Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 1288: Ân tình sau cuối




"Sư tôn không nên lo lắng quá mức. Mấy năm gần đây, động thái của Luân Huồi Điện quả thực không ít. Cùng với việc Hôi Giới bắt đầu xâm lấn, khiến cho cục diện toàn bộ Tiên Vực hiện giờ vô cùng hỗn loạn. Có lẽ, nhất thời Thiên Đình sẽ không chú ý đến ta đâu." Hàn Lập lên tiếng trấn an.

"Tạm gác lại chuyện Luân Hồi Điện. Dù sao lực lượng của Hôi Giới cũng chẳng đáng cho Cổ Hoặc Kim để mắt tới. E rằng ngươi vẫn chưa biết nội tình Thiên Đình thâm hậu bao nhiêu. Một khi Cổ Hoặc Kim để mắt tới sự uy hiếp của ngươi, thì chỉ với cảnh giới hiện giờ, e rằng ngươi khó mà tự bảo vệ mình. Ngươi phải mau chóng phá cảnh. Nếu như có thể trở thành một tu sĩ Đại La Hậu Kỳ, ngươi mới có năng lực quần nhau với Thiên Đình một chút." Thần sắc Di La lão tổ trở nên trịnh trọng.

Nghe vậy, gương mặt Hàn Lập chợt lộ vẻ chần chờ.

"Sư tôn, ta vừa mới trảm Đệ Nhất Thi cách đây không bao lâu, cũng chỉ vừa kịp củng cố, ổn định cảnh giới Đại La Trung kỳ. E rằng còn cách thời điểm trảm Đệ Nhị Thi không ít thời gian. Dù sao thân thể vẫn còn rất nhiều tiên khiếu chưa được quán thông..."

"Ngươi so với tu sĩ bình thường hoàn toàn bất đồng, chính là Pháp Thể Song Tu. Vả lại, huyền khiếu trên người ngươi gần như đã thông suốt toàn bộ rồi. Hiện giờ chỉ cần có đầy đủ tài liệu chứa lực lượng Pháp tắc Thời gian cùng với đại lượng Tiên Nguyên Thạch làm phụ trợ, sau đó lại triển khai Quang Âm Thiên Tuyền Đại Trận. Việc đả thông tiên khiếu ắt chẳng khó khăn. Điều ngươi chính thức lo lắng hẳn phải là chuyện khác, đúng không?" Di La lão tổ tựa tiếu phi tiếu.

"Lão tổ tuệ nhãn như đuốc. Quả thực không dám giấu giếm, lần Trảm Thi trước đó không phải là kết quả khắc khổ tu hành, mà do đệ tử bị kẻ địch cưỡng ép sử dụng một tấm Trảm Thi Phù, bất đắc dĩ nên đành bí quá hoá liều, chém rụng Ác Thi. Bây giờ nếu đệ tử lại tiếp tục Trảm Thi, chỉ e quá mức khiên cưỡng, dục tốc bất đạt. Vạn nhất căn cơ cảnh giới không vững vàng, chẳng phải là được không đủ bù mất hay sao?" Hàn Lập nhíu mày, một hơi trình bày hết tâm tư.

"Ha ha, ngươi lo xa quá rồi. Trảm Thi cũng phải đợi khi nhân duyên tế hội mới được. Thực tế, không thể khẳng định hễ quán thông toàn bộ tiên khiếu là có thể thuận lý thành chương mà Trảm Thi. Nếu không thì người Tiên Giới đã chẳng tiêu phí tài nguyên chế tạo Trảm Thi Phù. Đương nhiên, bởi vì quá trình Trảm Thi phát sinh quá nhiều biến cố ngoài ý muốn, cho nên tu vi thực lực càng cao, chuẩn bị càng đầy đủ, tất nhiên khả năng thành công sẽ càng lớn. Vi sư cho rằng ngươi nên khẩn trương bồi dưỡng căn cơ cho thật tốt, đợi khi thời cơ chín muồi liền dứt khoát Trảm Thi. Một khi đã bước vào cảnh giới Đại La Hậu Kỳ, chỉ cần không phải Đạo Tổ tự mình xuất thủ, thì những tu sĩ bình thường có tu vi thấp hơn Đạo Tổ sẽ chẳng uy hiếp được ngươi nữa rồi." Di La lão tổ ha ha cười lớn.

"Thì ra là vậy. Đệ tử thụ giáo." Hàn Lập gật gù xưng phải.

"Trước tiên hãy giúp ngươi hoàn thiện Ngũ Hành Huyễn Thế cái đã, để Linh Vực của ngươi chân chính đạt đến Thiên Nhân Cảnh, có thể tương hỗ lẫn nhau cùng với Đại trận. Như vậy, tốc độ tu hành của ngươi còn có thể tăng lên nữa." Di La lão tổ tiếp lời.

"Việc này… Đệ tử liên tiếp bị ngoại sự quấn thân, nên vẫn chưa tìm được Tiên khí, Pháp bảo để hoàn thiện Ngũ Hành Huyễn Thế. Chỉ e chuyện này hơi quá sức một chút..." Hàn Lập nhăn nhó cười khổ.

"Ngươi đã quên năm đó vì cái gì mà Vi sư muốn ngươi tìm kiếm Diêm La Chi Phủ rồi sao?" Di La lão tổ thâm ý nói.

Hàn Lập nghe xong liền tự vỗ vào ót mình một cái, bừng tỉnh đại ngộ.

Trước đây, Di La lão tổ đã từng cho hắn ba kiện vật phẩm chứa đựng Thời Gian pháp tắc và một cuốn Ngọc Thư màu vàng. Có điều, sau khi thân thể hắn xuyên toa trở về thực tại thì tất cả đều biến mất.

Nhưng Lão tổ đã từng nói qua, nếu không thể mang những vật kia xuyên toa, vậy thì sau này cứ tới Diêm La Chi Phủ mà lấy.

Trong khi Hàn Lập đang mải cân nhắc, thì Di La lão tổ chợt khoát tay một cái. Một mảnh kim quang xán lạn chợt bừng lên trước mặt hai người. Tiếp đó, một đoạn Cổ Mộc xanh biếc, một thanh Trường Qua (giáo dài) màu thúy lam có chút tàn phá, một khối Thổ Nhưỡng màu vàng, cùng với cuốn Ngọc Thư màu vàng lần lượt nối đuôi nhau hiện ra.

Ngoài ra, còn có hai chiếc trữ vật giới chỉ và một một ngọc giản màu vàng cũng đang lơ lửng trên cao.

"Bên trong trữ vật giới chỉ có một chút Tiên Nguyên Thạch và vài loại tài liệu chứa đựng Pháp tắc Thời gian với phẩm giai cao thấp không đều. Nhưng chừng đó cũng đủ để giúp ngươi tu luyện. Mặt khác, đây là ngọc giản lưu lại công pháp Bất diệt Kim Vân mà trước đây ngươi từng đánh cắp ở Tàng Kinh Các, chỉ là không mang đi được. Ta đều truyền lại cho ngươi." Di La lão tổ ôn hòa nói.

Hàn Lập chợt thấy trong lòng lâng lâng xúc động, lập tức hành đại lễ với Di La lão tổ.

Di La lão tổ thấy vậy chỉ cười ha hả, nghiễm nhiên tiếp nhận phần lễ này.

"Được rồi! Thời gian không còn nhiều nữa. Trước hết, ngươi hãy triệt để luyện thành Ngũ Hành Huyễn Thế đi, để Vi sư có thể bảo hộ ngươi tu hành lần cuối…" Di La lão tổ chậm rãi nói.

"Đa tạ sư tôn!" Hàn Lập lại hành lễ, cung kính tận tâm, sau đó thu lấy toàn bộ tặng vật của Di La.

Tra xét một chút, hắn liền phát hiện, đoạn Cổ Mộc xanh biếc và ngọn Trường Qua bị tàn phá, cùng với khối Thổ Nhưỡng màu vàng đều là Tiên Khí chứa đựng pháp tắc Thời Gian với phẩm giai không thấp, lần lượt mang thuộc tính Mộc, Thủy và Thổ trong Ngũ Hành. Những tặng vật này đúng là Di La lão tổ đã vì trợ giúp hắn luyện thành Ngũ Hành Huyễn Thế mà chuẩn bị thật chu toàn.

Có điều, Đông Ất Thần Mộc đã sớm hợp nhất với Lưỡng Sinh Thụ, trước mắt hắn chưa cần dùng tới đoạn Cổ Mộc này. Ngược lại, ngọn Trường Qua và khối Thổ Nhưỡng lại vừa vặn dung hợp được với Quang Âm Tịnh Bình và Huyễn Thần Sa Lậu.

Hàn Lập tạm thời thu hết vào trữ vật giới chỉ, rồi khoanh chân đả tọa bên gốc cây táo. Tay hắn vung vẩy pháp quyết, hai lòng bàn tay hợp lại trước ngực. Ngũ Hành Huyễn Thế xung quanh lập tức bộc phát dị tượng.

Chỉ thấy cánh rừng xanh mướt do Đông Ất Thần Mộc biến thành không ngừng co rút lại. Tầng tầng lớp lớp cây xanh hợp lại thành một gốc Lưỡng Sinh Thụ duy nhất. Vầng trăng tròn do Bảo Luân biến thành cũng hạ xuống sau lưng Hàn Lập, rồi trở lại nguyên hình Chân Ngôn Bảo Luân.

Vô số Lưu Hỏa trong hư không cấp tốc hội tụ, rồi hóa thành một bó đuốc vàng rực, bay lơ lửng trước mặt Hàn Lập.

Chỉ có Thời Gian Trường Hà đang uốn lượn chảy xuôi, cùng với tòa Sơn Phong chập chùng trên đại địa vẫn bảo trì bộ dáng huyễn hóa. Sông và Núi cùng nhau phiêu phù trước mặt Hàn Lập.

Tay hắn khe khẽ vẫy. Thanh Trường Qua và khối Thổ Nhưỡng lập tức bay vọt về phía dòng Trường Hà và tòa Sơn Phong, phân biệt rơi xuống.

Ngọn Trường Qua lao thẳng xuống giữa dòng làm tung lên một mảng bọt nước trắng xóa. Còn khối Thổ Nhưỡng đâm sầm vào ngọn núi, khiến cho đại địa rung chuyển ầm ầm.

Lực lượng Pháp tắc Thời Gian trong cơ thể Hàn Lập mãnh liệt tuôn trào. Hai tay hắn điện cuồng vũ động, không ngừng đánh ra đạo đạo pháp quyết về phía dòng Trường Hà và tòa Sơn Phong.

Trong thoáng chốc, sóng lớn cuồn cuộn khắp mặt sông, bụi mù điên cuồng khuấy động bao trùm mặt đất. Một luồng kim quang nồng đậm lan tỏa khắp xung quanh.

Ánh mắt Di La lão tổ chợt hiện lên vẻ vui mừng. Lão chậm rãi bước vào gian nhà tranh, rồi khoanh chân ngồi xuống, lưng dựa vào tường.

Hai lòng bàn tay lão hợp lại trước ngực, rồi bỗng nhiên một cao một thấp tách ra, tiếp đó lại vẽ thành hai nửa vòng tròn trong hư không, luân chuyển trái phải một vòng rồi hợp hại trước ngực. Lòng bàn tay Di La phát tán kim quang mãnh liệt, hóa thành một quầng sáng vàng rực rỡ, chiếu rọi mọi ngóc ngách không gian Bí cảnh.

Đắm chìm trong kim quang khiến thân thể Hàn Lập dễ chịu, khoan khoái không nói nên lời. Tâm cảnh của hắn vốn còn chút dao động, liền ổn định trong nháy mắt.

Ngọn trường qua ngâm trong Thời Gian Trường Hà dần dần hóa thành vô số tinh điểm, tự hành phân liệt giải khai. Dung nhập tinh điểm khiến cho sắc vàng của Trường Hà dần chuyển thành màu lam. Mặt nước cũng bắt đầu phát quang lấp lánh.

Trên bờ, khối thổ nhưỡng màu vàng cũng đã lạc địa sinh căn, tương dung nhất thể với tòa Sơn Phong.

Khối sơn mạch rung động nhè nhẹ, từ đây chính thức sở hữu địa mạch và chân núi, triệt để ngưng thực.

Ngay sau đó, Chân Ngôn Bảo Luân và Đoạn Thì Lưu Hỏa đồng thời lăng không phóng vọt lên, hóa thành Trăng tròn và Sao sáng. Lưỡng Sinh Thụ không nhanh không chậm đáp xuống tòa Sơn Phong, rồi bắt đầu cắm rễ sinh sôi, nhất mạch tương liên. Cả tòa Sơn Phong hùng vĩ bị đại thụ phủ xanh trong nháy mắt.

Ba động pháp tắc Thời Gian cực kỳ cường đại cuồn cuộn tuôn trào khắp bốn phương tám hướng. Ngũ Hành Huyễn Thế của Hàn Lập rốt cuộc cũng đã triệt để luyện thành, và dung hợp làm một với Linh vực Thời gian của hắn, chính thức đạt tới cảnh giới cao nhất - Thiên Nhân Hợp Nhất.

Nhưng Hàn Lập vừa mới mừng rỡ đôi chút, đang muốn thu hồi thần thông, thì thức hải của hắn bỗng nhiên vang lên thanh âm của Di La lão tổ:

"Trên con đường tu hành Pháp tắc Thời gian, tuy tạo nghệ của ngươi còn chưa thâm hậu bằng vi sư, nhưng lại có thiên phú và cảm ngộ rất tốt. Vi sư luôn mong mỏi chứng kiến thời khắc ngươi có thể hoàn thành bước cuối cùng kia…Tiếc rằng, thời gian của ta đã không còn nữa…"

"Sư tôn…" Hàn Lập kinh hoảng thốt lên.

"Với tư cách quan môn đệ tử, thời gian Vi sư dạy dỗ ngươi thật sự quá mức ngắn ngủi. Những việc có thể làm được bây giờ cũng không nhiều lắm. Vi sư lại vì ngươi mà hộ đạo một lần cuối cùng này. Ngươi nhất định phải hảo hảo tiếp lấy phần tâm ý này của Vi sư, chớ nên lãng phí…" Thanh âm nhu hòa của Di La lão tổ nhanh chóng nhạt dần, rồi tắt ngấm.

Hàn Lập hoảng hốt ngoái lại nhìn Di La. Chỉ thấy bộ dáng vị lão tăng vẫn cứ tươi cười hòa ái như cũ. Nhưng khuôn mặt lão đang mờ đi trông thấy. Thân thể Di La tựa như một bông hoa bồ công anh, phát tán vô số tinh quang lấp lánh ánh vàng, chậm rãi dung nhập vào Linh vực xung quanh.

"Sư tôn…" Hàn Lập điên cuồng thét lớn.

Trong nháy mắt, toàn bộ Bí Cảnh hứng chịu một cơn địa chấn kinh hoàng. Một tòa pháp trận khổng lồ, với kết cấu tinh vi đến cực điểm chậm rãi phá đất bay lên, không cần Hàn Lập thúc giục mà tự hành vận chuyển.

Hàn Lập cưỡng chế nỗi xúc động trong lòng, nhìn ngang ngó dọc, đánh giá khắp nơi một phen. Hắn kinh ngạc vì phát hiện tòa pháp trận vừa xuất hiện kia chính là một tòa Quang Âm Thiên Tuyền Đại Trận.

Rõ ràng, Di La lão tổ muốn hắn bế quan tại đây, mượn lực trận pháp cấp tốc đề thăng tu vi.

Quang Âm Thiên Tuyền Đại Trận lập tức dung hợp với Linh vực Thiên Nhân Cảnh của Hàn Lập. Xu thế của pháp trận đột nhiên biến đổi, thình lình bày ra một không gian với mức độ chênh lệch thời gian lớn chưa từng có.

Tâm niệm Hàn Lập chợt động, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, điên cuồng vận chuyển Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết.

Hắn gầm lên một tiếng kinh thiên, liền có một vòng xoáy kim quang từ trên trời hạ xuống, nhanh chóng nuốt chửng thân hình hắn. Lực lượng Pháp tắc Thời gian cực kỳ tinh thuần từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn ập đến, không ngừng quán thâu, xuyên thấu cơ thể Hàn Lập.

"A…"

Hàn Lập ngửa mặt lên trời gào rú. Tai, mắt, mũi, miệng, thất khiếu đồng thời phóng xuất kim quang. Dường như mọi lỗ chân lông trên cơ thể hắn đều bị lực lượng pháp tắc Thời gian không ngừng thẩm thấu, xuyên qua.

"Oanh, oanh, oanh…"

Cơ thể hắn nổ vang liên hồi. Mặc dù Hàn Lập chỉ mới phá cảnh chưa lâu, nhưng hiện giờ Tiên khiếu toàn thân đang không ngừng khai mở, quán thông.

Một, hai, rồi lại ba…

Nhưng hiện giờ, căn bản Hàn Lập có muốn cười cũng không cười nổi. Phương pháp quán thể thô bạo dạng này ngay cả tu sĩ Đại La Hậu Kỳ cũng khó lòng thừa nhận.

Sở dĩ hắn còn bảo trì được một phần lý trí, ngoại trừ bởi vì huyền khiếu toàn thân đã gần như thông suốt toàn bộ, thân thể tiếp cận đỉnh phong, còn bởi vì cỗ lực lượng hùng hậu này vốn chứa đựng một phần lực lượng của Di La lão tổ.

Vốn dĩ loại lực lượng này vô cùng thân cận với Hàn Lập, nên mới không như mãnh thú, hồng thủy điên cuồng chạy loạn trong cơ thể hắn.

Mặc dù vậy, người ngoài vẫn khó có thể tưởng tượng được mức độ thống khổ mà Hàn Lập đang phải thừa nhận.