Ngũ Sở ôm lấy Ngụy Đồ Thanh khẽ cười
" Ngốc thật đấy… nhưng cũng thú vị " hắn nhẹ nhàng đặt Ngụy Đồ Thanh xuống mà cúi người đỡ chàng nằm trên lưng hắn. Ngũ Sở một tay cõng Ngụy Đồ Thanh tay còn lại cầm ô che cho chàng đi dưới cơn mưa tầm tã
" Ta sẽ đối xử tốt với ngươi với tư cách con người bình thường không địa vị hoàng tộc nữa, Ngụy Đồ Thanh đúng thật là ngốc quá đi nhưng ngươi sẽ là của ta…dù cho ngươi có ghét ta ra sao ta rất muốn bảo vệ ngươi như cách đệ bảo vệ ta lúc nhỏ vậy…". Về đến phòng của Ngụy Đồ Thanh, Tiêu Tần bị sốc khi nhìn thấy Ngũ Sở cõng Ngụy vương gia của mình về định hỏi chuyện mà lắp bắp khiến hắn bị sặc nước bọt " khụ…khụ…ch…uyện…"
Ngũ Sở không thèm để ý đến hắn mà cõng Ngụy Đồ Thanh vào phòng đặt chàng xuống giường, lúc này Ly Đàm chạy đến bên cạnh Ngụy Đồ Thanh với thân hình là con chồn cô thầm nghĩ " tên đần này lại gây ra chuyện gì nữa đây? " nhưng suy nghĩ đó của cô liền bị vụt tắt khi chứng kiến ánh mắt của Ngũ Sở nhìn Ngụy Đồ Thanh rất khác so với trước kia cô khẳng định rằng ánh mắt này…có phải là…tình ý gì đó không? Cảnh Hoài bước vào thấy Ngụy Đồ Thanh nằm trên giường mà chạy đến " Ngụy ca ca sao vậy? "
" Cô tốt nhất nên tránh xa hắn ra, giờ đây hắn không phải người nào muốn chiếm lấy là được đâu "Ly Đàm nhìn Cảnh Hoài với ánh mắt đong đầy tình cảm đó mà thở dài
" Hắn chỉ là mệt quá thôi…Cô nên chăm sóc hắn " Ngũ Sở nói rồi rời đi với tâm trạng khá thoải mái mà đắc ý " Có vẻ ngươi luôn được các cô nương chú ý nhỉ? Cũng phải thôi vì người của ta luôn có sức hấp dẫn mà…"
Ly Đàm thấy Ngũ Sở quá dễ dãi khi giao Ngụy Đồ Thanh cho người khác chăm sóc nhưng cô cũng không mấy quan tâm liền chạy lại bàn đang bày một đĩa bánh mà nhâm nhi thưởng thức " Tuyệt cú mèo…"
Về đến hoàng cung khi Trình công công chạy đến với vẻ mặt hớn hở thăm dò:
" Hoàng thượng ngài về rồi sao? Hôm nay ngài đã trải qua chuyện gì? "
Nghe Trình công công hỏi vậy trong đầu Ngũ Sở lập tức xuất hiện lại cảnh hắn và Ngụy Đồ Thanh dưới trời mưa mà đỏ mặt
lập tức cáu kỉnh đáp:
" Trình công công, ta làm gì mà cũng phải nói ngươi sao? "
" Dạ…Thần không dám mạo phạm hoàng thượng,mong hoàng thượng thứ tội " Trình công công lập tức quỳ xuống tạ lỗi
" Thôi được rồi ngươi lui đi "
" Vâng…"
" Chết tiệt…không ổn rồi…ta lại nhớ về hắn nữa rồi…" Ngũ Sở càng nghĩ lại càng đỏ mặt mà đập đầu vào bàn mấy phát cho tỉnh táo lại. Và tối hôm đó Ngũ Sở đã thức trắng đêm vì những suy nghĩ không đúng đắn với Ngụy Đồ Thanh…~
" CHẾTTT TIỆTTT MÀ! " khiến Trình công công đứng ngoài thấp thỏm lo âu đứng ngồi không yên
" Hoàng thượng sao đêm nay lại không ngủ vậy? Lão nô biết làm sao đây? Nên về phòng đi ngủ mặc hoàng thượng hay thức luôn cùng hoàng thượng phòng bất trắc đây…? "
Sáng hôm sau, Ngụy Đồ Thanh vừa mở mắt thì trong đầu chàng lại xuất hiện hàng loạt những hành động tối qua của hai người mà lập tức đập mặt vào gối để trấn áp bản thân " không suy nghĩ về nó nữa nào…bình tĩnh lại nào…chỉ là mơ thôi…ha…"
" Không phải lúng túng như gà mắc tóc vậy đâu, hôm qua hắn cõng ngươi về đưa ngươi vào đến tận giường đấy và còn trao ánh mắt đong đầy tình cảm nữa " Ly Đàm ngồi bên cạnh Ngụy Đồ Thanh mà thản nhiên kể lại khiến Ngụy Đồ Thanh ngại ngùng mà đá Ly Đàm lăn xuống đất
" Ngươi bị thần kinh à? Ta chỉ trình bày lại những gì xảy ra thôi mà, nếu đã ghét nhau thì nói ta một câu…không phải ngươi đang mắc cỡ đó chứ? " Ly Đàm vừa tức giận vừa châm chọc khiến Ngụy Đồ Thanh càng thêm lúng túng cho đến khi Cảnh Hoài bước vào mới phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này