Phái Diễn Xuất

Chương 10




Trang Khâm tắm xong, mặc áo ngủ dựa vào giường xem kịch bản, trong tay còn cầm mấy cái bút nhớ màu hồng, màu xanh, viết nhận xét, ghi chú vào lề giấy. Bên cạnh có một quyển vở đang mở ra, là những điểm quan trọng được cậu ghi chép lại.

Cậu vừa mở kịch bản ra được một lúc, xem ba bốn trang.

Quách Bảo Châm gọi điện tới, thật đúng lúc.

“Đạo diễn Quách.”

“Chào buổi tối, thầy Trang.”

“Chào buổi tối, tôi đang xem kịch bản, đúng rồi, đạo diễn Quách có thể gửi bản mềm cho tôi được không?”

“Được, gửi cho cậu ngay.” Anh ta vừa mới về nhà bật máy tính, định gửi kịch bản cho Khâu Minh, nghĩ tới chuyện thử vai, người đầu tiên muốn thông báo chính là Trang Khâm.

“Thử vai? Giang Trác?”

“Đúng, hôm nay tôi vừa mới quyết định, có vài diễn viên, tôi hơi khó lựa chọn.”

“Được, khi nào?” Cậu nhướng mày, nghĩ thầm Lý Mộ liệu sẽ đến chứ?

Quách Bảo Chân nói còn chưa quyết định thời gian, chỉ là nói trước với cậu một tiếng, tới lúc đó tới chọn người cùng anh ta, Trang Khâm gật đầu đồng ý, cúp máy, đọc kịch bản tiếp.

Cậu dựa đầu vào đầu giường, người thì dựa vào tường, trồng cây chuối, kịch bản cũng đặt ngược lại lật xem.

Luyện công hàng ngày, đã trở thành thói quen nhiều năm.

Hai chân tách ra, giạng rộng trên không trung, Trang Khâm lật từng tờ một, đọc kịch bản.

Không để ý, nửa tiếng đã trôi qua.

Trang Khâm càng xem càng cảm thấy không đúng, kịch bản có vài chỗ miêu tả trắng trợn, miêu tả “dục vọng” của con người rất trực tiếp, đây là kịch bản, miêu tả tâm lý ít, lấy lời thoại làm chính, mặt khác còn có vài nhắc nhở về động tác.

Trang Khâm có thể từ lời thoại, nhìn ra rất nhiều chi tiết không đúng, nhưng nghĩ lại, bản chất đây vẫn là phim điện ảnh đồng tính, mờ ám một chút không ảnh hưởng gì tới toàn cục.

Tận tới khi cậu thực sự thấy được đoạn văn miêu tả cảnh hôn môi kia.

Máu toàn thân đều chảy ngược, cậu đọc chăm chú, thật… thật sự là cảnh hôn.

Hả???

Cậu vội vàng lật nhanh kịch bản, đọc tiếp về phía sau, rất nhanh đã thấy được từ ngữ mấu chốt tiếp theo.

Cảnh hôn, cảnh hôn, cảnh hôn… cảnh giường chiếu?!

Trước mắt Trang Khâm tối sầm, lăn từ trên tường xuống dưới đất.

Xuất phát từ sự chuyên nghiệp của diễn viên, đương nhiên diễn gì cũng có thể quay, dù là ngang ngược tới cỡ nào, cũng phải nhiệt tình yêu thương biểu diễn, cho dù ở đời trước, sau sự kiện “Định Đông Phong” kia, cậu rời khỏi giới, nhưng sau cũng không từ bỏ biểu diễn, ngược lại càng tốn nhiều công sức hơn, liều mạng quay lại nghiên cứu.

Nhưng dù sao cũng chỉ là kịch một vai.

Cậu chưa gọi ngay cho Quách Bảo Châm yêu cầu sửa lại kịch bản.

Mà kiên nhẫn xem hết cả kịch bản “Tàng Tâm”.

Phim điện ảnh cậu xem đời trước, quan hệ giữa hai nam chính, là một tình cảm áp lực, không nói toạc ra, nghĩ sâu xa tựa hồ có thể thấy được sự mờ ám, nhưng mặt ngoài, gần như chỉ là tình cảm cứu rỗi nhau khi hoạn nạn mà thôi.

Nhưng bây giờ, kịch bản mà cậu đọc lại không giống phim điện ảnh.

Trên phương diện cốt truyện, càng có sức giãn hơn, cải biến không nhiều, động tác xuất sắc lại kích thích diễn ra trên giấy.

Nhưng trên phương diện tình cảm, lại càng trắng trợn hơn, cũng càng có sức bật, làm người đỏ mặt tai hồng thấy kích tình, tình cảm bùng nổ giữa hai nam chính không liên quan gì tới giới tính, tới nỗi những miêu tả kia, lại càng hồn nhiên thiên thành, tựa như vốn chính là thuận lý thành chương như thế. Hơn nữa đất diễn của An Khả, càng nhiều hơn trong phim điện ảnh.

Trang Khâm nhập vai rất nhanh, cậu có một phương pháp của riêng mình, khác với các phái biểu diễn khác.

Khi cậu nhắm mắt lại suy nghĩ về nhân vật này, thực sự nhập tâm vào nhân vật, sẽ không nghĩ mình nên diễn thế nào, mà lúc này, cậu chính là nhân vật. Trong phim, tất cả các động tác đều cần phải căn cứ theo nội tâm, nếu như cậu vẫn luôn nghĩ đây là biểu diễn, vậy thì chỉ được bề ngoài, nếu muốn thực sự theo đuổi hiệu quả chân thật, nhất định phải thoát ly hiện thực, bước vào vương quốc tưởng tượng.

Cậu sẽ đứng ở lập trường của nhân vật để đưa ra vấn đề, sau đó lại bước ra, xem xét toàn cảnh ở tầm vĩ mô.

Đây là phương pháp của riêng cậu, do cậu tự mình sáng tạo ra sau bảy năm không ngừng nghiên cứu, cậu đã xem qua mấy nghìn bộ phim điện ảnh, cả tốt lẫn không tốt, ngoài cắt nối biên tập làm kế sinh nhai, khi không có việc gì làm cậu đều sẽ nghiên cứu chuyện này, gần như đã có chút điên cuồng, sống trong thế giới kịch, không quan tâm tới cuộc đời mình rốt cuộc đã trở nên thế nào.

Cách trốn tránh này rất hữu dụng, chẳng qua lại làm cho cậu có chút thần chí không rõ, từng tầng không gian hư ảo như vây cậu vào trong mê cung, không ra được, cũng không ai có thể bước vào.

Sư đệ Tiểu Đao dẫn cậu đi gặp bác sĩ, bác sĩ cho rằng trạng thái tinh thần của cậu cực kì không ổn định, khi làm phụ đạo tâm lý, đã dùng thôi miên để kéo cậu về thế giới hiện thực.

Đọc kịch bản tới nửa đêm, nghĩ tới việc Tô Mân thúc giục đòi xem kịch bản, Trang Khâm đành phải chống cự cơn buồn ngủ, hơn nửa đêm ngồi dậy bật máy tính, tìm cách chuyển file PDF sang file Word.

Đạo diễn Quách đã gửi bản mềm cho cậu, Trang Khâm ngáp ngủ, bắt đầu xóa từ những cảnh hôn đi, bằng không để Tô Mân nhìn thấy những thứ này, bộ phim này cậu đừng hòng quay.



Một đêm qua đi, sáng sớm còn phải tới nơi khác, Trang Khâm không biết mình ngủ quên lúc nào, chuông báo thức reo, cậu mới mơ màng dậy rửa mặt, nhúc nhích cánh tay nhức mỏi gọi cho Quách Bảo Châm.

“Đạo diễn Quách, kịch bản tôi đã đọc xong rồi.”

“Không phải cậu đã đọc xong từ lâu rồi sao?” Quách Bảo Châm cũng ngáp liên tục, nhìn lên thấy mới bảy rưỡi, anh ta vẽ kịch bản phân cảnh tới nửa đêm.

“… Lần trước xem, chưa đọc kĩ, không biết là có nhiều cảnh mờ ám đến vậy.” Cả một đêm cậu cũng chưa chợp mắt được bao nhiêu.

Quách Bảo Châm chần chừ: “Đừng bảo là cậu muốn sửa kịch bản… nhé?”

“Không phải, tôi cảm thấy kịch bản rất xuất sắc, tình cảm cũng có chiều sâu, tôi muốn hỏi về chừng mực của cảnh lõa thể và cảnh kích tình…”

“À à, chuyện đó cậu yên tâm! Cậu chắc là chưa quay mấy cảnh này bao giờ nhỉ? Thực ra đều có mặc quần áo cả, cùng lắm là lộ vai ra thôi, yên tâm đi. Tuổi cậu cũng còn nhỏ, tới lúc đó chúng ta sẽ xem xét, tuyệt đối không ép buộc cậu.”

Trang Khâm đã cẩn thận suy nghĩ, cảnh ôm cũng không sao cả, đại bộ phận cảnh hôn thì đều có thể dùng vị trí để giải quyết vấn đề, không sợ đao thật kiếm thật, thực ra cũng không khó tiếp thu, diễn viên vì cảnh quay mà hy sinh là chức nghiệp thường ngày, làm cậu thấy khó xử là một cảnh quay bồn tắm, và một cảnh quay trên giường.

Cậu thậm chí còn nghĩ, có nên từ bỏ kịch bản này không, nhưng rất nhanh đã bỏ đi suy nghĩ đó.

Cậu không thể từ bỏ được, cậu thích kịch bản và nhân vật này, cậu thích biểu diễn, vô cùng khát vọng trải nghiệm nội tâm trở thành một người khác, càng khắc sâu, cuộc sống sinh hoạt càng thú vị. Nếu cậu đã hạ quyết tâm trở thành diễn viên, vậy thì tách rời diễn xuất và hiện thực chính là chức nghiệp hàng ngày, thế nên dù có diễn gì, cũng đều chỉ là diễn mà thôi.

Diễn cảnh gì, cũng không sao cả.

Trang Khâm bay tới nơi khác để chạy show, khi xuống máy bay, có rất nhiều fans tới đón, thấy cậu được vệ sĩ hộ tống bước ra, đầu đội mũ lưỡi trai, lộ non nửa khuôn mặt, thì lập tức thét chói tai: “A a a a a a a!! Trang Khâm a a a a a!!!”

“Mama yêu con!!”

Âm thanh như chiêng trống vang trời, muốn bay cả nóc sân bay.

Cậu đã biết sẽ có đoàn đón máy bay tới từ sớm, trưng ra nụ cười dịu dàng, nhận lấy bút Tiểu Liên đưa tới, kí chữ kí màu vàng kim lên những quyển sổ, ảnh chụp được đưa tới trước mắt.

Có cô gái muốn chen vào trong, lại bị ngã xuống đất, còn bị người ta giẫm phải, Trang Khâm vội bước tới, đỡ cô dậy: “Không sao chứ?!”

“Không, không sao cả…” Cô gái kia ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt cực gần, mang theo hơi thở thanh xuân của thần tượng, người thật còn đẹp hơn trên TV gấp nhiều lần, quá rung động, trái tim cô loạn nhịp, hơi thở dồn dập.

Trang Khâm mỉm cười nói: “Mọi người phải cẩn thận một chút, an toàn là quan trọng, nhất định đừng để mình bị thương.”

Trước mặt fans, cậu là một thần tượng ôn hòa có tình yêu hoàn mỹ.

Sau khi ngồi lên xe, những món quà, thư fans gửi tặng, cậu đặt hết qua một bên, xem cũng không xem, cậu ngồi một mình ở ghế cuối xe, buồng xe khá tối, ánh mắt cậu nhìn vào lưng ghế phía trước, cầm một tờ khăn ướt lau đi lau lại ngón tay.

Vừa rồi có rất nhiều người chạm vào cậu.

Tiểu Liên để ý tới động tác khác thường này của cậu.

Trên thực tế, rất nhiều lần trước kia cậu ta cũng đã chú ý tới rồi, anh Trang trước đây mỗi lần nhận được quà, thư của fans đều sẽ mở ra xem cẩn thận, vừa xem vừa cười, rất quý trọng những fans đó, thực sự thích các cô ấy, thậm chí còn ăn cả đồ ăn fans làm cho mình, tuyệt không lãng phí tình cảm của các cô dành cho mình.

Nhưng bây giờ, không hiểu vì sao, trông cậu thực sự không còn để bụng tới mấy chuyện này nữa, tính cách sáng sủa như ánh mặt trời bị một làn khói che đi không thấy nữa, ở một góc tối tăm tùy tiện sinh trưởng, dưới ánh mặt trời, lại khôi phục về bộ dáng trước kia.

Đương nhiên, làm minh tinh chính là như vậy, trước mắt người sáng láng không tì vết, sau lưng người, không ai hay biết được.

Trang Khâm sau khi tới, đầu tiên là đi tới phòng hóa trang, tạo hình, thay quần áo, sau đó là tham gia hoạt động đại diện phát ngôn, nhãn hiệu đồng hồ do cậu đại diện mới mở cửa hàng ở Dung Thành, hôm nay khai trương, cố tình mời cậu tới cắt băng khánh thành, vô số người đều đổ xô ra đường chụp ảnh, gọi tên cậu, nói yêu cậu.

Trâng Khâm rất chân thành hơi cúi người, mỉm cười, đèn flash không ngừng chiếu sáng đôi mắt cậu, đắp nặn hình tượng một người phát ngôn hoàn mỹ.

.

Quách Bảo Châm cố tình sắp xếp buổi thử vai theo lịch trình của cậu.

Trang Khâm ra khỏi công ty, bảo tài xế đưa mình tới rạp hát.

Quách Bảo Châm sắp xếp buổi thử vai ở một rạp hát kinh kịch, chủ yếu là bởi vì ngày thường rạp hát này không có người, cũng không ai xem, thuê nửa ngày rất tiện, còn tiện hơn một vài phim trường kia nhiều.

Trên đường có hơi đông, tài xế liền đi với tốc độ nhanh.

Trang Khâm nhắm mắt nghỉ ngơi, trên đùi đặt kịch bản “Tàng Tâm”, điện thoại reo vang, cậu mở mắt, nghe máy.

Tô Mân: “Đang trên xe à?”

“Vâng.”

“Cậu thu phục Thẩm tổng bằng cách nào vậy?” Tô Mân thấy rất khó tin, cấp cao biết tin cậu nhận phim đồng tính, mà vẫn thờ ơ?

Trang Khâm đã làm cách nào?

Trang Khâm đáp: “Em chỉ nói chuyện với Thẩm tổng mà thôi.”



“Đây cũng không phải là dấu hiệu tốt.” Tô Mân có cái nhìn tổng quát, đương nhiên biết cấp cao đột nhiên lại rộng lượng như vậy là có ý gì.

Là bởi vì Trang Khâm trở nên không nghe lời, nên dồn hết tài nguyên sang cho bên Trịnh Phong Bách kia?

Chuyện này hoàn toàn vô lý, Trang Khâm hot tới vậy, công ty sao có thể ra được quyết sách ngu ngốc như thế.

Trang Khâm suy nghĩ, vẫn không nói chuyện đánh cược bằng bản hợp đồng kia ra, Tô Mân không có manh mối, đành bảo: “Kịch bản kia chị xem rồi, cậu nói không có cảnh hôn cơ mà?”

“Phải… hẳn là… không có mà nhỉ?” Chẳng lẽ mình chưa xóa sạch đi?

“Cậu chưa xem kĩ, chị xem kĩ rồi! Chị chụp lại gửi cho cậu, bảo biên kịch nhất định phải sửa lại! Đọc kịch bản còn đỡ, đến lúc quay thật sẽ rất đáng sợ!”

“Được.” Biên kịch Trang gật đầu.

“Ừm, tối nay nghỉ ngơi cho tốt, phải chuẩn bị mai đi thảm đỏ, tối không được uống nhiều nước.”

Cúp máy, Trang Khâm cất điện thoại, xe đã dừng ở trước rạp hát.

Rạp hát này khá nhỏ, là kiến trúc thập niên 90, không giống như tuồng viện Trường An, cũng không nổi tiếng được như tuồng viện Mai Lan Phương này nọ, người ra vào ít, lại còn hẻo lánh, Trang Khâm đội mũ, đeo khẩu trang lên, xuống xe.

Cậu đến hơi muộn, thoáng nhìn thấy có một chiếc siêu xe màu tím đỗ ngoài rạp hát, rất bắt mắt.

Tiểu Liên thốt lên: “Cái xe này cũng ngầu đấy.”

“Đi thôi.” Trang Khâm dẫn cậu ta đi vào.

Tuồng viện ở Thủ đô, cậu đều đã đi qua, rạp hát này cậu cũng đã từng tới, đi qua một hành lang tối, phía trước còn có cổng, đi vào chính là viện nhỏ, bên trong mới là sảnh đường của rạp hát.

Ghế đá trong viện nhỏ rải rác có mười mấy người đang ngồi, Trang Khâm nhìn lại, tất cả đều là người qua đường Giáp, đều đang vắt chân ngồi chơi điện thoại —— hẳn là dân công do Quách Bảo Châm thuê đến.

Trang Khâm kéo mũ thấp xuống, đẩy cửa đi vào.

Tết Âm lịch vừa qua, rạp hát vẫn còn treo đầy đèn lồng đỏ thẫm, sức chứa của sảnh đường này không lớn, tầng hai có lâu sương, nhưng tính gộp lại, tổng cộng cũng chỉ có thể chứa được ba bốn trăm người.

Dưới sân khấu chỉ có một mình Quách Bảo Châm đang ngồi, trên sân khấu, có một diễn viên đang diễn. Lời thoại của nhân vật Giang Trác này không coi là nhiều, diễn phần lớn là ở ánh mắt và cử chỉ, điều này càng khảo nghiệm kĩ thuật diễn của diễn viên.

Trang Khâm không bước lên, mà đứng ở đằng sau xem vài phút, có thể nói là Mã Cảnh Đào* phiên bản sát thủ lạnh lùng.

*Mã Cảnh Đào, là một nam diễn viên Đài Loan, được biết đến nhiều nhất với vai diễn trong nhiều bộ phim truyền hình Đài Loan, Trung Quốc và Singapore từ đầu những năm 90. Hầu hết các loạt phim truyền hình đáng chú ý khác mà anh tham gia đều thuộc thể loại võ hiệp và kịch lịch sử.

Quách Bảo Châm hô dừng: “Được rồi, không cần diễn nữa, cảm ơn cậu.”

“Hả? Ồ, đạo diễn, tôi được chọn rồi?” Diễn viên kia lập tức dừng lại.

Quách Bảo Châm nói không rõ ràng: “Chúng tôi còn phải thương lượng, mấy ngày nữa sẽ thông báo cho cậu biết.”

“Ok đạo diễn.” Diễn viên bước xuống sân khấu.

“Người tiếp theo, số 34.”

Trang Khâm bước nhanh tới, ngồi ở hàng ghế đầu tiên: “Đạo diễn Quách.”

Quách Bảo Châm thấy cậu, đứng lên nói: “Ồ, thầy Trang tới rồi, tới đây ngồi đi.”

Trang Khâm ngồi xuống cạnh anh ta, mở tư liệu ra xem, thuận miệng hỏi “Đã tới số 34 rồi cơ à?” Cậu thấy khá ngạc nhiên, có nhiều người tới thử vai đến vậy?

Đạo diễn Quách nói nhỏ: “Không phải, để nghe số người tới thử vai có vẻ nhiều nhiều một chút, tôi gọi bắt đầu từ số 30.”

Trang Khâm: “… Người bên ngoài đều là thuê đến?”

“Thuê.”

“Người thực sự đến thử vai có mấy người?”

“Chỉ sáu thôi.” Quách Bảo Châm không chỉ không thấy xấu hổ mà còn tính toán chi li, “Tôi nói với họ ba mươi người trước đó thử vai buổi sáng, đều đã kết thúc, họ là thử vai buổi chiều. Rạp hát cho tôi dùng hai tiếng, cmn thế mà thu của tôi 1000!”

Trang Khâm: “…”

Thử vai mà cứ như đùa vậy.

Cậu có chút đau đầu, nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi, người như Lý Mộ, sao lại nhận đóng cái phim này?

Giọng nói của hai người cực kì nhỏ, diễn viên số 34 vừa mới vào kia, đang đứng chính giữa sân khấu, cúi đầu chào: “Chào đạo diễn.”

Đạo diễn Quách không lộ cảm xúc, “ừ” một tiếng: “Chào anh, hãy tùy tiện diễn một cảnh đi, thời gian giới hạn mười phút.”

Trang Khâm ngẩng đầu nhìn lên, ngoài ý muốn chính là —— diễn viên số 34 này, không ngờ cậu cũng biết.