Phái Diễn Xuất
Paul Newman Daytona đắt lòi :’>Tuy đồng hồ mới không hợp lắm với khí chất của anh, nhưng Lý Mộ vẫn cảm thấy rất thích, thế nên anh tháo chiếc Paul Newman Daytona đã đeo nhiều năm xuống, vì đang ở khách sạn, không phải là nhà mình nên tự dưng không biết nên đặt ở đâu.
Nghĩ như vậy, trong đầu anh nghĩ, hay là tặng cho Trang Khâm?
Người ta đã tặng cho mình đồng hồ thiết kế có lòng như vậy, mình cũng nên tặng lại thứ gì đó có lòng… Nhưng đây là đồng hồ mình đã từng đeo, có thể cậu ấy sẽ không thích, hay là mua mới?
Anh cảm thấy ý của Trang Khâm rất rõ, giống như tỏ tình, lại vô cùng hàm súc, không nói thẳng. Lại làm Lý Mộ ngày đêm tơ tưởng, rối rắm vài ngày, trong lúc đó chỉ thăm hỏi sức khỏe cậu, sau đó trước tiệc sinh nhật, lại đột nhiên gửi cho cậu một tin nhắn cũng hàm súc không kém: “Quà cậu tặng, tôi rất thích.”
Đang diễn tập “Nam Kha Ký” ở rạp hát, Trang Khâm quay vào trong cánh gà, thấy tin nhắn, thì nhắn lại: “Ha ha ha, thích là tốt rồi.”
Gửi một sticker mèo con tỏ vẻ dễ thương.
Lý Mộ chờ một lát, cũng không thấy tin nhắn tiếp.
Anh không hiểu được chuyện này, cho rằng có lẽ Trang Khâm đang bận, liền hỏi cậu đang làm gì, bên kia nhắn lại: “Đang diễn tập ở rạp hát đây, nhưng mà giờ đang nghỉ ngơi giữa giờ.”
Lý Mộ giơ tay, kéo cổ tay áo lên, cầm điện thoại chụp một bức ảnh.
“Tôi đã thay cái đồng hồ cũ kia.” Anh cảm thấy, mình ám chỉ cũng rất rõ ràng.
Trang Khâm: “Ừm, đẹp!”
Đồng hồ này là nhãn hiệu cậu làm đại diện, nửa năm trước chốt kế hoạch này, đồng hồ này là do nhà tài trợ tặng cho Trang Khâm, trong tiệc sinh nhật sẽ cài cắm quảng cáo đồng hồ.
Nhãn hiệu này bình thường giá khoảng một nghìn tệ, sau tiệc sinh nhật định sẽ giới hạn số lượng tác phẩm thiết kế này để đẩy mạnh tiêu thụ, giá cũng ưu đãi hơn một chút, dự tính sẽ nghênh đón một đợt điên đảo.
Lý Mộ chờ mãi vẫn không chờ được, thế là lại gửi tiếp: “Máy chiếu sao trời rất đẹp.”
“Đúng vậy, tôi cũng rất thích, tối qua cũng mở ra.” Trang Khâm vừa học thuộc kịch bản côn kịch, vừa bớt chút thời giờ nhắn lại cho anh, tốc độ nhắn tin của Lý Mộ hơi chậm, nhưng cũng không có vấn đề gì.
“Tấm lòng của cậu tôi đã nhận được.” Anh nói rất chung chung, “Cảm ơn.”
“Đừng khách khí, cơ mà quà anh tặng tôi vẫn chưa bóc ra, ngày mai sinh nhật sẽ mở nè ~”
Lại là một sticker mèo con đòi ôm một cái.
Lý Mộ nhìn sticker, còn tưởng tượng ra được dáng vẻ Trang Khâm ngồi trong góc sofa, lười biếng giống mèo, trong lòng cũng nhột nhạt như bị mèo cào.
Nếu Trang Khâm không ngượng ngùng như vậy, chuyện này mình cũng dễ suy xét hơn chút, không tới mức không biết nên trả lời thế nào.
Ngày tổ chức tiệc sinh nhật.
Buổi sáng, Trang Khâm mặc quần áo bình thường diễn tập, bốn giờ chiều, một số lượng lớn các fans nữ tiếp ứng đã tập trung ở ngoài rạp hát Bảo Lợi, khí thế ngất trời thảo luận về việc săn vé, thảo luận cậu trăm cay nghìn đắng thế nào cuối cùng mới may mắn săn được vé. Có một vài fans không săn được vé, trên vấn đề đu idol này, các cô đều nhiệt tình nhất trí.
Poster siêu lớn ngoài rạp hát là một poster được chụp mới hoàn toàn, nửa khuôn mặt của Trang Khâm dùng phấn màu trang điểm, mắt vẽ xếch lên, phấn màu đen cuối đuôi mắt vẽ dày, cong, gương mặt thoa phấn, nửa khuôn mặt còn lại không trang điểm, khí chất hoàn toàn khác biệt, đôi mắt đen láy, sạch sẽ không có chút tạp chất.
Fans đứng dưới điên cuồng chụp chưa nói, còn chụp chung với đủ các thể loại standee, ngoài rạp hát có quầy hàng phát sữa chua, đồ uống, thức ăn vặt miễn phí cho những người có vé, mấy cửa hàng ăn nhanh khác giờ đây cũng kín chỗ, đa số đều thống nhất mặc trang phục tiếp ứng, còn có đủ các bảng đèn thể hiện thành phố, nào là hậu viện đoàn Thành Đô, hậu viện đoàn Quảng Châu… nhiều không nhìn xuể.
Lý Mộ tự mình lái xe tới đây.
Khi lái xe đi ngang qua bãi đỗ, anh nhìn xung quanh, phát hiện đều là các cô gái khá trẻ tuổi, cũng có cả con trai, nhưng rất rất ít, Lý Mộ đỗ xe ở ven đường, cũng không biết phải xuống xe kiểu gì.
Trong tay anh có thẻ staff Trang Khâm gửi tới khách sạn vào hai ngày trước, có thể đi vào cửa sau bằng cái này, cũng đã sắp xếp chỗ ngồi cho anh, chỉ cần vào bằng cửa sau, sau đó đến khu người xem ngồi xuống là được.
Lý Mộ giơ tay lên nhìn đồng hồ mới chỉnh thời gian.
Năm rưỡi.
Trước đó đã công bố sáu rưỡi bắt đầu, tám rưỡi kết thúc.
Anh chưa từng tham gia hoạt động đu idol như vậy, vũ hội tốt nghiệp trước kia đều trở về trước khi tiệc kết thúc, chỉ vì không thích không khí nhiều người ồn ào ầm ĩ.
Bây giờ không ngờ lại chủ động tới.
Lý Mộ gửi tin nhắn cho Trang Khâm, bên kia nhắn lại rất chậm, Trang Khâm nói: “Sư đệ tự mình trang điểm cho tôi, phải nhắm mắt lại.”
“Sư đệ cậu cũng sẽ diễn?”
“Phải, nó và tôi cùng lên sân khấu.”
Lý Mộ trước đó đã có sự tìm hiểu trước, tìm kiếm về hoàn cảnh của “Nam Kha Ký”, là một chuyện bi, cải biên dựa trên “Nam Kha Thái Thú Truyện” của Thang Hiền Tổ truyền kỳ, lại chủ yếu tập trung vào miêu tả tình yêu hư ảo trong mơ giữa Thuần Vu Phần và công chúa.
Lý Mộ: “Nhân vật cậu diễn là nam chính hay là công chúa?”
Anh nghĩ tới sư đệ Trang Khâm, hình như cao to hơn cậu một chút.
Trang Khâm nhắn lại: “Sư đệ là thế vai*.”
*Thế vai: tạm thời đóng vai mà mình không thạo.
Cậu không phải chưa từng thế vai, chỉ là suy xét tới khả năng livestream sẽ bị người lấy ra rêu rao, cho dù hóa trang cô đào càng kinh diễn, cuối cùng vẫn lựa chọn diễn tiểu sinh. Hơn nữa cảnh ngộ của Thuần Vu Phần, cậu cũng càng thấu hiểu hơn.
Tiểu Đao cũng rất ít khi thế vai, lúc này vì muốn lên sân khấu liều mạng với sư ca, hóa trang cô đào, đội tóc giả, dán nguyên trang sức cổ lên người.
Số lần hai người thực sự lên sân khấu diễn côn kịch rất ít, “Nam Kha Kí” là con át chủ bài trước kia của sư phụ sư nương, cũng đã dạy cho học trò trong gánh hát, nhưng không có cơ hội lên sân khấu, bởi vì lúc ấy đã chẳng còn ai xem.
Trang Khâm nhớ rõ lần cuối nhìn thấy sư phụ sư nương lên sân khấu, là một lần biểu diễn kết thúc khóa học chỉ có một người xem, người xem rời khỏi rạp, không còn ai, chỉ có hai người trên sân khấu kịch mênh mông sương mù diễn, diễn vui buồn tan hợp cả một đời, đời người như giấc mộng.
Khi đó còn không hiểu, tuổi nhỏ cậu chỉ là không hiểu sao lại cảm nhận được bi thương, trưởng thành mới rõ là vì cái gì.
Sáu giờ mười hóa trang xong, lại tốn thời gian thay quần áo, Trang Khâm soi gương, sửa sang lại trang phục diễn xa xỉ quý giá mặc trên người.
Lớp hóa trang của cậu gọi là tuấn phẫn, là khuôn mặt trong trẻo, vẽ mắt tô mày, khóe mắt tô hồng, đuôi mắt vẽ cong, đường mắt vẽ lên cao —— trong côn kịch hiện đại đây là trang dung rất nhạt.
Lớp hóa trang của Tiểu Đao thì diễm lệ hơn nhiều, cậu vốn không nữ tính, ngũ quan lại anh tuấn, chuyên viên trang điểm trong đoàn côn kịch giúp cậu hóa trang đều cười, nói hai người đóng vai ngược nhau: “Khuôn mặt thầy Trang càng thanh tú, thích hợp thế vai hơn, giọng nói cùng dịu dàng hơn.”
Các vị trí đều đã ổn thỏa, sân khấu đã bố trí xongg từ lâu, fans lục tục cầm vé vào chỗ, sau khi kiểm tra an ninh và nhận diện khuôn mặt xong thì đi vào, tìm được chỗ ngồi rồi, trên mỗi chiếc ghế đều có một cái túi.
“Đây là quà tặng à?” Có người hỏi.
“Phải, là quà tặng Trang Khâm chuẩn bị cho fans.” Staff trả lời.
“Trời ạ, hộp lớn như vậy!”
“Mở ra được không?” Có fan hỏi.
Staff nhắc: “Đương nhiên là được, nhưng khi về nhớ cầm theo.”
Lại có người hỏi: “Quà chúng tôi mua tặng em ấy, đưa cho em ấy kiểu gì bây giờ?”
Quần thể fans của Trang Khâm, đa số là thiếu niên mười mấy tuổi, nhưng người có thể tới Thủ đô tham gia tiệc sinh nhật của cậu vào lúc này, đa số đều là người đang học đại học hoặc đã đi làm, cũng chính là fans chị, tuy nhiên cũng không hề thiếu bộ phận fans mẹ.
Khâu Minh – quan hốt phân ở Thái Lan, lướt vòng bạn bè lại thấy một status.
Chính là Phương nữ sĩ mẹ hắn, chụp một bức ảnh với standee của Trang Khâm, người mặc trang phục tiếp ứng, cầm vé vào cửa tiệc sinh nhật trong tay, cười tươi như thiếu nữ mười sáu.
Caption là: “Tới chúc mừng bé con 20 tuổi!”
Khâu Minh ngạc nhiên vô cùng, lại cảm thấy buồn cười, sức mạnh đu idol này, còn nhiệt tình hơn là đi dạo phố, đánh bài.
Sáu rưỡi, người ở ngoài rạp hát đã chẳng còn lại bao nhiêu, có vài người không biết để vé ở đâu, đang đứng ngoài lục tung túi, gấp tới độ sắp khóc, staffs thì đang an ủi: “Cứ từ từ tìm lại, đừng nóng, còn phải hai ba mươi phút nữa mới mở màn.”
Lý Mộ cầm thẻ staff, lặng lẽ đi vào qua lối vào cửa sau.
Trên đầu anh đội mũ, nửa khuôn mặt bên dưới đều dùng khẩu trang che khuất, ngoài dáng người cao to ra thì không có gì đặc biệt.
Bước vào nơi cánh gà ồn ào, chuẩn bị đợi lên sân khấu chính là diễn viên côn kịch, còn có cả nhạc sư và các diễn viên khác đóng cùng, Lý Mộ nhìn một vòng, mới tìm được vai chính trong một đám các diễn viên côn kịch.
Trang phục cậu mặc trên người chính là phục trang Tô Châu, hàng công nghệ thêu tốt nhất Tô Châu, trên diễn phục mỏng màu hồng nhạt đều là hoa văn thêu cả.
Nhưng từ phía Lý Mộ nhìn qua, chỉ thấy khuôn mặt nghiêng an tĩnh, độ cong sườn mặt kia tinh xảo tới cực điểm, cũng không nói lời nào, sau đó anh thấy, hẳn là vị sư đệ kia của Trang Khâm, cầm đồ uống cắm ống hút đút cho cậu uống một ngụm nước.
Trang Khâm uống một ngụm xong thì xua tay tỏ vẻ không uống nữa.
Nửa tiếng trước khi lên sân khấu không nói lời nào, đã trở thành một thói quen.
Ánh đèn tối xuống, diễn viên chuẩn bị lên sân khấu.
Lúc này Lý Mộ mới vòng một vòng, đi từ cửa hông vào phía ghế ngồi, tìm được chỗ ngồi trong sảnh rạp hát tối tăm.
Bốn phía đen nghịt đều là người, hoàn cảnh này làm anh không được thoải mái lắm.
Ngồi xuống rồi, Lý Mộ để ý tới chiếc túi đặt ở trên ghế, hoa văn trang trí bên trên rất quen. Còn chưa kịp nhìn kỹ, hội trường đã tắt đèn.
Thầm đếm ngược, màn sân khấu chậm rãi ở ra, cùng với tiếng thét chói tai toàn trường, tất cả bảng đèn tiếp ứng đều sáng lên, nhạc sư đệm nhạc ngồi ở bên rìa sân khấu, trong dàn nhạc có nguyệt cầm, sáo, sanh, tỳ bà, tranh, sắt.
Trên sân khấu lớn của rạp hát, lên sân khấu trước chính là Tiểu Đao diễn công chúa, tiếng thét chói tai dừng lại giây lát, vì trang dung nên mọi người không biết có phải là Trang Khâm hay không, lại có người nhận ra: “Hình như không phải là Trang Khâm cưng…”
“Nhưng cũng thật xinh đẹp…”
Côn kịch là gì, đa số fans đều không rõ, nếu không bị idol ảnh hưởng, có khi cả đời họ cũng sẽ không xem một vở như vậy.
“Hẳn là nam?”
Ngũ quan anh tuấn của Tiểu Đao bị lớp trang điểm rực rỡ làm giảm đi khí thế đàn ông, nhưng vẫn lộ ra được sự nam tính đặc biệt, có điều giọng hát nhu hóa đủ để đánh tráo thật giả.
Lý Mộ từng đọc qua nguyên tác “Nam Kha Ký” nghe ra được là “Dao Đài”, hát hai phút, ánh đèn biến đổi, sau màn sân khấu bên kia, có một diễn viên đeo quan cân* đi ra.
Quan cân
Trang Khâm mang khuôn mặt đoan chính, làm nổi bật tâm tư của nhân vật, ánh mắt dừng nơi thính phòng, lại chuyển lên sân khấu, đối diện với sư đệ mở miệng xướng từ, âm điệu bài hát thật mềm mại, bởi vì là tiểu sinh, nghe vào tai lại càng trong trẻo nhu hòa.
“Cheng!” Nhạc sư gõ la.
Cậu hóa trang quá đẹp, trang dung nhạt càng làm nổi bật ngũ quan tuấn tú rực rỡ, ngày thường ôn hòa vẫn còn lưu lại trên nhân vật vài phần, có thể nói là mặt như quan ngọc.
Bên dưới lại vài tiếng thét chói tai, nhưng rất nhanh là biến mất, không ai muốn làm hỏng buổi biểu diễn.
Lý Mộ ngẩng đầu nhìn, sân khấu cao, Trang Khâm nhìn như cách mình rất gần, tựa như thò tay là có thể chạm tới.
Trong hiện thực Thuần Vu Phần nghèo túng, từ xướng từ hắn hát trong cơn say có thể nghe ra, vì đắc tội chủ soái từ quan, luôn làm bạn với rượu, hắn đầy căm giận với hiện thực, uống rượu vô độ. Sự suy sút trong cuộc sống để lại chẳng gì hơn ngoài một sự trống rỗng ngày càng lớn dần lên… nhưng trong cõi mơ khó phân biệt thật giả, lại sinh ra cảm tình đối với người trong mộng!
Một cảnh này diễn xong lại tới một cảnh khác, mười phút sau, nhảy thẳng tới cảnh cuối cùng.
Thuần Vu bước ra khỏi Đại Hòe An Quốc trong mộng, lại không muốn chia cắt giữa hiện thực và giấc mơ, hư ảo trong mộng kéo dài tới tận hiện thực, ánh mắt hắn cực kì bi ai, kinh sợ, có thể là trong hiện thực, mọi thứ đều là người thất vọng, thậm chí tới mức sợ hãi, cũng có thể là mọi thứ trải qua trong mộng đều quá chân thật, thế nên Tran Khâm khó mà dứt bỏ: “[ sinh thăng giai giới ][ vọng kiến tháp tác kinh giới ] bất yếu cận tiền, ngã phạ dã.”
Lúc này, cậu và nội tâm nhân vật đã hợp hai làm một, cảm xúc sợ hãi này, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy.
Hắn lưu luyến vinh hoa phú quý trong mơ, niềm vui thiên luân, sau khi quay lại nhân thế, vẫn quyến luyến mãnh liệt với tất thảy trong mộng, muốn quay lại khi đó.
Đại đa số fans trong rạp hát, đều chưa tìm hiểu đã tới nghe, có thể không hiểu rõ về bối cảnh và ý nghĩa, nhưng lại có thể cảm nhận được tình cảm mãnh liệt mà Trang Khâm trên sân khấu muốn truyền tới.
Tình cảm dồi dào, không hiểu sao bị cảm nhiễm, bắt đầu lau nước mắt.
Cả vở kịch chẳng qua ngắn ngủn hơn mười phút, lại diễn hết cả bi kịch như trăng trong gương, rất nhiều chuyện trải qua trong nhân sinh, dưới tự nhiên đại đạo chẳng qua là một ảo giác.
Trang Khâm dừng trên sân khấu, vở diễn cũng đã nên hạ màn, cậu đứng xuất thần, thật lâu cũng chưa thể thoát vai ra được.
Lý Mộ tuy đã xem ca kịch, kịch sân khấu, nhưng gần như chưa từng xem côn kịch.
Cách biểu diễn của Trang Khâm vượt ngoài dự kiến của anh, hoàn toàn bắt trọn được ánh mắt và trái tim anh, vốn không thể rời mắt ra nổi.
Anh đương nhiên nhận ra được sự khác thường của Trang Khâm, trước mặt nhiều người như vậy mà không thoát vai được, tận tới khi sư đệ cậu bước lên sân khấu, nhắc cậu một chút, mới như tỉnh thần lại.
Hai người sư ca sư đệ họ đối mặt với cả khán đài cúi chào, Trang Khâm nói: “Đây là lần đầu tôi diễn côn kịch trước mặt nhiều người như vậy, rất căng thẳng, cảm ơn mọi người cổ vũ, cũng cảm ơn diễn viên của đoàn côn kịch Tô Tỉnh, cảm ơn sư đệ tôi hôm nay đã đồng ý thế vai diễn vở “Nam Kha Ký” này cùng tôi ——”
Dưới sân khấu bỗng có người hét to: “Khâm cưng! Chúc mừng sinh nhật!”
Lời chúc mừng sinh nhật vang lên trăm miệng một lời, chúc gì cũng có, tình cảm mãnh liệt trong lòng Trang Khâm trào lên không cản được, lại lần nữa cúi người cảm ơn, đời trước, cậu vốn không kịp chứng kiến cảnh tượng này.
“Tôi đi xuống thay đồ, đợi lát nữa sẽ lên gặp mặt mọi người.”
“Chị yêu em!” Có người hét.
Trang Khâm và sư đệ xuống sân khấu, đèn trong rạp hát sáng lên, staffs đi lên thu dọn đạo cụ diễn, ánh mắt Lý Mộ hãy còn dừng trên cánh cửa phòng hóa trang kia.
Loại bi kịch nhân sinh này rất ấn tượng, ý nghĩa siêu việt, không biết có phải ảo giác hay chỉ là do Trang Khâm quá nhập vai, mà Lý Mộ cho rằng, trên người bạn nhỏ trời sinh đã mang theo sắc thái bi kịch khiến người thương, tựa như đã từng chịu trắc trở, nhưng Trang Khâm chẳng qua mới hai mươi, có thể có trắc trở gì?
Có đôi khi lúc đóng phim cũng có thể cảm nhận được, đôi mắt cậu sáng ngời nhưng cảm xúc luôn an tĩnh ổn định, trong lòng Lý Mộ bỗng nảy lên một xúc động muốn yêu thương cậu.
Nghĩ tới vấn đề này, đồng thời anh cũng để ý thấy người xung quanh lấy hộp trong túi ra.
Là loại hộp vô cùng quen thuộc, kích thước, hoa văn in bên trên, cả You are the lights in my eyes kia, giống hệt với món quà Trang Khâm tặng cho mình.
“Oa, đồng hồ này đáng yêu quá.”
Lý Mộ nghe thấy có giọng của con gái vang lên.
Ngẩng đầu lên nhìn, thấy cô lấy chiếc đồng hồ hoạt hình ra, đeo lên tay.
Vẻ mặt Lý Mộ chậm rãi đông cứng lại.
Nhìn quanh một vòng, các cô gái xung quanh đều sôi nổi lấy quà ra: “Đồng hồ là em ấy thiết kế ra sao? Thật đặc biệt!”
“Nhãn hiệu này là do em ấy đại diện mà nhỉ? Tôi nhớ là đặt lắm đấy… trời ơi!”
“Máy chiếu sao tời này! Có phải là của Nhật Bản kia không nhỉ, tôi thấy có quảng cáo trên Weibo, siêu xinh luôn!”
“Cảm động quá, thật có lòngggg, yêu em trai quá!!”
“Các bạn là ánh sáng trong mắt tôi.” Có người đọc câu tiếng Anh trên chiếc hộp lên.
Lý Mộ cố tình đeo đồng hồ tới, giờ phút này vẻ mặt thay đổi, hết sức đặc sắc.
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Mộ: Hóa ra tôi chỉ là một phần nghìn.