Phản Diện Giả Mạo Không Muốn Chết

Chương 24




" Huynh dậy rồi sao? Có cảm thấy trong người có chỗ nào không khoẻ không? " Cảnh Hoài ghé sát lại hỏi

" Ta ổn…ổn chứ…tất nhiên là ổn rồi " Ngụy Đồ Thanh ngập ngừng cố lấy lại cảm xúc ban đầu, thấy bản thân chịu quá nhiều cú sốc nên chàng muốn ra ngoài cho khuây khỏa Cảnh Hoài muốn đi theo thì bị chàng từ chối

" Muội ở lại coi phủ hộ ta, nếu có khách thì phiền muội tiếp khách giúp ta nhé ta đi tý rồi quay lại " dứt lời Ngụy Đồ Thanh lao hẳn ra ngoài phủ thấy vậy Ly Đàm cũng trèo lên vai mà hóng theo Cảnh Hoài ngơ ngác đứng nhìn hình bóng rời đi của Ngụy Đồ Thanh mà trong lòng thêm xao xuyến

Ra đến chợ Ngụy Đồ Thanh hỏi Ly Đàm về cuộc sống mới ở đây như thế nào cô đáp một tiếng:" Thú vị, khác hẳn những gì có trong tiểu thuyết mà tôi đọc " nghe thấy câu trả lời đó chàng cười cho qua mà tiếp tục dạo chợ. Sau khi ăn uống những đồ ăn mới lạ ở nơi này xong hai người quay người trở về thì Ngụy Đồ Thanh bắt gặp một cặp huynh muội đang ngồi ăn xin ở một xó, chàng lại gần thì trông chúng có vẻ sợ hãi

" Hai đứa sao lại ở đây? Cha mẹ của hai đứa đâu? " chàng dịu dàng hỏi

" Chúng cháu không có cha mẹ…" cậu bé đáp. truyện tiên hiệp hay

" Sao hai đứa không đi học mà lại ra đây như thế? "

Ly Đàm nhắc nhở với vẻ cau có " Ngươi không thấy hai đứa nhóc này đang ngồi một góc ăn xin sao? Hỏi vậy chả phải là làm tổn thương chúng " Ngụy Đồ Thanh nghe vậy thì mới chú ý đến bộ dạng bẩn thỉu đâu đó có một vài vết thương của hai đứa nhóc khi chàng định lấy chút tiền cho hai đứa thì một nhóm người đến doạ nạt

" Sao lại ngồi đây ăn xin chứ? Tao đã nói nếu chúng mày muốn ăn xin thì cũng phải nộp tiền chỗ ngồi cho bọn tao rồi mà" một tên to con đứng ra nhìn hai đứa nhóc với vẻ mặt hằm hằm tức giận

" Chúng cháu…đã nộp tiền hôm kia mà…sao các người lại tới thu tiếp vậy? " cô bé ấp úng nói nghe vậy hắn liền đáp

" hôm kia các ngươi đưa còn thiếu mấy đồng nên hôm nay ta sẽ thu gấp đối số tiền đó lên "

" Các ngươi đừng có ức hiếp người quá đáng " cậu bé đứng lên phản bác laik với vẻ mặt tức giận

" Ca…ca huynh đừng đụng vào họ nếu không bọn họ lại đánh huynh mất…muội sợ lắm " cô bé kéo áo ca ca mình mà nước mắt lưng tròng

"Muội định để bọn chúng ức hiếp mãi sao?

" RANH CONN" nói xong hắn định túm lấy cổ áo cậu bé mà bị Ngụy Đồ Thanh chặn lại

" Ôi dao, ôi dao…Vị huynh đệ này sao lại cư xử thô lỗ với một đứa trẻ như vậy? "

" Tên nhãi chết tiệt này đừng có lo chuyện bao đồng, nếu không tao cũng cho mày ra bã luôn đấy " hắn nổi giận mà nhìn Ngụy Đồ Thanh

" Đừng nhìn ta bằng ánh mắt dữ tợn như thế. Ta không ưa nỗi đâu" nói xong Ngụy Đồ Thanh lao đến mà vật hắn ngã xuống đất mà ngồi lên trên người hắn khiến đám thuộc hạ theo sau cũng bất ngờ với thân hình nhỏ bé của Ngụy Đồ Thanh mà lại vật vã được một tên to khoẻ như đại ca của bọn chúng…

" Tụi bay đứng chôn chân ở đấy làm gì? Mau tới giết hắn ta " tên thủ lĩnh nằm ở dưới đất không ngừng tức giận mà ra lệnh nhưng đám thuộc hạ của hắn người nào người ấy cũng đều to mắt sợ ma nên không một ai dám bước ra

" Sao lại có luật phải nộp tiền chỗ ngồi cho ngươi chứ? Bây giờ ta dẫn ngươi lên quan xem có phải ngươi là người thu tiền không nhé " Ngụy Đồ Thanh tiến sát gần mà đe doạ nhưng vẫn nở một nụ cười để đối phương không phải sợ hãi, tất cả mọi người đang ở chợ đều đổ dồn ánh mắt về phía hắn với những lời nói bàn tán " Sao hắn lại ra nâng nỗi này chứ? Chỉ được cái to xác toàn toàn bắt nạt trẻ con giờ thì cho chừa…"

" Ta sai rồi, ta sẽ không dám làm như vậy nữa…ta xin lỗi " hắn xấu hổ nhục nhã nói ra những lời xin lỗi, thấy hắn đã thành tâm như vậy Ngụy Đồ Thanh cũng chả làm khó nữa mà đứng dậy thả hắn ra, vừa thoát ra hắn liền vội vã chạy đi