Phái Diễn Xuất
Cũng bởi vì Lý Mộ là diễn viên nam, nếu đổi thành diễn viên nữ, Trang Khâm không thể ở lại qua đêm ở chỗ người ta, cũng không ai tập diễn chung vào buổi đêm cả. Nếu bị chụp lại, không thể giải thích được. Hơn nữa lòng người không thể thấu, không ai biết mồm nói là đối diễn, trong lại có bẫy rập gì hay không.
Nhưng Trang Khâm lại rất tin tưởng vào nhân phẩm của Lý Mộ.
Tiểu Liên xách mèo về khách sạn, vừa nhận được tin nhắn của cậu cũng thấy nhức đầu.
Lại đối diễn riêng?
“Anh Trang… tuy Lý tổng là nam, chúng ta cũng đang ở nước ngoài hẳn không có paparazzi trong nước đi theo, nhưng hai người diễn phim điện ảnh đề tài đồng chí đấy, vẫn nên chú ý một chút thì hơn?” Ở trong giới đã lâu, chuyện gì cũng có thể gặp được, nam diễn viên với nam diễn viên, đều không phải chuyện gì xa lạ. Nhưng cậu ta không muốn diễn viên nhà mình dính phải loại chuyện này.
Trang Khâm thấy được tin nhắn đúng lúc tới nơi.
“Ừm, tôi sẽ chú ý.” Cậu nhắn lại.
Tiểu Liên: “Anh Trang, anh đừng có nói suông thế…”
Trang Khâm hiểu cậu ta đang lo điều gì, nhắn lại: “Chờ quay xong bộ phim này cậu không phải lo nữa, Lý Mộ không phải là người như vậy, tôi cũng sẽ không làm ra chuyện gì không đứng đắn.”
Thực ra trong lòng cậu cũng cảm thấy, khi không diễn, hai người hình như cũng hơi thân quá, mờ ám quá mức không tốt. Nhưng dù sao cũng đang trong giai đoạn đóng phim, mỗi ngày đều tiếp xúc thân mật trên phim trường, cả hai đều vô tình ít hoặc nhiều bị nhân vật ảnh hưởng, đây là chuyện bình thường, đối với đóng phim là chuyện tốt.
Dưới đáy lòng cậu, điểm mấu chốt được vẽ nên rất rõ ràng, chờ bộ phim này đóng máy, cả hai xa nhau một thời gian, cảm giác trong phim tự nhiên cũng sẽ mất đi, Trang Khâm cũng không quá lo chuyện khác, trong nhận thức của cậu, Lý Mộ chắc chắn là còn không muốn dây dưa với mình hơn, có khi vừa diễn xong, ngay cả bạn bè cũng không phải…
Đời trước có một nữ diễn viên đóng chung với anh trong một bộ phim điện ảnh, còn chưa quay xong đã không biết sống chết lăng xê xào scandal với Lý Mộ, kết quả scandal chưa xào ra xong, kiếp diễn xuất của bản thân đã bay màu.
Cậu trả lời tin nhắn xong lại nghĩ tới mấy chuyện này, Lý Mộ sợ cậu đổi ý, thỉnh thoảng lại nhìn cậu, thấy cậu thất thần, thì cũng không gọi cậu, chỉ nắm lấy cổ tay cậu, kéo Trang Khâm đi.
Hai người vào cửa, đèn cảm ứng sáng lên, thay giày.
Số lần Trang Khâm tới đây không nhiều lắm, ngày nghỉ hôm đó tới một lát, diễn chung, còn bơi một lát trong bể bơi nhà anh, tối mới đi.
Lý Mộ thuận tay cầm lấy khăn tắm đặt trên bàn ở huyền quan: “Tôi đi xả nước ấm.”
“À được.”
Trang Khâm ngồi dưới chờ anh, vì đóng phim hơi mệt, cả người đều không còn sức lực, một tay cậu chống cằm, mắt rũ xuống, một tay khác thò hai ngón ra, giả vờ đang hút thuốc.
Biết là một chuyện, muốn diễn xuất tự nhiên thành thạo lại là một chuyện khác.
Có vài thứ nhìn giống như động tác phổ biến trong cuộc sống thường ngày, khi diễn, nếu chưa từng trải qua, chỉ dùng tưởng tượng thì thực ra rất khó để diễn tốt, sẽ dùng tưởng tượng điều khiển động tác, làm rất nhiều động tác trói buộc.
Theo phải xạ, Trang Khâm luôn tránh con đường vòng này.
Không bao lâu sau, giọng Lý Mộ vang lên: “Lên đây với tôi.”
“Được.” Trang Khâm xoa xoa mắt, đứng dậy, đi lên tầng.
Lý Mộ thấy cậu rũ mắt, giơ tay xoa nhẹ đầu cậu một cái: “Cậu mệt à?”
“Hơi hơi.”
“Tắm xong thì đi ngủ thôi.” Lý Mộ mở cửa phòng mình ra, cầm cái quần bơi đưa cho cậu, “Lần trước cậu có mặc qua.”
Trang Khâm theo vào, nhận lấy quần bơi, ngẩng đầu thấy Lý Mộ bắt đầu cởi quần áo, mới muộn màng nhận ra… vụ này không ổn.
Lý Mộ mở cửa phòng tắm ra, tắt nước, đổ một chút tinh dầu vào: “Cậu vào trước đi, tôi đi tắm đã rồi lại đối diễn.”
“Chờ… đã.” Trang Khâm sững ra trong chốc lát, một lúc lâu sau hình như mới ý thức ra được vấn đề, chỉ vào bồn tắm bốc hơi nóng, “Chúng ta… phải diễn tập cảnh bồn tắm kia?”
“Đúng vậy.” Lý Mộ quay đầu lại nói, “Chúng ta đã nói trên xe, cậu quên rồi à?”
“Chuyện chúng ta nói trên xe rõ ràng là…” Cậu nhấp môi, rõ ràng không phải chuyện này.
Trang Khâm đã nghĩ về việc quay cảnh bồn tắm thế nào, phải chăng sẽ ngâm mình trong nước sát trùng, hay tự mình dùng nước sát trùng tắm sạch trong ngoài một lần hay không, vậy mà Lý Mộ lại muốn đối diễn trước.
Cậu ngây ra.
“Cậu mặc quần bơi đi.” Lý Mộ nói, “Ngày mai đóng phim cũng sẽ che bộ phận nhạy cảm, sẽ không bắt cậu trần trụi, đối diễn xong tôi ra ngoài, cậu tắm một cái, có thể ngủ ngon hơn.”
“Vậy… Tôi dùng nước sát trùng rửa một chút.”
“Rửa cái gì cơ? Bồn tắm đã tiêu độc rồi.”
Trang Khâm lúng túng: “Rửa cơ thể một chút.”
Lý Mộ đứng dưới đèn phòng tắm, quay đầu nói: “Mặc quần bơi vào, đứng dưới vòi sen với tôi.”
Cửa đóng, Trang Khâm do dự, cởi quần áo ở ngoài, thay quần bơi, sau đó gấp quần áo lại, cũng không biết nên để ở chỗ nào.
Thực ra, nghĩ một chút cũng không có gì cả, mặc quần bơi rồi, cũng có khác gì tới bể bơi đâu?
Ngày mai còn không được mặc quần bơi, chỉ có thể dùng băng dính và tất chân để bao lấy bộ phận nhạy cảm, theo như Quách Bảo Châm nói, nước tắm sẽ có rất nhiều bọt, ở dưới nước gần như không thấy rõ, không khác gì chỉ lộ nửa thân trên.
Cậu thay quần bơi xong, bên trong vang lên tiếng vòi sen, cửa phòng tắm được mở ra từ bên trong, giọng Lý Mộ vang lên sau lưng: “Thay xong chưa?”
“Rồi.”
“Vào đi.” Lý Mộ nhìn cậu cầm quần áo, nói, “Để trên bàn đi.”
“À…” Trang Khâm từ trong phòng ngủ tối om đi vào phòng tắm sáng ngời.
Thực ra hôm nay khi đóng phim, có cảnh chỉ mặc quần đùi, cho dù vậy, Trang Khâm vẫn hơi ngượng, cậu dừng bước trước phòng tắm vòi sen: “… Vào cùng nhau à?”
Lý Mộ muốn nói chờ cậu xong tôi sẽ vào sau.
Nghe vậy lại bảo: “Cùng nhau.”
“À…” Dù sao cũng mặc quần bơi, Trang Khâm nghĩ, ngẩng đầu nhìn anh một cái, khuôn mặt góc cạnh của Lý Mộ, không biểu hiện quá nhiều cảm xúc, nhưng có lẽ là do đứng dưới ánh đèn ấm áp, trông lại bình dị gần gũi đi nhiều. Dáng người anh rất hoàn mỹ, dáng hình tam giác ngược, giống như được tạc nên, quần bơi bọc lấy nơi kia, cặp chân dài hoàn toàn trần trụi.
Trang Khâm nhìn rồi lại nhìn thoáng qua.
Lần trước cậu đã nghi ngờ có phải chỗ đó của Lý Mộ có lót cái gì đó không.
Cảnh quay tháng trước kia, cậu có từng sờ một lần, hình như không lót.
Hai người bước vào phòng tắm vòi sen không lớn, nước ấm chảy từ đỉnh đầu xuống, bởi vì dựa sát vào, Trang Khâm xoay đầu, Lý Mộ cúi đầu nhìn theo dòng nước chảy, từ từ trượt xuống đất, đánh giá cơ thể trắng nõn của cậu.
Lý Mộ đã từng sờ, biết cảm giác như thế nào. Khung xương kia khá hẹp, nhưng không phải không có cơ bắp, có hơi giống mèo, mềm mại lại dẻo dai.
Có điều bởi vì gần đây cố tình giảm cân, giờ gầy đi nhiều, có thể thấy được cả xương, thoạt nhìn vừa bẻ là gãy.
Họng Lý Mộ thấy hơi khô khô, anh chủ động lui ra ngoài, vẩy vẩy mái tóc đầy nước, giọng nói vững vàng: “Tôi vào bồn tắm trước.”
Trang Khâm nói “Ừm” một tiếng, chờ Lý Mộ vừa ra, cậu mới thả lỏng, đưa tay lau lau nước trên mặt.
Không hiểu sao cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Không lâu sau, Trang Khâm ra khỏi phòng tắm vòi sen.
Trong phòng ánh đèn ấm áp, nước ấm trong bồn tắm hai người đã tỏa ra hơi nóng hầm hập, hương hoa hồng rất nhẹ phủ kín.
Cậu thoáng thấy Lý Mộ đã ở trong nước, lộ bả vai ra, cánh tay gác trên bồn tắm màu trắng, trên cơ bắp là những bọt nước li ti.
Cậu đứng bên cạnh, cũng không biết có nên vào luôn hay không.
Ngón tay Lý Mộ khẽ giơ lên: “Vào đi, đừng ngây ra nữa. Kết thúc sớm một chút, cậu còn đi nghỉ sớm.”
“À được…”
Lý Mộ phát hiện đứa nhỏ này, lúc đã ngơ ra rồi thì nói gì cậu cũng sẽ đều đồng ý, như không biết từ chối vậy.
Trang Khâm xuống nước từ bên kia, hai người ngồi đối diện, Trang Khâm không dám tới sát người anh, rất câu nệ. Cậu im lặng chìm xuống, gần như là ngồi xổm, chỉ lộ cổ và đầu ra, bắt đầu hồi tưởng kịch bản, tìm cảm giác trong làn nước ấm và hương tinh dầu làm đầu óc con người ta thả lỏng.
Ngón tay ướt át của Lý Mộ mở hộp thuốc, cầm một điếu ra, châm lửa bằng ngọn nến.
Mùi thuốc là làm Trang Khâm càng chìm sâu xuống dưới nước.
Lý Mộ kẹp thuốc vào giữa hai ngón tay, nói: “Thả lỏng ra một chút, làm gì có ai ngồi xổm tắm ngâm như cậu?”
Trang Khâm đáp: “Bồn tắm ở phim trường nhỏ, hai chúng ta ngồi vào, chỉ có thể cuộn người.”
“Cậu nói cũng phải.” Lý Mộ nhìn lên người cậu, Trang Khâm đem lại cảm giác dịu dàng phong độ có tri thức, nếu không phải đã biết từ nhỏ cậu đã lớn lên ở gánh hát, còn tưởng là đứa nhỏ tới từ gia đình phần tử trí thức.
“Bồn tắm kia nhỏ, cậu lùi người qua đây, giống như tôi.” Lý Mộ nói, “Nếu như cậu không thoải mái, ngày mai sẽ không quay được.”
Trang Khâm chậm chạp làm theo.
Lúc này Lý Mộ mới đưa điếu thuốc kẹp giữa ngón tay lên bên miệng, môi ngậm lấy, Trang Khâm đợi một lúc, trong đầu nghĩ đây là đóng phim, là phim trường, mình phải đợi bao lâu, mới đến đoạn thò tay nhận lấy.
Nếu dùng cách nhìn đạo diễn của cậu xem, sẽ càng muốn quay cảnh đàn ông hút thuốc nhiều hơn.
Nhà vệ sinh cũ, bồn tắm màu lam, nước và bọt xà phòng trôi nổi, vịt vàng nhỏ thả trên mặt nước, sát thủ bình tĩnh lại khắc chế tắm chung với tình nhân trẻ tuổi.
Dù là dùng tư duy của diễn viên hay đạo diễn, hay là người xem, một cảnh này rất gây ấn tượng.
Đôi mắt Trang Khâm chuyển qua, nhìn anh chăm chú, nhìn Lý Mộ nghiêng đầu phun khói trong miệng ra, không lâu sau, Trang Khâm cứ nhìn anh như vậy, như đang dùng thị giác để đóng phim.
Tiếp đó, cậu thò tay, tự nhiên cầm lấy điếu thuốc trong tay anh.
Lý Mộ chỉ nhìn cậu, không nói lời nào, cũng không ngăn cản.
Trang Khâm rít một hơi, dáng vẻ không thoải mái lắm.
Một người chưa bao giờ hút thuốc, muốn diễn thành dân lão làng thực không dễ dàng gì.
Lý Mộ dập điếu thuốc nói: “Thôi, bảo đạo diễn đổi thành lần đầu tiên thử, không cần diễn vất vả tới vậy.”
“Không cần sửa, tôi có thể diễn tốt.” Đây chẳng qua là một vấn đề nhỏ trong quá trình diễn mà thôi, còn chưa thể coi là chướng ngại vật, Trang Khâm luôn tự mình giải quyết được vấn đề, không thấy có khó khăn gì.
“Tôi có thể làm lại một lần, diễn không tốt, thì làm lại vài lần, việc này không có con đường tắt.”
“Sợ cậu làm nhiều vài lần đâm ra nghiện thôi.”
“Nào có dễ nghiện như vậy.” Trong miệng cậu vẫn là hương vị kia, có chút ghét bỏ, muốn súc miệng.
“Chúng ta đã diễn cảnh hôn mấy lần rồi?” Dưới nước, Lý Mộ sờ được bàn tay cậu, nắm lấy.
“Hai lần.” Cậu không động.
“Còn cả đối diễn, không chỉ có hai lần.” Từ lần đầu tiên bắt đầu đối diễn, bản thân như đã nghiện, phát hiện tâm ý của cậu, càng lúc càng thích cậu.
Trang Khâm ngẩng đầu.
“Cậu không quen vị này, có thể làm quen trước.” Cơ thể Lý Mộ bỗng thò qua, dán lại sát gần, “Nụ hôn vị thuốc lá, bạn nhỏ đã từng thử qua chưa?”