Hai người nhìn nhau cười, không cảm thấy căng thẳng nữa. Bọn họ chạy về phía nhà Cung Gia Vũ, dẫn đám người chạy lung tung khắp nơi như đang dắt chó đi dạo.
Thế nhưng lúc chạy đến sân nhà, Trì Nguyệt mới nhớ ra: "Tiêu rồi, chúng ta không có chìa khóa."
Không phải xe của mình, đương nhiên không có chìa khóa.
Kiều Đông Dương liếc nhìn cô: "Tôi có cách."
Chìa khóa nằm trong túi người lái xe, lúc này gã cũng đang đuổi theo bọn họ.
Kiều Đông Dương và Trì Nguyệt trao đổi ánh mắt, hai người đột nhiên dừng bước, Kiều Đông Dương lao về phía người kia, Trì Nguyệt lại tiếp tục chạy về phía trước dụ đám người còn lại...
Đám người kia giật mình không hiểu ra làm sao.
Thế là đám người đuổi theo phải chia làm hai phía.
Tốc độ của Kiều Đông Dương rất nhanh, tên kia còn chưa kịp phản ứng đã bị anh túm lấy cổ áo kéo ra sau, ngay lúc gã lảo đảo không đứng vững, anh thò tay vào túi quần gã.
Chìa khóa đang ở đây.
"Hừ!"
Kiều Đông Dương ghìm chặt cổ gã, kéo gã đến bên cạnh xe ô tô.
Anh mở cửa xe rồi gọi to.
"Trì Nguyệt!"
Trì Nguyệt vẫn quan sát tình hình bên anh, vừa nghe anh gọi đã lao đến, nhanh chóng mở cửa ngồi lên xe, khóa kín cửa.
"Lên xe!"
Kiều Đông Dương đẩy tên kia ra, tên kia lảo đảo ngã về phía hai người đang đuổi tới, sau đó anh ngồi vào ghế lái, khóa cửa khởi động xe ô tô.
Vèo!
Xe ô tô lao ra ngoài như mũi tên.
Lúc chiếc xe lao đi, đám người vây xung quanh vội vàng né tránh khắp nơi.
Âm!
Kiều Đông Dương lái nhanh hơn!
Một đám người gào hét.
"Đừng để nó chạy mất!"
"Đuổi theo!"
Nơi này là làng quê, không mấy người có xe ô tô nhưng trong thôn có rất nhiều xe gắn máy.
Chẳng mấy chốc, khoảng mười chiếc xe gắn máy đuổi theo phía sau.
Kiều Đông Dương liếc nhìn kính chiếu hậu, giảm tốc độ, mỉm cười với Trì Nguyệt.
"Chơi đùa với đám cháu trai này một lát."
Trì Nguyệt cau mày: "Đừng chơi nữa, chúng ta mau rời khỏi đây đi."
"Đừng sợ." Kiều Đông Dương nháy mắt: "Có tôi đây."
Trong lòng Trì Nguyệt thấy hơi lo lắng: "Mấy tên này sẽ không ngừng bám theo, chúng ta không cần phải liều mạng với bọn chúng..."
Kiều Đông Dương cười lạnh: "Rắn nhà đúng không? Tôi muốn xem bọn chúng định làm gì!"
Trì Nguyệt mím môi, không nói gì nữa.
Kiều Đông Dương kéo tay cô đến bên môi rồi nhẹ nhàng hôn, mỉm cười an ủi: "Những người này đã quen mềm nắn rắn buông. Không trừng trị bọn chúng thì bọn chúng càng ngày càng ngang ngược, từng tên cứ như bá chủ sa mạc vậy."
Bá chủ sa mạc!?
Trì Nguyệt dở khóc dở cười nhìn anh.
Anh nắm tay cô, cảm giác ấm áp khiến cô dần bình tĩnh lại.
"Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?"
"Phải làm gì cơ?"
"Chúng ta đi đâu?"
"Trấn Vạn Lý!"
Lái xe người khác đến đó sao?
Trì Nguyệt nghi ngờ nhìn anh, không hiểu anh định làm gì.
Kiều Đông Dương cong môi cười lạnh, nhìn cồn cát kéo dài liên miên ngoài cửa sổ: "Đã hẹn đại diện người dân đến đàm phán thì chúng ta không thể lỡ hẹn được."
Nếu bọn họ lỡ hẹn, chẳng khác nào cho người ta lý do để giở trò.
Trì Nguyệt gật đầu, vỗ lên ghế: "Nhưng phải giải quyết chiếc xe này thế nào?"
Kiều Đông Dương lười biếng mỉm cười: "Lái đến đồn cảnh sát."
Từng chiếc xe gắn máy sau lưng dần biến mất.
Trên con đường lớn nơi thôn quê, chỉ còn mỗi chiếc xe ô tô cũ mèm này càng chạy càng xa...
Kiều Đông Dương lái xe đến đồn cảnh sát trấn Vạn Lý. Anh kể lại tình hình hôm nay cho cảnh sát nghe, để lại xe ô tô và số điện thoại của mình, sau đó dẫn Trì Nguyệt đi ra ngoài. Anh không đến khu văn phòng trên trấn mà đưa Trì Nguyệt đến khách sạn trấn Vạn Lý.
"Em nghỉ ngơi ở đây, chờ tôi về."
Trì Nguyệt ngơ ngác nhìn anh, không hiểu ra sao: "Tôi đi chung với anh."
Kiều Đông Dương nghiêm mặt, không đồng ý: "Chẳng may là Hồng Môn Yến* thì sao? Những người này rất vô lý, một khi hai bên tranh chấp có thể xảy ra bất cứ chuyện gì. Em ở lại đây đi, tôi sẽ yên tâm hơn."
(*)鸿门宴/Hong Mon Yen là một sự kiện lịch sử diễn ra vào năm 206 TCN ở triều đại nhà Tần, có ý chỉ đây là một cạm bẫy.
Trải qua chuyện nguy hiểm vừa rồi, anh không yên tâm để cô đi theo anh.
Trì Nguyệt mỉm cười: "Không phải còn có cán bộ trấn ở đó sao? Không ai dám làm gì trong một cuộc đàm phán công khai thế này đâu."
Kiều Đông Dương cười lạnh: "Bọn chúng dám chặn đường chúng ta thì còn có gì không dám làm nữa, chúng ta vẫn nên cẩn thận thì hơn."
Trì Nguyệt cau mày: "Tôi sẽ không liên lụy đến anh."
"Tôi biết." Kiều Đông Dương đột nhiên đưa tay ra ôm cô: "Đừng đặt hết trứng gà vào một giỏ, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, em còn có thể tiếp ứng cho tôi, đúng không nào?"
Lý do này rất hợp lý.
Trì Nguyệt im lặng nhìn anh, cô hiểu rõ anh là người rất cố chấp.
"Vậy thì chúng ta phải giữ liên lạc."