Phản Diện Giả Mạo Không Muốn Chết

Chương 32




" À mà nè… ngươi với Lương quý phi có quan hệ gì thế?" Ngụy Đồ Thanh do dự hỏi thấy Ngũ Sở không lên tiếng thì chàng lắp bắp" ta…không có ý gì đâu…nếu ngươi không nói thì thôi "

" Ta và bà ấy chẳng có quan hệ gì cả "Ngũ Sở thẳng thắn nói

" Ừm…vậy sao…" Ngụy Đồ Thanh cũng chẳng muốn hỏi thêm quay người rời đi, đi được mấy bước chàng choáng váng mà quỵ gối xuống ho liên tục " Cơ thể mình…sao lại yếu như vậy? Khụ…khụ…", Ly Đàm bên cạnh cũng cảm thấy khó thở mà giẫy giụa" cái cảm giác gì thế này…? Tim mình đang đau nhức…ah…" Ngũ Sở lập tức chạy đến Ngụy Đồ Thanh

" Sao vậy? " khuôn mặt hắn thoáng lên vẻ lo lắng

" Không sao…Ta ổn…" Ngụy Đồ Thanh cố đứng dậy nhưng vì cơ thể yếu nên cũng ngã nhào xuống nhưng vẫn nắm lấy thân hình nhỏ bé của Ly Đàm trong tay" Cơ thể ta…mệt mỏi quá…"

Ngũ Sở bế Ngụy Đồ Thanh lên mà có chút trách móc" Sao nhẹ vậy? "

Tại phủ của Ngụy Đồ Thanh, thái y xem xong

" Ngụy vương gia sức khỏe không được tốt nên tránh ra ngoài tiếp xúc với gió phong hàn sẽ nghiêm trọng hơn "

" Không có thuốc trị khỏi sao? " Đông Ly Á lo lắng hỏi

" Bệnh phong hàn này đã chuyển biến nặng nếu dùng thuốc chỉ giảm đi một chút nhưng sẽ không khỏi hẳn, lần đầu ta thấy bệnh này nên không có thuốc trị khỏi hẳn được căn bệnh này " thái y lắc đầu nói

" Ca ca…đang rất khỏe mạnh mà…sao lại bị bệnh như vậy? " Đông Ly Á mếu máo khóc

" Ngoan nào, Ngụy ca của cô đã tăng thiên đâu mà khóc lóc như vậy?" La Thần Nghi an ủi

Ngũ Sở nhìn Ngụy Đồ Thanh trầm mặc " Chả lẽ do ngày trước đi mưa? "

" VƯƠNG GIAAAA, ngài không sao chứ? " Tiêu Tần từ ngoài vội và chạy vào với vẻ lo lắng đi theo là Ngụy Cát Nhi và Ngụy Trì, hai đứa nhỏ chạy đến bên Ngụy Đồ Thanh đang nằm mà nức nở

" PHỤ THÂN, đừng bỏ tụi con một mình chứ "

Nghe Ngụy Trì và Ngụy Cát Nhi gọi Ngụy Đồ Thanh là " phụ thân " mà Đông Ly Á ngỡ ngàng

" Hai đứa này là ai thế? Sao lại tùy tiện gọi Ngụy ca là phụ thân chứ? "

Ngụy Cát Nhi nhìn nàng với đôi mắt long lanh đẫm lệ

" Tỷ tỷ xinh đẹp, phụ thân của chúng con sao rồi? "

" Ổn " nàng đáp mà trong lòng có chút vui vẻ " đáng yêu quá, thật biết cách ăn nói mà…hi hi "

" Đây là con của Ngụy vương gia cậu bé tên Ngụy Trì còn cô bé là Ngụy Cát Nhi " Sơ Lạc giải thích để mọi người không bất ngờ nữa. Nghe điều này khiến Ngũ Sở bất ngờ tức giận mà bóp vỡ cái chén trà trên tay

" Hoàng thượng bớt giận " tất cả quỳ rạp xuống mà lo sợ

Ngụy Cát Nhi sợ hãi mà khóc " phụ thân người mau tỉnh dậy đi, tụi con sợ vị thúc thúc này quá "

" Im nào, đây là hoàng thượng đấy không phải thúc thúc đâu Ngụy Cát Nhi, ăn nói đàng hoàng nếu không đến phụ thân cũng không cứu được muội đâu " Ngụy Trì cảnh báo. Ngụy Đồ Thanh bị tiếng khóc của Ngụy Cát Nhi mà tỉnh dậy

" Chuyện gì vậy? Sao lại khóc nhè như thế? "

" Ngụy vương gia / huynh tỉnh dậy đúng lúc lắm hãy mau giải quyết tình hình căng thẳng này đi " tất cả lo lắng nhìn Ngụy Đồ Thanh với ánh mắt cầu cứu

" Sao mà áp lực vậy? " chàng lo lắng nhìn về phía Ngũ Sở đang cau mày khó chịu

" Phụ thân, vị thúc thúc kia có vẻ rất tức giận khi nhìn thấy chúng con…ngài ấy còn làm vỡ chén trà yêu thích của người nữa" Ngụy Cát Nhi mách tội mà lo lắng

" Hể? Ngươi có biết cái chén trà đó ta mua đắt lắm không? Ngươi thật là…" Ngụy Đồ Thanh trách móc nhưng khi nhìn thấy máu chảy ra từ tay của Ngũ Sở mà có chút lo lắng " Ngươi chảy máu rồi, thả mấy cái mảnh vỡ đó ra "

" Hoàng thượng…!!" tất cả lo lắng nhìn về phía Ngũ Sở

" Ngươi mau qua đây " Ngụy Đồ Thanh ra lệnh

" Vương gia ngài có biết đây là ai không? Sao lại ra lệnh cho hoàng thượng chứ? " Tiêu Tần lo lắng

Ngũ Sở đứng lên lại gần chỗ của Ngụy Đồ Thanh mà đưa tay bị thương cho chàng khiến tất cả như chết lặng không tin vào mắt mình " Đây là hoàng thượng có phải không? "

" Ngụy Trì, con mau đi gọi thái y đi "

" Vâng " Ngụy Trì lập tức chạy ra ngoài tìm thái y

Ngụy Đồ Thanh cẩn thận lấy miếng vải cầm máu cho Ngũ Sở mà trách móc " Sao lại bất cẩn như vậy? Đau không? "

" Phụ thân đang mắng thúc thúc này sao?" Ngụy Cát Nhi ngây thơ hỏi

" Đây không phải là mắng đâu cô bé " Đông Ly Á lên tiếng

" Vậy là gì ạ? "

" Nếu gọi là mắng thì cũng đúng nhưng đây là mắng yêu" Đông Ly Á cười sảng khoái

" Mắng yêu sao? Tức là có mắng nhưng trong những lời mắng đó có chứa cả tình yêu phải không ạ?"

" Thông minh lắm cô bé, là vậy đấy " nàng cười khen ngợi

" Sao cô lại rành chuyện này thế? " La Thần Nghi khó hiểu

" Im đi "

Ngũ Sở biết Ngụy Đồ Thanh đang quan tâm đến mình thì vẻ giận dữ cũng không xuất hiện trên khuôn mặt nữa

" ĐAU " hắn nhìn Ngụy Đồ Thanh với vẻ mặt đau đớn

" Xin lỗi…ta sẽ làm nhẹ lại…" Ngụy Đồ Thanh lúng túng nhìn Ngũ Sở, hắn thấy chàng nhìn hắn như vậy thì tiến đến gần Ngụy Đồ Thanh hơn khiến chàng đỏ mặt mà phải né gấp

" Ngươi tính làm gì vậy? "

Hắn ghé sát vào tai Ngụy Đồ Thanh" Ta nghĩ ngươi cũng phải biết chứ, lần trước chúng ta từng làm rồi mà… Ngươi quên nhanh thật đấy "

" TÊN ĐIÊN…" chàng thầm chửi