Phản Diện Giả Mạo Không Muốn Chết

Chương 37




Ngày hôm sau

Tại phủ của Ngụy Đồ Thanh mọi thứ diễn ra như mọi ngày chỉ là không có bóng dáng Ngụy Đồ Thanh ở đây khiến không gian trở nên tĩnh lặng hẳn. Diệp phu nhân biết chuyện Ngụy Đồ Thanh bị bắt đi ngày nào bà cũng lo lắng mà ở trong phòng cầu phật cho Ngụy Đồ Thanh bình an trở về còn Sơ Lạc ngày nào cũng ủ rũ làm việc thì mất tập trung luôn tự trách bản thân vì cô mà vương gia mới bị bắt đi nếu phải đền tội cô nguyện đền tội bằng cả tính mạng này, chỉ có Tiêu Tần luôn vui vẻ dạy võ cho bọn nhỏ để bớt đi phần lo lắng cho vương gia của mình…Ngụy Trì và Ngụy Cát Nhi cũng rất hiểu chuyện không dám mở lời gì liên quan đến phụ thân của chúng vì chúng tin rằng phụ thân chúng nhất định sẽ an toàn trở về.

Lúc này trong triều Ngũ Sở cũng giải quyết xong mọi việc trong triều một cách xong xuôi được Đông Ly Á rủ đi ra ngoài đi dạo tiện đến phủ của Ngụy Đồ Thanh chơi

Đông Ly Á ló đầu vào

" Ngũ ca ca đi dạo với muội một lát nhé, tiện đường chúng ta đến chơi với Ngụy ca đi "

Hắn đứng dậy tiến đến chỗ của Đông Ly Á " Ta tưởng muội đang ở trong phòng đan len chứ?

Nàng hí hửng đáp " À… việc này ta giao cho La Thần Nghi làm rồi, giờ muội rất rảnh nên muốn đi dạo cùng huynh "

" Cái tên đó giờ làm thuộc hạ cho muội rồi sao? "

" Đúng rồi… Chúng ta mau đi thôi " nói rồi nàng kéo hắn đi

Khi hai người bước vào phủ của Ngụy Đồ Thanh họ cảm thấy có gì đó khác lạ so với mọi ngày không thấy bóng dáng Sơ Lạc chạy ra đón nữa hay Tiêu Tần tức giận khi thấy Ngũ Sở đến đây

Nàng thắc mắc" Sao lại yên tĩnh như vậy? Tiêu Tần ngươi đâu rồi? Sơ Lạc ta đến rồi…"

Tiêu Tần và Sơ Lạc nghe giọng của công chúa lập tức chạy ra cố trấn tĩnh cảm xúc cư xử như mọi ngày bình thường khiến Đông Ly Á và Ngũ Sở có chút không quen

" Ngụy Đồ Thanh đâu? " Ngũ Sở nhìn Sơ Lạc hỏi cô

Sơ Lạc bình tĩnh đáp " Dạ… Vương Gia vừa ra ngoài mua chút đồ rồi ạ "

Đông Ly Á bước vào trong" Vậy chúng ta đợi huynh ấy về đi "

Tiêu Tần vội ngăn cản" Bệ hạ, Công chúa…vương gia không muốn gặp hai người…"

" Sao? Huynh ấy sao lại không muốn gặp bọn ta?" Nàng thắc mắc khó hiểu

Ngũ Sở cảm thấy có điều gì đó bất thường thì nhìn thấy hai đứa trẻ mà Ngụy Đồ Thanh nhận nuôi đang núp sau Tiêu Tần và Sơ Lạc hắn gặng hỏi

" Này…phụ thân của các con đâu? "

Ngụy Cát Nhi run rẩy không dám nói Ngụy Trì vội lên tiếng thay cho Ngụy Cát Nhi " Chúng cháu không biết phụ thân đi đâu cả…bọn cháu vừa mới ngủ dậy thôi…" vừa nói cậu bé vừa né tránh ánh nhìn của Ngũ Sở điều này khiến Ngũ Sở nhận ra cậu bé đang nói dối

" Nhóc biết gì không? Nhóc rất giống với phụ thân của nhóc đấy… những lúc nói dối phụ thân của nhóc cũng không nhìn vào mắt ta mà nói đâu…"

Biết Ngũ Sở không dễ lừa cậu bé cũng không muốn nói gì thêm khiến Ngụy Cát Nhi bên cạnh khóc lớn" Thúc thúc…phụ thân con…"

Sơ Lạc vội vàng chen ngang " À! Hai đứa mau vào bếp tỷ tỷ sẽ nấu món chè mà hai đứa thích nhất "

" A!! Món chè mà chúng ta thích kìa…mau nào Ngụy Cát Nhi " Ngụy Trì cầm tay Ngụy Cát Nhi muốn kéo cô bé theo thì bị Ngũ Sở ngăn lại

“KHOAN ĐÔ ánh mắt sắc lạnh của hắn nhìn về phía Sơ Lạc nhưng cô không mấy sợ hãi khiến Đông Ly Á đứng bên cạnh không khỏi ngạc nhiên " Sao Sơ Lạc hôm nay mạnh mẽ vậy? Thật đáng ngờ"

Tiêu Tần lên tiếng" Những lời trẻ con nói chưa chắc đã là sự thật xin ngài đừng để bụng hãy để chúng vui vẻ đi ăn món chúng thích…"

" Ha! Trẻ con chúng sẽ nói những gì chúng cho là đúng phải không Ngụy Cát Nhi? " Ngũ Sở nhìn coi bé với ánh mắt dịu dàng khiến cô bé không khóc nữa" Thúc thúc và phụ thân con là tri kỉ phải không? Nếu là tri kỉ của phụ thân chắc chắn thúc rất quan tâm đến phụ thân phải không? " cô bé ánh mắt long lanh nhìn Ngũ Sở

" Ta và phụ thân của con còn rất thân hơn cả Tri Kỉ nữa…Nào nói cho ta biết phụ thân con đang ở đâu? " Ngũ Sở cúi người hạ gối xuống trước mặt cô bé để tiện nói chuyện hơn hắn nhẹ nhàng nói khiến cô bé có cảm giác rất giống tính cách của phụ thân cô, cô bé vội ôm lấy Ngũ Sở mà khóc lóc " Phụ thân con bị người xấu bắt đi mất rồi…hu hu…" nghe được tin này nhưng gân cốt trong người của Ngũ Sở nổi lên cũng đủ hiểu hắn tức giận đến nhường nào " Vậy phụ thân con bị bắt đi mấy ngày rồi? "

" Hôm nay là ngày thứ ba…" cô bé đáp

Hắn nén cơn giận dữ xuống đứng lên tiến về phía Tiêu Tần và Sơ Lạc. Hai người vội quỳ xuống mà tự nhận hết trách nhiên về bản thân " Là lỗi tại thần…mong hoàng thượng xử tội "

" Thúc thúc…hai người họ chỉ làm theo lệnh của phụ thân thôi…xin thúc đừng trách tội họ…" Ngụy Trì và Ngụy Cát Nhi cũng quỳ xuống mà giải thích

Đông Ly Á tức giận mà ra lệnh" Đứng lên"

Tiêu Tần và Sơ Lạc lập tức đứng dậy thì bị nàng tát một cái vào mặt coi như trách tội

" Cái tát này là tội mà hai ngươi không bảo vệ chu toàn cho vương gia của mình… Từ giờ đừng cảm thấy có lỗi nữa nhé "

" Nhưng…" hai người cảm thấy nhận tội như vậy quá nhẹ nhàng vội quỳ xuống mong Ngũ Sở xử tội

Hắn lắc đầu đỡ hai đứa trẻ đứng dậy và ra lệnh " Đứng lên đi… công chúa cũng có chức vị ngang ta nên đã xử tội hai người xong rồi… đừng tự trách bản thân quá đây đều là ý của vương gia các ngươi mà…"

 Hai người nghe vậy cũng đành đáp     " Vâng " rồi đứng dậy