" Ngươi sợ vậy sao? " Ngũ Sở an ủi
" Ta còn đang bị phong hàn nên việc hô hấp đã rất khó rồi, ngươi không thả ta ra để ta thở rồi hôn tiếp cũng được mà…nếu ta không thở được ta chết trước mắt ngươi thì ngươi mới vừa lòng ư? Ngươi không có ý thả ra vì sợ ta chạy sao? " Ngụy Đồ Thanh trách móc
" Ta xin lỗi… Chuyện này là ta làm hơi quá… nhưng việc này chỉ là mở đầu thôi còn khúc quan trọng nữa ta e là ngươi sẽ không thể trụ được đâu vì thế ta mới đành hôn bù cho việc đó "
Ngụy Đồ Thanh đứng hình" Tên này ngươi định hành hạ ta như thế nào? Tên chết tiệt…cứ thích dày vò người khác mới chịu…"
" Ngươi nghỉ ngơi đi, trong triều có chuyện ta cần giải quyết nên ta đi đây…nhớ giữ gìn sức khỏe nhé " nói xong Ngũ Sở xoay người rời đi
Chàng mỉm cười tiễn hắn
" Ừm…đi thong thả nha "
Sau khi Ngũ Sở rời đi Ngụy Đồ Thanh mới thở phào một cái, Ly Đàm trong ngực chàng chui ra tức giận mắng " Khó thở quá, hai người không giữ ý giữ tứ gì cả "
Ngụy Đồ Thanh khó xử " Xin lỗi nhé…"
" Thôi bỏ qua chuyện đó đi, ta và ngươi đang bị hệ thống xuyên không trừng phạt nên mới bị như vậy " Ly Đàm giải thích
Ngụy Đồ Thanh trầm ngâm suy nghĩ về cuộc sống sau này " Xin lỗi lại kàm liên lụy đến cô rồi "
Ánh mắt của cô tràn đầy cảm xúc " Không sao…ta đi theo ngươi để cùng khám phá thế giới này mà, dù ngươi có quyết định như thế nào ta cùng chấp nhận chịu khổ cùng ngươi… "
" Cảm ơn ngươi " chàng ôm lấy Ly Đàm mà âu yếm
Nàng ghét bỏ mà đẩy chàng ra " Bỏ ra cái tên chết tiệt này! Cơ thể người ám mùi của tên hoàng đế kia rồi "
" Hả vậy ư? " chàng ngửi lại bản thân thấy không có mùi gì lạ quay lạo nhìn Ly Đàm thì cô mỉm cười thì ra cô đang che giấu sự ngại ngùng của mình mà chạy ra ngoài cửa sổ " Đã sắp sang đông rồi, chúng ta nên chú ý sức khỏe nếu không bệnh lại nghiêm trọng"
Chàng nhìn ra cửa sổ với nhiều tâm trạng khác nhau " Ừm…"
Một thời gian, sau khi điều tra cái ch*của Cảnh Tống Khang không có chút manh mối nào khiến Ngụy Đồ Thanh rất đau đầu, đang mãi suy nghĩ thì nghe tiếng hét của Sơ Lạc
" A! Có thích khách…làm ơn…bảo vệ lũ trẻ "
Tiêu Tần chạy ra thì thấy Sơ Lạc đang bị một tên thích khách bắt làm con tin và Ngụy Trì và Ngụy Cát Nhi đang run rẩy sợ hãi chàng đứng chắn trước hai đứa trẻ để tìm cách cứu Sơ Lạc nhưng chàng vẫn không thể tìm ra sơ hở của tên này, Ngụy Đồ Thanh vội chạy ra
Sơ Lạc nhìn thấy Ngụy Đồ Thanh lập tức nói ra những gì cô vừa nhìn thấy " Vương Gia chính hắn là hung thủ giết Cảnh Tống Khang…thần từng gặp hắn trước lúc Cảnh Tống Khang ch*hắn muốn giết thần để kín miệng…chính hắn là người đã vào phủ phu nhân…" chưa kịp nói hết câu thì cô bị tên thích khách đánh ngất khiến Ngụy Đồ Thanh lo lắng" Thả người ra…Có gì thì chúng ta thương lượng đi "
" Chỉ là tên người hầu thôi mà ngươi cũng không nỡ để cô ta ch* sao? Nhưng cô ta đã biết bí mật của ta rồi nên ta phải diệt trừ cô ta " hắn nói mà ghì chặt kiếm vào cổ Sơ Lạc khiến máu cô chảy ra
Ngụy Đồ Thanh biết không thể thương lượng được với hắn nên chàng đành đánh liều " Đổi đi, ngươi thả cô ấy ra rồi ta sẽ nghe theo ngươi" quyết định này của chàng khiến tên thích khách bất ngờ, Tiêu Tần vội ngăn cản nhưng chàng chỉ dặn hắn chăm sóc cho hai đứa trẻ khi chàng không có ở đây khiến hắn không thể ngăn cản mà đành nghe theo vì đây là mệnh lệnh của vương gia
Tên thích khách thấy vậy cũng đồng ý tráo đổi và đưa Ngụy Đồ Thanh rời đi mà cười gian xảo
" Quả nhiên kế hoạch này thành công…"
Lúc này những việc trong triều ngày một nhiều khiến Ngũ Sở không có thời gian đi gặp Ngụy Đồ Thanh và không hay biết tin Ngụy Đồ Thanh bị bắt cóc. Tiêu Tần lúc này đang chăm sóc cho Sơ Lạc và hai đứa trẻ hắn im lặng không muốn nói tin Ngụy Đồ Thanh bị bắt cóc ra ngoài vì lúc bị bắt đi Ngụy Đồ Thanh đã dặn Tiêu Tần không được để ai biết tin nhất là hoàng thượng, Ngụy Đồ Thanh hứa nhất định sẽ quay về an toàn nên sẽ đi theo hắn một thời gian tránh để hắn giết và muốn biết sự thật về cái ch* của Cảnh Tống Khang