Phản Diện Giả Mạo Không Muốn Chết

Chương 36: Tra Hỏi




Tại nước Lâu Lam

Ngụy Đồ Thanh đang bị giam trong căn phòng tối mà không biết bản thân đang ở đâu cho đến khi một người hầu mang đồ ăn đến chàng mới kịp hỏi

" Nè…Đây là đâu? Bọn họ sao lại bắt cóc người của ta? "

" Đây là nước Lâu Lam, mục đích của việc bắt cóc này đều nhắm vào ngài…ngài không thể thoát khỏi nơi này được đâu … tướng quân đang hợp tác với Lương quý phi của nước Đại Ngũ để xử lý ngài ra sao…Mong ngài hãy bình tĩnh đối mặt với cái CH*" dứt lời tên người hầu đã bị một đao của Lâu Bạch tiễn đi

" Là người hầu mà biết nhiều chuyện quá cũng không tốt "

Ngụy Đồ Thanh thấy cảnh này cố tỏ ra bình tĩnh " Lâu Bạch sao lại là ngươi? "

Hắn chĩa kiếm trước mặt Ngụy Đồ Thanh mà hừng hừng sát khí " Sao không phải ta được chứ? Ngụy Đồ Thanh ngươi rốt cuộc có phải Ngụy Đồ Thanh không? "

" Ta không phải Ngụy Đồ Thanh thì là ai chứ? "

Nghe câu trả lời của Ngụy Đồ Thanh hắn càng điên tiết hơn:

" Ngươi rất khác so với trước kia… Ngươi có mục đích gì khác sao? "

" Mục đích khác sao? Ta không có…"

" NGƯƠI!!" thấy Ngụy Đồ Thanh không chịu giải thích gì thêm khiến hắn bất lực mà hạ kiếm xuống

Hắn nhìn Ngụy Đồ Thanh mà nói " Ta thích ngươi… từ trước đến giờ ta vẫn luôn thích Ngụy Đồ Thanh với tình cách độc đoán và tài giỏi không mấy dịu dàng nhưng lại khiến ta thấy rất thu hút… nhưng giờ đây Ngụy Đồ Thanh trước mặt ta rất tốt bụng…không như xưa khiến ta không thể hiểu được ngươi đang muốn gì…rốt cuộc đâu mới là con người thật của ngươi?"

Thấy có người thích Ngụy Đồ Thanh của trước kia khiến chàng có chút sốc nhưng giờ chàng đang trong nhà giam nếu khai hết sẽ bị giết ngay nếu hắn đã thích Ngụy Đồ Thanh của trước kia thì giờ là lúc chàng trổ tài diễn xuất của mình:

" Đây mới chính là ta…ta thật sự buông bỏ vẻ ngoài dối trá trước kia…ta thấy ngươi thật tốt…" chàng nói với giọng dịu dàng

khiến hắn tin vào những lời đó

" Thật sao? Đây mới là tính cách thật của ngươi sao? "

“Ừm…”

" Thế ngươi có tình cảm với ta không? "

Nghe Lâu Bạch hỏi vậy Ngụy Đồ Thanh cứng họng không biết nên trả lời ra sao ngập ngừng không nói

Biết Ngụy Đồ Thanh đang khó nói hắn im lặng đứng lên sai người dọn xác của tên người hầu hắn vừa giết rồi quay người rời đi, lúc này chàng nới yên tâm mà thở dài

" Trời ơi… chuyện tình gì thế này? Mình… không biết phải cư xử như thế nào cho đúng…"

Hai ngày sau, trong phòng giam Ngụy Đồ Thanh vừa mở mắt thì Lương quý phi xuất hiện cùng với tướng quân của nước Lâu Lam và cả Lâu Bạch nữa bọn họ nhìn Ngụy Đồ Thanh mà trả hỏi về thân phận của chàng khiến chàng vừa cố che giấu sự thật vừa phải kìm chế nỗi sợ hãi mà trả lời bản thân đã thấy đổi sau lần sốt cao do dị ứng lúc tỉnh dậy thì chả nhớ gì nữa nên mới cư xử như vậy…Sau khi nghe chàng giải thích thì mọi người đều không tin khiến chàng bất mãn

Tướng quân chau mày nhìn Ngụy Đồ Thanh với ánh mắt ghét bỏ " Ngươi tốt nhất nên khai ra mục đích chính của ngươi là gì, nếu không thì ở đây mà chịu hình phạt cho đến khi chịu nói sự thật thì thôi "

Lương quý phi đứng lên mà không quên nhắc nhở chàng nên biết giữ thân phận đừng có yếu đuối trước mặt Ngũ Sở để nhận lòng thương cảm từ hắn " Ngươi đừng nghĩ rằng Ngũ Sở sẽ đến cứu ngươi…" bà liền quay người rời đi

Nghe Lương quý phi nói bản thân dựa dẫm vào Ngũ Sở khiến chàng sôi máu mà thầm chửi " Hả? Ta cần hắn đến cứu chắc? Moẹ kiếp…hai mẹ con bà tính đều khó chịu như nhau…" khi không mới được thông tin gì thì thuộc hạ của Tướng Quân mang dụng cụ đến để hành hạ Ngụy Đồ Thanh để nhanh chóng khai ra sự thật khiến Lâu Bạch có chút tức giận"Các ngươi tính làm gì? Dám đụng vào hắn ta sẽ giết ch* các ngươi " hắn đe doạ nhưng thuộc hạ lại không sợ mà lao đến khống chế Ngụy Đồ Thanh

" Thôi xong…mình sắp tiêu rồi…" chàng thầm niệm phật cầu mong kiếp sau có thể sống một cách bình yên không xô bồ máu thịt như thế này

Lâu Bạch tức giận mà quát lên " ĐỂ TA XEM AI DÁM ĐỤNG VÀO" khiến tất cả có chút lo lắng sợ hãi đúng lúc này Tướng Quân bước đến tát Lâu Bạch một cái

" Đứa con trai ngu xuẩn này, mau cút ra khỏi đây cho ta " ông ra lệnh cho người khống chế Lâu Bạch ra khỏi nơi này mà nhốt hắn trong phòng không được ra ngoài khi chưa có sự cho phép của ông rồi quay người rời đi. Lâu Bạch cố thoát khỏi nhưng vẫn không được hắn tức giận mà không thể làm gì được cha mình

" Ngụy Đồ Thanh xin lỗi…"

Ngụy Đồ Thanh nhìn Lâu Bạch bị lôi đi lòng có chút chua xót " Thật tội nghiệp… Nhưng…Ta còn tội nghiệp hơn…" chàng bị bọn chúng hành hạ bản thân đến trày da xước thịt cũng không khai ra bất cứ điều gì…khi hành hạ đủ kiểu mà vẫn không moi được thông tin gì bọn chúng đành rời đi để chàng bị thương nằm một chỗ " Ổn thôi…không có gì phải đau cả… phải không MẸ…" chàng cố trấn an bản thân vì hồi nhỏ chàng bảo vệ bạn học bị bắt nạt mà không dám đánh trả, về nhà được mẹ dịu dàng dặn dò " Ổn thôi con…Không được đau vì mấy vết thương này nhé…phải trở nên mạnh mẽ " từ lúc đó trở đi mỗi lần bị thương chàng không dám kêu 'đau ’ nói được mấy từ khích lệ bản thân thì chàng lăn ra ngủ…