Phản Diện Giả Mạo Không Muốn Chết

Chương 44: Sự thật #3




Sáng ngày hôm sau khi tỉnh dậy, hoàng đế thấy người phụ nữ bên cạnh là Lương Phương Ái thì bất ngờ

 Y vừa hỏi vừa mặc y phục " Chuyện này là sao? Sao không phải là Diệp Mẫn? "

Lương quý phi cũng tỉnh giấc nhìn y bên cạnh " Hoàng thượng ngài tỉnh rồi à? "

" Sao nàng lại ở cùng ta? "

Biết y không muốn làm chuyện đó với mình Lương quý phi mặc y phục đàng hoàng mà bước xuống giường" Thiếp chả mong nhận được tình yêu từ ngài… nhưng nếu là con của ngài ta nhất định sẽ vui khôn xiết mà nuôi dưỡng nó "

Hoàng đế biết việc này là ngoài ý muốn nên cũng đáp " Nếu nàng mang long thai ta nhất định sẽ yêu thương đứa trẻ đó…"

Nàng tức giận với sự ích kỷ của y mà hờn dỗi " Vậy…còn thiếp? Ngài cũng không thèm để ý đến thiếp để đứa con có thể có một gia đình sao? "

" Việc đó ta sẽ tính sau… Chắc gì nàng đã mang thai…"

Lúc này Diệp Mẫn mới bước vào, thấy Diệp Mẫn hoàng đế vội chạy đến giải thích

" Diệp Mẫn chuyện này…ta không hề muốn…"

Diệp Mẫn mỉm cười" Ta không trách ngài…Chuyện này là lẽ đương nhiên rồi ta không thể làm tròn thân phận phu thê với ngài nên chuyện có thai là điều không thể… nên để người có chức vị là Lương quý phi đây đảm nhiệm thì hơn… Thiếp rất vui mừng nếu quý phi có thể mang long thai của hoàng thất thay thần thiếp "

Lương quý phi với vẻ mặt vô cảm mà khinh miệt " Chuyện này chưa xong đâu…"

Biết Lương quý phi không muốn làm người thay thế Diệp Mẫn vội chạy theo

" Lương tỷ tỷ…chúng ta nói chuyện được không? "

Nàng ta bực dọc " Cô muốn gì ở ta nữa? Định sử dụng tôi như quân cờ dưới tay cô sao? Chuyện này không phải là ý cô sao?"

" Tỷ nói nhỏ thôi…Ta không thể mang long thai cho hoàng thượng được nên mới muốn tỷ được…"

" Cô câm miệng lại. Ta thật ngu ngốc khi bước chân vào căn phòng đó và ở cùng với hoàng thượng…Ta đã từ bỏ sự quyền lực và tình yêu của hoàng đế mà nhường lại cho cô vậy mà cô lại muốn ta quay lại mục đích ban đầu sao? "

Diệp Mẫn biết bản thân có lỗi vì đã đẩy Lương quý phi vào rắc rối đó " Ta…thật sự xin lỗi…"

Lương quý phi biết chuyện đã như vậy nên đã có ý định riêng " Thôi được rồi…nếu mang thai thì ta vẫn có chỗ đứng trong cung…đợi khi hoàng thượng hết yêu cô thì sẽ phải quay lại với ta và đứa con thôi vì cô không còn giá trị gì để hoàng thượng để ý nữa "

" …"

" Hai người nói chuyện gì vậy? " Hoàng thượng lúc này mới ăn điểm tâm xong mới đi về phía của hai người

" Thần thiếp cáo lui…" Lương quý phi rời đi khỏi phủ của Diệp Mẫn lòng đầy oán hận " Để ta xem cô ngồi vững vị trí hoàng hậu như thế nào? Nếu ta mang thai "

Hoàng đế biết Diệp Mẫn đang có nhiều tâm tư nên trấn an" Nàng yên tâm ta nhất định sẽ không bỏ rơi nàng đâu… Việc này là lỗi của ta "

Nàng lắc đầu" Không phải… việc này không sao cả…"

Hoàng đế không khỏi nghi ngờ Diệp Mẫn " Nhưng đây là phủ của nàng sao quý phi lại ở đây? Chả lẽ nàng không muốn…"

Diệp Mẫn vội lấy tay chặn miệng y lại

" Suỵt! Ta không phải là không muốn… mà ta đang tới kì kinh nguyệt…" nàng đỏ mặt khi nhắc tới đây. Hoàng đế nghe xong mọi nghi ngờ đều tan biến" Vậy sao? Nên nàng mới gọi quý phi đến phục vụ ta sao?"

Nàng vội lắp bắp " Thì ngài bị trúng xuân dược nhất định phải có người giải nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng nên thiếp mới nghĩ tới Lương quý phi cũng rất yêu ngài nếu phục vụ ngài thì sẽ hợp lý hơn "

Hoàng đế nghi ngờ Diệp Mẫn không yêu mình nên mới để cho người khác nhưng nghĩ đi nghĩ lại y vẫn bỏ qua chuyện này

" Ừm… Chuyện này chỉ là ngoài ý muốn nhưng ta vẫn yêu nàng "

Nàng khẽ đáp " Ừm…"

Vài ngày sau đó Lương Phương Ái đã bắt đầu có dấu hiệu của việc mang thai khiến Diệp Mẫn không khỏi mừng rỡ " Tỷ có khi nào đã mang thai rồi không? "

Nàng ta rất ghét Diệp Mẫn khi cô nói chuyện với mình " Sao cô cứ đến chỗ ta suốt thế? "

Nàng cười rạng rỡ " Tại ta muốn làm thân với tỷ nhiều hơn…Ta thật sự rất thích kết nghĩa tỷ muội"

Nàng ta rất khinh thường cô mà đáp " Tùy cô…gọi ta ra sao cũng được nhưng ta không ưa gì cô đâu…nên tránh xa ta ra không hoàng đế lại trách móc ta làm tổn thương cô "

Nàng cười lanh lỏi mà nhai táo " Không có chuyện đó đâu mà…he he…"

Quý phi cầm rổ táo trên tay không muốn cho Diệp Mẫn ăn nữa " Ta thấy hơi khó chịu trong người…Cô biến đi cho khuất mắt ta…Táo cô mang đến cho ta mà cô ăn gần hết rồi " nói xong nàng đã mắc nghẹn khi nuốt miếng táo đầu tiên " Oẹ…mùi kinh quá…"

Diệp Mẫn vội sai người hầu đi gọi thái y

" Mau gọi thái y "

" Chỉ là quả táo bị hư thôi mà… không cần gọi thái y đâu…chóng mặt quá…" nàng đã không đứng vững mà ngã vào người Diệp Mẫn. Diệp Mẫn với cơ thể nhỏ bé không biết phải làm sao " Này…tỷ ổn chứ? Nếu tỷ ch* trong vòng tay muội thì muội sẽ bị vong của tỷ ám mất…"

   Lương quý phi không khởi tức giận khi gặp phải người mở miệng ra toàn là xui rủi như vậy " Ta không ch* được đâu… đỡ ta cho ta nghỉ một chút "

   Lúc này thái y đến vội hành lễ rồi bắt mạch cho Lương quý phi và chuẩn đoán

" Chúng mừng quý phi, người đã mang thai…"

Nghe thái y nói vậy Diệp Mẫn vội hỏi lại

" Hả!!?? Thật không? Mau kiểm tra lại đi" nàng không tin vào tai mình mà muốn chắc chắn điều này là sự thật

Thái y lập tức bắt mạch thật chuẩn xác mà khẳng định với chuẩn đoán của mình

" Thần đảm bảo… chuyện có thai là sự thật…thần sẽ lấy tính mạng của mình ra để đảm bảo đây là sự thật". Nghe được tin chắc chắn này Lương quý phi có chút vui mừng mà chạm vào bụng " Chào mừng con đến với thế giới này…Ta rất mong chờ ngày được ngắm con "

Thấy ánh mắt tình mẫu tử của Lương quý phi Diệp Mẫn không khởi xúc động

" Thật tốt quá rồi…"