phòng giam trong Hắc Ám ngục, Diêm Minh Quân bị giam giữ bằng cấm chế giam cầm, không thể nhúc nhích được, hắc trừng mặt nhìn cô gái có khuôn mặt giống Lãnh Dạ Phấn Điệp như đúc kia.

-Êu!!..Êu!!..Êu!!..Anh chàng đẹp trai sao trừng mắt nhìn ta như vậy??..Làm ta sợ đó nghe!!

Nói rồi cô ta làm bộ dạng sợ hại nhưng trên mặt là một nụ cười vô lại, lẳng lơ khiến cho người ta cảm thấy quá kinh tởm. Minh Quân chột dạ, sơ với Phấn Điệp của hắn còn thua xa, với lại Phấn Điệp của hắn sẽ không bao giờ chưng ra một bộ mặt vô lại lẳng lơ như vậy mà là bộ dạng nữ sinh nghiêm túc, khiến người ta cảm thấy lành lạnh và kình trọng.

Diêm Minh Quân bực bội quát:

-Sợ sợ cái rắm!!...Đê tiện!!....Nói đi, cô là ai, tại sao cô bắt tôi, cô có mức đích gì, sao cô lại có khuôn mặt giống Phấn Điệp??...Rốt cục, Ma tộc các ngươi đang mưu toan cái khỉ gì??

Hạ Hầu Minh Nguyệt không trả lời ngay câu hỏi của Diêm Minh Quân mà cười ngà ngớn trên một chiến ghế trước mặt hắn. Diêm Minh Quân thấy Hạ Hầu Minh Nguyệt cứ cười như điên không trả lời mình thì mặt hắn trưng to hơn. Nếu ánh mắt có thể giết người thì không biết Hạ Hầu Minh Nguyệt này bị Minh Quân hắn giết chết bao nhiêu lần rồi. Hạ Hầu Minh Nguyệt bị Minh Quân trừng mắt nhìn đến nổi cả da gà, đành phải ngậm miệng cợt nhả trả lời.

-Ta là ai ngươi lấy tư cách gì mà hỏi đến ta??...Chàng đẹp trai, anh mau nhìn lại tình trạng hiện giờ của anh đi, anh bị tôi bắt giam chứ không phải anh bắt giam tôi. Anh vốn không có tư cách để hỏi mà tôi cũng không có nhiệm vụ phải trả lời anh, chàng đẹp trai chắc anh hiểu rồi chứ??

-Cô!!..

Diêm Minh Quân tức giận đến run người trừng mặt nhìn Hạ Hầu Minh Nguyện đến tròn mắt sắp rớt ra ngoài đên nơi, sau khi nhận được câu trả lời có mà như không của cô.

Hạ Hầu Minh Nguyệt bị bộ dạng tức muốn chết của Diêm Minh Quân chọc cười đến muốn nội thương.

-Êu!!...Êu!!..Êu!!..Đừng có mà tức giận nha!!...Tức giận không có tốt đâu nha, tức giận máu lên não dễ đột tử lắm nha!!..

Diêm Minh Quân thực sự muốn xé nát cái miệng người điêu ngoa trước mặt này, nhưng tay chân bị giam cầm không thể nhúc nhích. Chỉ đành trừng to đô mắt sắp bằng quả chuông đồng bất lực nhìn Hạ Hầu Minh Nguyệt.

-Cô có biết bộ dạng cười ngà ngớn trên ghế của cô rất giống mấy con điếm trong nhà chứa không hả??....Tôi biết cô và mấy ả trong nhà chứa đồng dạng với nhau nhưng cũng phải nói là bộ dạng cười ngả ngớn trên ghế của mấy ả kia quyến rũ hơn bộ dạng của cô lúc này. Thật là làm tổn thương mắt người khác.

Hạ Hầu Minh Nguyệt bị câu nói này làm cho kích thích, theo bản năng mắt trợn ngược bộ dạng không tin những gì mình nghe thấy, liền hỏi lại, mặt đỏ phừng phừng.

-Ngươi nói lại cái điểu ngươi vừa nói xem ta có giết ngươi không??

Diêm Minh Quân quan sát thấy Hạ Hầu Minh Nguyệt sắc mặt biến hóa đặc sắc như vậy thì lập tức vui vẻ phấn trấn hẳn lên, tức giận nãy giờ liền bị xóa bó như không hề xảy ra. Hạ Hầu Minh Nguyện thấy tâm Trạng Diêm Minh Quân biến hóa tốt hẳn lên thì biết mình bị hớ, lập tức thu lại vẻ mặt điềm tĩnh nói, giọng thập phần nghiêm túc.

-Ngươi hỏi ta là ai (nở nụ cười nham hiểm)??...Được, ta sẽ nói cho ngươi biết, ta là Hạ Hầu Minh Nguyệt là con gái thứ hai của Ma tôn. Ta biết ngươi đang rất tò mò không biết vì sao ta và Lãnh Dạ Phấn Điệp lại có gương mặt giống nhau có phải không??.. Để ta cho ngươi biết một bí mật, ta là chị gái ruột với Phấn Điệp nên chuyện giống nhau là bình thường.......

-Cái gì?..

Diêm Minh Quân sửng sốt rồi lập tức khôi khục vẻ điểm tình cười mỉa mai nói lại

-Cô bị não ngắn à??...Làm ơn nói cho nó hớp lí một chút, cô là người của Ma tộc, Phấn Điệp là người của Thần tốc làm sao trở thành chị em ruột của cô được??.....Cô đừng mắt quàng làm họ, thực sự lời nói của cô một chút cũng không hợp lí, tôi thấy cô không đủ thông mình để tìm một cái lí do hợp lí nên viện ra cái lí do nực cười này thì đứng hơn đó.

Đối mặt với những lời mỉa mai của Diêm Minh Quân nãy giờ Hạ Hầu Minh Nguyệt không tỏ vẻ gì mà tức giận chỉ giữ trên môi nụ cười nhàn nhạt yếu ớt, nheo mắt nhìn Diêm Minh Quân như con hổ nhìn con mồi của mình giãy rụa bất lực, trào phúng nói.

-Ngươi bị ngắn não không phải tôi mà là anh đó, anh đẹp trai ạ. Anh nên suy nghĩ một chút về nhưng lời tôi nói, việc tôi và Phấn Điệp là chị em ruột là chuyện bí mật nên đương nhiên sẽ có uẩn khúc trong đó mà không ai biết được. Anh không tin cũng vậy thôi, đợi khi chúng tôi mang được Phấn Điệp về Ma giới thì mọi chuyện sẽ sáng tỏ thôi. Khoảnh khắc mọi chuyện sáng tỏ cũng là lúc thánh chiến nổ ra lúc đó anh cũng sẽ rõ ngọn ngành thôi.

-Gì chứ??..

Diêm Minh Quân nghi hoặc nhìn Hạ Hậu Nguyên Nguyệt dứt lời liền bước ra khỏi đây với nụ cười nhàn nhạt.................

Vâng!!..

Tại đây em chúc m.n năm mới mạnh khỏe, bình an, cầu được ước thấy, gia đình hạnh phúc.

Em tạm thời dừng ra chap tại đây để ôn thi đại học, sau khi thi đại học xong em sẽ ra chap đều đều cho m.n

Em chần thành cảm ơn