Phản Diện Cũng Có Quyền Yêu!

Chương 4




Thời gian thảnh thơi bên cạnh Lý Hạo khiến Mặc Uyển suýt nữa thì quên mình đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết, quên mất mục đích thật của bản thân.


Nhưng may ra, có lẽ cô vẫn chưa quên việc Triệu Tuấn, không phải là nam chính của { Thiên Hạ Nở Hoa }. Nam chính còn chưa xuất hiện, bão tố vẫn chưa tới.


------------------------------


Túy Kiêu ngó đồng hồ, tiếp tục nhịp chân chờ đợi. Dãy hành lang bệnh viện lúc 4h sáng quả thật rất vắng. Đến cả bóng người cũng không có. Chẳng lẽ Thiên Tuế ngày nào cũng đi làm giờ này sao?


- Thưa anh, anh đến tìm ai vậy ạ? - Cô y tá bước ra từ một trong những căn phòng đối diện, dịu dàng hỏi. Giờ này ngoại trừ những ca cấp cứu thì làm gì có ai đến tìm người? Người này hẳn phải có việc gì gấp lắm.


Túy Kiêu đứng dậy, hơi mỉm cười hỏi. - À, tôi đến tìm bác sĩ Lý, không biết cô ấy đã đi làm chưa? - Hắn đến vào giờ này là vì biết đây là giờ làm việc của Thiên Tuế. Đến sớm một chút cũng tiện cho việc xin nghỉ. Còn xin nghỉ để làm gì, tất nhiên là để đi chơi rồi!


Nữ y tá hơi bất ngờ, nhíu mày. Chàng trai này là người yêu của bác sĩ Lý sao? Tưởng bác sĩ Lý vẫn độc thân chứ nhỉ? Thế nhưng chàng trai này có vẻ biết rõ lịch làm việc của cô ấy thế mà. Cô y tá tuy nghĩ thế nhưng vẫn giữ tư thái chuyên nghiệp, lịch sự hỏi lại. - Xin hỏi anh là...-


- Tôi là Tiếu Kiêu, cứ nói với cô ấy như vậy, tự khắc cô ấy sẽ biết! - Tiếu Kiêu là một trong vô vàn cái thân phận giả mà Túy Kiêu hắn dùng trong suốt 20 năm làm sát thủ. Lần đầu tiên hắn gặp Thiên Tuế chính là dưới cái danh phận này, nên cô luôn thích cái tên ấy, đến mức quên cả tên thật của hắn.


Không nói nhiều, nữ y tá ngay lập tức nhấc điện thoại gọi. Một hồi nói chuyện ngắn, cô cúp điện thoại và gật đầu. - Bác sĩ Lý đang ở phòng làm việc, anh chỉ cần đi thẳng và quẹo trái là sẽ thấy! - Cô hướng tay về phía cuối hành lang.


Túy Kiêu hơi nhếch môi, miễn cưỡng có thể xem là cảm ơn, rồi xoay người đi về phía được chỉ.


Sáng sớm là lúc bệnh viện vắng vẻ nhất, chính vì thế mà càng trở nên tĩnh mịch đến đáng sợ. Túy Kiêu hắn là người tập võ luyện súng, làm quen với mùi bệnh viện là điều sớm muộn. Còn chưa kể, ở đó còn có người hắn thương nữa, lui tới thường xuyên là điều đương nhiên.


- Thiên Tuế - Thanh âm khàn khàn quen thuộc nóng rực khẽ lướt qua vành tai bạch ngọc khiến Lý Thiên Tuế không khỏi giật bắn người. Đống hồ sơ bệnh án cũng vì thế rơi hết xuống đất.


Cô tức giận, đập mạnh bàn. - Tiếu Kiêu!!!!! Vào phòng người khác làm ơn gõ cửa dùm!!! Tôi phải nhắc cậu bao nhiêu lần đây? - Thiên Tuế trừng mắt nhìn chàng trai đang hả hê trước mặt, thản nhiên gác chân lên bàn làm việc của cô.


Túy Kiêu thưởng thức sự tức giận của cô bạn thân, giả bộ bất mãn nói. - Tên tôi là Túy Kiêu! Chứ không phải Tiếu Kiêu! Hồi trước lão gia có cho cô đi học không đấy? - Hắn ngả đầu ra sau, thích thú nghịch cái bảng tên trên bàn của cô. Có vẻ chỉ khi ở bên cạnh cô bạn thân này thì Túy Kiêu hắn mới bộc lộ hết tính cách thật mà thôi.


- Tôi có học, có học được chưa??? Ngừng gây sự và cho tôi một cái lý do chính đáng đi, đến đây làm gì? - Thiên Tuế lườm hắn, bắt đầu nhặt đống giấy tờ vung vãi trên đất. - Bộ tôi đến thăm bạn thân của mình cũng phải có lý do sao? -


Thiên Tuế hít một hơi sâu, cố đè nén cơn tức trong lồng ngực. Tên này lúc nào cũng khiến cô tức đến thổ huyết mất. - Dạo này Tam Giáo rảnh rỗi vậy sao? Lý Quảng nhiều việc như thế, sao không đi phụ anh tôi một tay đi! - Cô gằn lên, hận rằng ánh mắt của mình không thể băm vằm cái tên kia thành trăm mảnh.


- Được rồi, được rồi, đừng tức giận, ngồi xuống nghe đã!- Túy Kiêu rút chân xuống, thu liểm lại nụ cười đểu giả mà nghiêm túc lại. - Chuyện gì nói nhanh, tôi còn phải đi làm nữa!-


Túy Kiêu lười nhác liếc xem vẻ mặt của cô gái kia, từ tốn phun ra từng chữ. - Hôm nay nghỉ đi! Tôi với cô đi hẹn hò!!!
------------------------------
Mặc Uyển hôm nay nghỉ làm, điều sung sướng đầu tiên chính là được nằm nướng thỏa thích trên giường. Cô đương nhiên là muốn tận hưởng ân đức ngàn năm có một này, nhưng còn Lý Hạo quả thực không thể không dậy sớm một chút.


Lý Hạo hắn đã sớm,ngồi dưới phòng khách xem thời sự, tranh thủ giải quyết chút công việc còn tồn đọng từ hôm qua.


Phải tới lúc đồng hồ chỉ 8h sáng, Mặc Uyển mới miễn cưỡng lết xuống giường. Cô vệ sinh cá nhân và thay đồ xong xuống đã thấy hắn ngồi ngay ngắn dưới nhà, trước mặt là vài chồng hồ sơ cao ngất. Lý Hạo hắn vẫn siêng thật, chẳng trách có thể tạo dựng nên một Lý Quảng hùng mạnh như vậy. Mặc Uyển không khỏi thở dài, suy ra vs hắn còn lười biếng chán.


Vừa pha chút cà phê vừa cảm thán, xong Mặc Uyển nhanh chóng đến cạnh Lý Hạo, thả nhẹ người xuống. - Công việc ở công ty sao? - Cô đặt một ly cà phê nóng xuống, thuận miệng hỏi. - Không, là việc ở Tam Giáo! -


Lý Hạo vừa nói vừa chăm chú quan sát nét mặt của Mặc Uyển qua khóe mắt. Sắt mặt cô quả nhiên trầm xuống, đúng như hắn dự đoán. - Lần sau đừng làm vậy nữa, nếu em cứ giấu như vậy, sợ rằng chưa kịp trả thù thì em đã mất cả mạng luôn rồi!- Hắn nói, trong giọng điệu không rõ đang giận hay đang vui, khiến người đối diện bất giác run rẩy.


Mặc Uyển cô không nói gì, chỉ im lặng rủa thầm tên Túy Kiêu một lòng trung thành với lão gia kia. - Đi ăn sáng thôi! - Lý Hạo không đặt sự tức giận của cô vào mắt, trực tiếp đóng xấp giấy trên bàn lại. Dù hắn biết cô sợ hắn sẽ lo, nhưng nếu cô không nói với hắn, làm sao hắn có thể giúp cho được?


Thở dài một tiếng, Mặc Uyển đứng dậy, tắt tivi, vơ vài thứ quan trọng rồi chạy theo Lý Hạo. - Còn Thiên Tuế thì sao? Tối qua em có gọi điện cho con bé, nó bảo hôm nay sẽ đến, không chờ sao? - Cô bước theo hắn vào gara, tò mò hỏi.


- Hôm nay con bé có hẹn với Túy Kiêu đi chơi rồi! - Lý Hạo thản nhiên trả nói dối, mắt không chớp mà mặt không đỏ. Chuyện này là thật mà, hắn có nói dối đâu, chẳng phải hiện giờ Túy Kiêu đang ở chỗ Thiên Tuê sao? Hắn âm thầm phản bác suy nghĩ của chính bản thân.


Ngược lại, Mặc Uyển lại cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Thế nhưng cô lại không tìm được rốt cuộc là kỳ lạ ở đâu. Túy Kiêu là thanh mai trúc mã của Thiên Tuế, hai người đó đi chơi thì có gì lạ?


Hắn thấy cô nhíu mày nghĩ ngợi, máy móc ngồi vào trong xe mà vẫn không mở miệng hỏi câu nào, môi mỏng khẽ nhếch lên. - Em được đi chơi, chẳng lẽ Túy Kiêu lại phải ở nhà xem tivi hay đi huấn luyện sao? - Hắn cài dây cho cô rồi lại cài dây cho mình.


- Không, không phải vậy! Chỉ là em vẫn hơi thắc mắc một số chuyện của Thiên Tuế thôi... À,có nên rủ anh đến một tiệm sách cổ ở gần Lý Quảng ko...- Mặc Uyển lại nghĩ ngợi không thôi. Rồi bất chợt, cô hô lên một tiếng.


Phải rồi! Tiệm sách đó chính là nơi nữ chính Mặc Yến và nam phụ Triệu Tuấn chia tay, cũng chính là nơi nam chính Vũ Vương Phong rơi vào lưới tình của Mặc Yến. Cũng từ đó mà nữ phụ Mặc Uyển cô bị bắt cóc rồi tra tấn đến chết, kẻ phản diện như Lý Hạo cũng vì chỗ đó mà gây thù chuốc oán với Vũ Vương Phong, sau này nhận một kết cục bi thảm.


Tiệm sách đó chính là điểm mấu chốt của câu chuyện. Chỉ cần ngăn tất cả những cuộc gặp gỡ đó, thì coi như số phận của Lý Hạo và cô cũng sẽ có thể thay đổi theo hướng tích cực hơn.


Giải thích một chút, Lý Hạo là một người tốt, hắn không như những gì mà mọi người vẫn nghĩ. Chính nam chính mới là kẻ đáng phải chết, một kẻ khốn nạn làm bao nhiêu chuyện xấu rồi đều đổ lên đầu Lý Hạo. Chỉ trách Lý Hạo lúc đó bị yếu thế, trở tay không kịp mà thôi.


Vũ Vương Phong!!!! Hiện tại địa vị của Vũ gia trong Thành phố Y không hề nhỏ, cũng tính là có chút tiếng tăm. Nhưng dựa vào các tình tiết trong chuyện, đây chỉ là lúc tên Vũ Vương Phong kia chưa đi du học về. Một khi hắn đi du học về, ngay lập tức Lý Hạo sẽ gặp sóng gió.


- Lý Hạo, anh biết Vũ gia có một người con trai đang đi du học ở Úc chứ? - Cô hạ thấp giọng, chợt nhận ra cả hai đã rời khỏi nhà một quãng đường dài.


Nãy giờ bận lái xe, Lý Hạo quả thật không để ý sắc mặt cô lắm. Bây giờ lại nghe câu này, chỉ vu vơ đáp một câu - Biết - mà thôi.


Chỉ nghĩ là cô tò mò, ai ngờ Mặc Uyển lại tiếp tục nói, thanh âm không giấu được lãnh ý tràn ngập. - Hứa với em, sau này dù có thế nào, cũng đừng dây dưa với tên đó! Nhớ rằng, anh ngàn vạn lần cũng đừng động đến Vũ Vương Phong! - Hắn thật sự không phải loại người có thể động vào đâu!


Lý Hạo nghe xong, đương nhiên vô cùng kinh ngạc. Vũ gia nổi tiếng là kín miệng, đến tên con trai của mình cũng giấu tiệt. Tại sao Mặc Uyển cô lại biết? Hơn nữa còn nói mấy câu khó hiểu như vậy. - Không biết em nghĩ gì, nhưng tôi nhất định sẽ cẩn thận! -


Nếu hắn đã nói vậy thì cô cũng có thể an tâm mà thở phào. Mặc Uyển hơi ngẩn đầu, lấy điện thoại ra nghịch. Không khí trong xe cũng yên ắng vài phần.


Bất chợt, mắt cô vô tình lướt qua một dòng tin khiến tim Mặc Uyển như ngừng đập.


TIN SỐC: Triệu gia gặp hỏa hoạn , tổn thất lớn, cả gia tộc không còn người sống. Triệu thị bị thu mua bởi tập đoàn Vũ Văn của Vũ gia.


Lý Hạo chứng kiến vẻ mặt biến hóa lúc xanh lúc đỏ của cô, trong lòng dấy lên dự cảm không lành, thấp giọng hỏi. - Mặc Uyển, chuyện gì vậy? -


- Triệu gia...chết cháy hết rồi! Cả Triệu thị cũng bị....Vũ Văn của Vũ gia thu mua rồi! - Mặc Uyển không chút sinh khí yếu ớt bảo.


Không chậm trễ chút nào, Lý Hạo tấp ngay xe vào lề, lạnh giọng hỏi lại. - Thật sao? - Hắn quả thật có chút không tin. - Hàng loạt các trang báo lớn đều đã đăng tin! Vũ gia còn thay người thừa kế nữa -


Cả Lý Hạo lẫn Mặc Uyển đều thất thần trong giây lát. Hắn không thể tin được rằng món hời Triệu thị sắp tới tận miệng rồi mà vẫn rơi vào tay kẻ khác. Mặc Uyển lại không nghĩ Vĩ Vương Phong lại quay về nhanh như vậy. Theo như bản gốc thì phải 10 tháng nữa hắn mới trở về cơ mà? Sao lại nằm ngoài dự đoán như vậy?


------------------------------


Vũ gia là một gia tộc lâu đời, ngàn năm nay đều sinh sống ở trên đất của thành phố Y này. Nhưng khác với những gia tộc lớn khác, Vũ gia không đầu tư nhiều vào kinh doanh, ngoại trừ một công ty nhỏ tên Vũ Văn, thì cũng không kinh doanh gì khác. Thay vào đó bọn họ chú trọng vào hắc đạo nhiều hơn.


Bạch Vũ của Vũ gia này một tay che cả nửa bầu trời thành phố Y, sát thủ tổ chức này nổi tiếng là vô cùng tàn độc. Bạch Vũ và Tam Giáo cũng có thể coi là hai đại tổ chức lớn nhất trong Hắc đạo, ngoài mặt thì chia nhau cai trị Hắc đạo nước sông không phạm nước giếng, nhưng thực chất bên trong luôn ngấm ngầm đấu đá lẫn nhau.


Mấy năm trở lại đây, Bạch Vũ không hiểu sao lại có phần yếu thế hơn Tam Giáo, im hơi lặng tiếng rút về sau, cũng không trực tiếp ra mặt đối đầu với Tam Giáo nữa.


Người ngoài nhìn vào sẽ tưởng Vũ gia thực sự yếu đi. Nhưng thật chất bên trong là một mặt là đánh lạc hướng đối thủ, mặt khác là đang âm thầm chỉnh trang lại đội ngũ, thay đổi người thừa kế.


Mà người thừa kế đó, lại chính là người con trai út của Vũ gia, Vũ Vương Phong.


- Tra được chưa? - Giọng nói mê người của nam nhân kia vang lên trong phòng tối, khiến vạn người say mê. Thứ thanh âm đó tựa như rượu vang, ngọt đến mức khiến con người ta choáng váng cả đầu óc, nhưng cũng lạnh đến thấu xương.


Lại một kẻ khác đang ẩn nấp trong bóng tối, giọng nói sắc bén như lưỡi dao, lại vương lại đầy mùi thuốc súng. - Vâng, cô gái đó họ Mặc, tên Uyển, trước kia bị Mặc gia ruồng bỏ vì không phải là con ruột, sau này trở thành