Phản Diện Giả Mạo Không Muốn Chết

Chương 19




  Cảnh Tống Khang không chịu dừng lại ở đó mà tiếp tục chế giễu khiến Đông Ly Á tức giận mà nạt -" Ngươi câm miệng ch* của mình lại, Ngũ huynh của ta là một người tốt bụng lúc huynh ấy lên ngôi hoàng đế rất được lòng dân, huynh ấy không để ai chịu thiệt cả. Sao ngươi có thể ngậm máu phun người như thế "

 Cảnh Tống Khang thấy có người dám lên mặt với hắn thì liền tức giận lao đến mà bóp cổ Đông Ly Á" Ngươi vừa nói gì cơ? Chả phải ngươi cũng giống hắn sao? "

Thấy Đông Ly Á bị bắt nạt, Ngũ Sở cầm lấy cổ tay của hắn mà nắm chặt " ngươi đang làm cái gì vậy? "

Ngụy Đồ Thanh đang định không dính dáng nên tiếp tục gắp thức ăn đang định đưa vào miệng thì thấy Cảnh Tống Khang bắt nạt muội muội của chàng, không thể nhịn được mà chạy đến đạp hắn một cái ngã xuống đất, chàng ngồi lên người hắn mà nắm cổ áo -" Người đừng có làm phiền người khác khi đang dùng bữa chứ như vậy là bất lịch sự lắm đấy " nói rồi chàng gọi Đông Ly Á đến bên cạnh " hắn vừa bắt nạt muội đấy, có muốn làm gì hắn không? " Đông Ly Á thấy có người bảo vệ mình như vậy cười cười " Tất nhiên là muội sẽ không bỏ qua rồi, dám đụng đến bổn cô nương hả? " nàng giơ nắm đấm lên mà đấm thẳng vào bản mặt của Cảnh Tống Khang làm cho hắn bị chảy máu mũi hắn tức giận mà sai người chém Đông Ly Á và Ngụy Đồ Thanh. Bọn họ vừa lao đến vung kiếm ra thì Ngũ Sở vung kiếm chắn trước mặt hai người -" Thật không biết phép tắc mà "

  Ly Đàm thấy có đánh nhau, nhưng cô không mấy quan tâm mà tiếp tục ăn vụng đồ ăn trên bàn, Ngụy Đồ Thanh thấy Ly Đàm dám ăn trong khi chính bản thân mình nấu mà không được miếng nào khiến chàng như nổi điên mà đấm cho tên Cảnh Tống Khang bầm dầm mặt mũi vì ám phá đám bữa ăn ngon của chàng. Đấm xong thì Cảnh Tống Khang bất tỉnh, chàng đứng dậy ném hắn về phía thuộc hạ của hắn mà hăm doạ " Mang người của các ngươi về đi, lần sau nếu muốn gây sự thì đừng đến phủ ta mà đến chỗ của hắn " vừa nói chàng chỉ vào mặt Ngũ Sở, cả đám thấy thủ lĩnh bị đánh bầm dập cũng sợ hãi mà mang Cảnh Tống Khang rời đi. Cảnh Hoài thấy ca ca của mình bị như vậy cũng có chút lo lắng " huynh ấy không sao chứ? "

   " Yên tâm, ta dùng chút lực nhẹ ấy mà chắc chỉ bị vết thương ngoài da thôi, nếu cô lo lắng thì về với hắn đi " Ngụy Đồ Thanh lau bàn tay dính máu của Cảnh Tống Khang xót lại trên tay, chàng lại gần Tiêu Tần đang bị thương mà đỡ hắn dậy " ngươi không sao chứ? " thấy Ngụy Đồ Thanh định vác Tiêu Tần, Ngũ Sở lập tức chặn lại " người đâu, mang Tiêu tướng quân về chăm sóc" chàng ra lệnh, người hầu lập tức chạy đến đỡ Tiêu Tần mà dìu về phòng

 Ngụy Đồ Thanh thấy mọi chuyện đã bình yên thì lập tức chạy vào bàn ăn, Đông Ly Á chạy đến chỗ Ngũ Sở mà trêu chọc " huynh đang để ý đến Ngụy ca ca sao? Cuối cùng huynh cũng chịu mở lòng rồi ". Ngũ Sở nghe vậy cũng không biết phản bác ra sao nên đành im lặng, Đông Ly Á đỡ Cảnh Hoài đang thẫn thờ ngồi một mình an ủi -" Ta biết cô không liên quan gì đến vụ này mà, xin lỗi vì đã đánh ca ca của cô nhé, nhưng tôi thấy không hối hận chút nào "

 " Không sao đâu, là huynh ấy gây sự trước mà, lẽ ra tôi nên ngăn huynh ấy lại...bị như vậy cũng đáng... Tôi thay mặt ca ca của mình xin lỗi vì đã gây sự..." Cảnh Hoài mím môi mà quỳ xuống tạ lỗi với Ngũ Sở. Ngũ Sở không nói gì mà quay người vào đi vào bàn ăn với Ngụy Đồ Thanh "

   Đông Ly Á đỡ Cảnh Hoài đứng dậy " việc này cô không phải xin lỗi thay ca ca cô làm gì... Người nào gây ra thì phải chịu trách nhiệm.... Đừng để bụng nữa, chúng ta vào ăn thôi đồ ăn sắp nguội hết rồi"

  " Ừm..."