Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 1252: Tình thế giằng co




Trong đại điện, từng cặp hai bên chém giết hỗn chiến không ngừng, thanh thế kinh người, nhưng nếu xét về độ kịch liệt, đều xếp sau người đeo mặt nạ thỏ và Thuần Quân Chân Nhân.

Vẻ mặt Thuần Quân Chân Nhân nghiêm túc, kim quang bao phủ quanh người, giơ tay nhấc chân có ngàn vạn kiếm ảnh bay vụt ra, kiếm khí mạnh mẽ vô cùng lấp đầy toàn bộ đại điện.

Mà xung quanh người đeo mặt nạ thỏ thì bóng đen dày đặc, biến hóa ra các loại ảo cảnh, ùn ùn đánh về phía Thuần Quân Chân Nhân. Kiếm Khí quanh người Thuần Quân Chân Nhân chém vào ảo cảnh, như trâu đất xuống biển, biến mất không còn tung tích.

Ánh mắt Hàn Lập lóe lên, tình cảnh này hắn đã từng thấy qua trước kia, đó là ở trong Thái Tuế Tiên Phủ.

“Thạch Không Mặc, ngươi vậy mà gia nhập Luân Hồi Điện, trở thành kẻ địch của Cửu Nguyên Quan, chẳng lẽ muốn khơi mào chiến tranh giữa Cửu Nguyên Quan và Ma Vực một lần nữa!” Thuần Quân Chân Nhân giận dữ hét lên.

“Trở thành kẻ địch của ngươi? Ta chỉ tìm vợ và con trai ta, bản lĩnh tên lỗ mũi trâu nhà ngươi cũng không tệ, bất quá so với ta vẫn còn chênh lệch nhiều, mau ngoan ngoãn bó tay chịu trói.” Người đeo mặt nạ thỏ cười ha ha, hai tay hoạt động liên tục.

Ảo ảnh quanh người lão lập tức dày lên gấp mười lần, hình thành một Linh Vực ảo ảnh hơn mười trượng, đè ép về phía Thuần Quân Chân Nhân.

“Ngươi…” Thuần Quân Chân Nhân nghe nói thế, mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Lập tức lão nhìn về phía Linh Vực ảo ảnh đang bay đến gần, hai tay vội vàng bấm pháp quyết, kiếm ảnh quanh người cũng trở nên dày đặc gấp mấy lần, hình thành một Linh Vực màu vàng, bất quá chỉ lớn tầm bảy tám trượng.

Vô số kiếm ảnh màu vàng chớp động bên trong Linh Vực, đụng vào Linh Vực ảo ảnh.

“Ầm ầm” một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa, không gian xung quanh vỡ vụn toàn bộ.

“Quả nhiên là lão già này…” Bên ngoài đại điện, Hàn Lập thầm nghĩ trong lòng.

Lúc trước Giao Tam mang Thạch Không Mặc đi, sau đó không biết đã nói gì với lão, vậy mà giờ mang được lão tới nơi này.

“Chỉ là, phạm vi Linh Vực của hai người bọn họ sao lại nhỏ như vậy?” Trong nội tâm Hàn Lập cảm thấy kì quái, suy đoán nói.

“Ha ha… Thật là đã tay, đã lâu rồi không được đánh sướng tay như vậy!”

Thạch Không Mặc cười ha ha, vung hai tay lên, bên trong Linh Vực ảo ảnh xuất hiện mười cái móng vuốt màu đen sắc bén, chụp vào Thuần Quân Chân Nhân, phía trên móng vuốt quấn mấy luồng khí đen.

Sắc mặt Thuần Quân Chân Nhân khẽ biến, lập tức bấm niệm pháp quyết một cái.

Linh Vực cũa lão bắn ra kiếm ảnh màu vàng, chém về phía những cái móng vuốt màu đen kia. Thế nhưng móng vuốt màu đen tựa như hư ảnh, xuyên qua kiếm quang màu vàng, bay vụt tới Thuần Quân Chân Nhân, vồ lấy lão.

Xoẹt….oẹt…..xoẹt!

Máu tươi bắn tung tóe, trên người Thuần Quân Chân Nhân xuất hiện hơn mười vết thương sâu tới tận xương, lảo đảo lui về phía sau!

“Không chịu được một kích, thật là mất hứng!” Thạch Không Mặc lắc đầu nói.

“Quan chủ!” Dương Quân Tử, Lôi Quân Chân Nhân thấy cảnh này, mặt biến sắc, lên tiếng kinh hô, động tác trên tay bị trì hoãn một chút!

“Giao Tam!” Ánh mắt Vũ Dương sáng lên, hai tay bắt pháp quyết, đồng thời miệng hét lớn.

Kim quang trên người gã tăng vọt, một cái mâm tròn màu vàng xuất hiện sau lưng, nhanh chóng chuyển động, rõ ràng là Chân Ngôn Bảo Luân, đã ngưng tụ thành thực chất.

Quanh người Vũ Dương xuất hiện Linh Vực màu vàng, vô số ảo ảnh mâm tròn chớp động.

Giao Tam tất nhiên biết rõ Vũ Dương hô hoán nàng là ý gì, hai tay đồng thời bấm niệm pháp quyết, trên người điên cuồng xuất ra tầng tầng hào quang màu đỏ, lập tức cũng hình thành một tầng Linh Vực đỏ sậm.

Linh Vực của hai người dung hợp, đồng thời sáng lên, rung động ông ông, giống như Linh Vực đang cộng hưởng.

Sắc mặt Giao Tam nghiêm nghị, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết.

“Ầm ầm” một tiếng!

Một mâm tròn màu đỏ sậm to bằng căn phòng bay ra từ trong Linh Vực, trên mâm tròn có sáu vòng xoáy màu đen, chuyển động nhanh chóng, bắn ra thiên thạch, khí tức mênh mông đáng sợ.

Vũ Dương bay người rơi vào bên cạnh Giao Tam, hai tay bấm niệm pháp quyết.

Chân Ngôn Bảo Luân phía sau y lập tức bắn ra, lóe lên hòa cùng mâm tròn đỏ sậm tạo thành một thể.

Ầm ầm ầm!

Mâm tròn đỏ sậm lập tức lớn lên gấp bội, phía trên xuất hiện những phù văn màu vàng, tản ra nhè nhẹ lực lượng Thời Gian pháp tắc, rồi lại cùng Luân Hồi pháp tắc trên mâm tròn đỏ dung hợp cộng hưởng.

Bên ngoài đại điện, Hàn Lập thấy cảnh này, ngoài kinh ngạc, không biết tại sao lại mơ hồ có một cảm giác mất mát vi diệu lướt qua trong lòng.

Trước kia chỉ có Thời Gian pháp tắc của hắn cùng Luân Hồi pháp tắc của Giao Tam có thế dung hợp phát sinh ra cộng hưởng, hôm nay Vũ Dương vậy mà cũng có thể làm được.

Bất quá Hàn Lập rất nhanh vứt bỏ ý nghĩ này, Vũ Dương tu luyện “Chân Ngôn Hóa Luân Kinh”, có thể cùng Luân Hồi pháp tắc của Giao Tam sinh ra cộng hưởng là chuyện đương nhiên.

Chỉ là pháp tắc của hai người cộng hưởng chưa cân đối lắm, không trôi chảy như hắn và Giao Tam liên thủ.

“Đi!” Hai tay Giao Tam và Vũ Dương đẩy về phía trước.

Mâm tròn đỏ sậm lập tức bắn ra cuồn cuộn, lấy khí thế dời non lấp biển đánh vào trên tế đàn màu vàng.

“Ầm ầm ầm” liên tiếp mấy tiếng giòn vang, mấy tên kim nhân phía trước bị mâm tròn đánh trúng, lập tức nổ tung, không có chút sức chống cự.

Quá trình này tuy phức tạp, kì thật diễn ra trong nháy mắt.

Dương Quân Tử, Lôi Quân Chân Nhân chứng kiến cảnh này, thần sắc đại biến, âm thầm tự trách bản thân không nên phân tâm, đồng thời hai tay vội vàng bấm niệm pháp quyết.

Kỳ thực tu vi Dương Quân Tử, Lôi Quân Chân Nhân cũng đã đạt tới Đại La Hậu Kì, bình thường rất ít khi phân tâm, nhưng Thạch Không Mặc tu luyện chính là Tâm Ma pháp tắc, trong lúc nhất thời có thể bất tri bất giác ảnh hưởng tâm trí của người khác.

Đám người Giao Tam, Vũ Dương biết rõ thần thông của Thạch Không Mặc, trên người sớm đã mang theo bảo vật phòng ngự. Dương Quân Tử, Lôi Quân Chân Nhân không biết chuyện này nên không phòng bị mới bị trúng chiêu, trong lúc nguy cấp lại vô tình tạo cơ hội cho Giao Tam và Vũ Dương.

Dưới sự thi pháp của hai người, pháp trận xung quanh tế đàn màu vàng bừng sáng, vô số phù văn tuôn ra từ mặt đất, sáp nhập vào bên trong pháp trận.

Trên người những tên kim nhân lập tức xuất hiện hoa văn màu vàng, thân hình phồng lớn thêm, đao kiếm trong tay lại càng sáng chói mắt, chém về phía trước.

Từng luồng đao kiếm phát sáng gào thét bắn ra, đan vào tạo thành lưới vàng lớn, tỏa ra kim quang ngút trời, ngăn cản mâm tròn đỏ sậm.

“Ầm ầm ầm” một tiếng nổ mạnh rung trời phát ra!

Thiên thạch phát ra từ mâm tròn đỏ sậm đâm vào lưới vàng, hai luồng sáng một đỏ một vàng tách ra, đâm thẳng lên trời, tạo thành vòng xoáy gió lốc màu trắng xóa, đồng thời bên trong còn xen lẫn màu đen, rõ ràng là những vết nứt không gian, bắn ra đầy trời.

Trong lúc nhất thời, âm thanh “xùy xùy” vang vọng toàn bộ đại điện.

Hào quang trên mâm tròn đỏ sậm chớp động, bản thân nó cũng tiếp tục xoay tròn, nhìn như một cái ma bàn khổng lồ.

Lưới vàng kịch liệt run rẩy một hồi, sau đó phát ra tiếng tách tách, như tiếng đồ sứ bị nứt, tiếp theo vỡ vụn thành từng mảnh.

Dương Quân Tử, Lôi Quân Chân Nhân vội vàng thi pháp, mặc dù chiếm giữ địa thế, nhưng cuối cùng uy năng so ra vẫn kém pháp tắc cộng hưởng của Giao Tam và Vũ Dương.

Mâm tròn đỏ sậm dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục cuồn cuộn về phía trước, dễ dàng nghiền nát kim nhân, nhanh như chớp đánh tới tế đàn.

Dương Quân Tử, Lôi Quân Chân Nhân muốn ngăn cản, nhưng đã không kịp, thần sắc hai người dường như cũng không lúng túng.

Một ảo ảnh đỏ sậm hiện lên, mâm tròn lập tức đến trước tế đàn, hung hăng đập xuống.

Nhưng vào thời khắc này, không gian xung quanh tế đàn bỗng nhiên dao động, từng tia sáng đen bay ra, nhanh chóng tụ lại một chỗ tạo thành màn hào quang màu đen, bao phủ toàn bộ tế đàn.

Mâm tròn đỏ sậm đánh vào màn hào quang màu đen, phát ra một tiếng "Keng" thật lớn!

Màn hào quang màu đen khẽ rung động, chỗ bị đánh trúng lõm xuống phía dưới.

Nhưng công kích của mâm trong cũng chỉ có vậy, mặc cho nó xoay tròn tấn công thế nào, vẫn không phá vỡ được màn hào quang.

“Luân Hồi Điện các ngươi phái một lượng lớn nhân lực tấn công những nơi yếu hại của Cửu Nguyên Quan chúng ta, sau lưng lại đưa cao thủ lẻn vào Cửu Nguyên Cung, thật sự là một kế tuyệt diệu! Đáng tiếc các ngươi không nghĩ tới vòng bảo hộ Huyền Nguyên Ám Quang, cấm chế này do chính Huyền Nguyên Đạo Tổ tự tay bố trí, bằng chút bản lĩnh ấy của các ngươi mà có thể phá vỡ, quả thực là nằm mơ!” Giữa không trung, Thuần Quân Chân Nhân lui người về phía sau, lật tay lấy ra một viên đan dược màu đỏ ăn vào, vết thương trên người nhanh chóng khép lại, trong miệng cười lạnh nói.

Lôi Quân Chân Nhân mỉm cười, Dương Quân Tử cũng vui vẻ, hai tay vừa nhấc lên, đang muốn làm gì đó.

Vào thời khắc này, một thân ảnh nhanh như điện bay tới trước người Lôi Quân Chân Nhân, đúng là Lục Xuyên Phong.

Cũng không thấy y hành động thế nào, vô số luồng ánh sáng màu lam nổ bắn ra từ trên người y. Mỗi luồng sáng tỏa ra khí tức cực kì băng hàn, như mưa rơi đánh tới Lôi Quân Chân Nhân.

Một cỗ khí tức cực hàn lập tức tràn ngập toàn bộ đại điện, làm cho người ta phát run.

Bên Dương Quân Tử cũng có bóng người chớp động xuất hiện, là Vũ Dương, hai tay gã hoạt động liên tục.

Từng chưởng ảnh màu vàng xuất hiện trên đầu Dương Quân Tử, như sóng dữ chụp về phía gã.

Giữa không trung, Thạch Không Mặc cũng toàn lực thúc giục Linh Vực, dồn ép Thuần Quân Chân Nhân liên tục lui về phía sau.

Vào thời khắc này, Giao Tam như quỷ mị, chớp động một cái đã xuất hiện gần tế đàn, lật tay lấy một vật ném ra.

“Cái đó là…” Ngoài điện, ánh mắt Hàn Lập lóe lên.

Vật Giao Tam ném ra, rõ ràng là khối lệnh bài màu đen ngày đó lấy được trong Tuế Nguyệt Tiên Phủ.

“Huyền Nguyên Hắc Lệnh! Ngươi sao lại có vật này?” Vẻ tươi cười trên mặt Thuần Quân Chân Nhân trong chốc lát biến mất, bộ dáng trở nên lúng túng.

Thân hình lão khẽ động, muốn bay xuống phía dưới.

“Ha ha, lão mũi trâu, chúng ta chưa phân thắng bại, ngươi đã muốn đổi đối thủ sao? Đến đây, chúng ta đánh nhau thêm ba trăm hiệp!” Thạch Không Mặc cười lớn một tiếng, ngoắc ngón tay về phía Thuần Quân Chân Nhân.

Bóng đen trước người Thuần Quân Chân Nhân chớp động, Quỷ Trảo như thật như ảo lại xuất hiện, cào mạnh về phía lão.

Lục Xuyên Phong và Vũ Dương cũng ra tay toàn lực, gắt gao cuốn lấy Lôi Quân Chân Nhân và Dương Quân Tử.

Giờ khắc này, Giao Tam há miệng phun ra một ngụm tinh huyết, hóa thành một đám huyết quang lóe lên rồi dung nhập vào trong thiết bài màu đen, đồng thời hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết.

Trên thiết bài “phần phật” một tiếng, cháy lên một ngọn lửa màu đen, theo pháp quyết trong tay Giao Tam, mãnh liệt kéo dài ra, biến thành một thanh kiếm lửa màu đen, chém về phía màn bảo hộ Huyền Thiên Ám Quang.

Màn bảo vệ Huyền Thiên Ám Quang vừa rồi thoạt nhìn còn kiên cố, không gì có thể phá, nhưng đứng trước kiếm lửa bỗng nhiên cực kì yếu ớt, “xoẹt” một tiếng bị chém ra một lỗ hổng thật to.

Cả người Giao Tam nhoáng một cái, từ lỗ hổng bay vào trong màn hào quang, tay chộp vào trong hư không.

Trên tế đàn lóe lên, một bàn tay đỏ sậm xuất hiện, chộp vào đám mây đang biến thành lửa đỏ.

Ba người Thuần Quân Chân Nhân thấy cảnh này, đều phát ra tiếng rống giận, tuy vậy cũng không làm gì được.

Nhưng vào thời khắc này, biến cố phát sinh!