Sắc mặt Lưu Tú Cầm lập tức thay đổi, nhưng Lâm Thanh Đế nói đến nỗi lòng của bà ta nên oán hận nói: “Cậu nói đúng, đều do tên phế vật đó, nếu không phải vì hắn ta thì sao tôi lại phải chịu đựng sự dằn vặt thế này, hắn ta phải chết”.
“Haha, hắn ta phải chết, nhưng mà hắn ta ở đâu?”, Lâm Thanh Đế lạnh lùng nhìn bà ta.
“Thanh Đế, thuốc giải độc Sang Đan, cậu...”, Lưu Tú Cầm sợ hãi nhìn hắn ta, bà ta sợ mình nói xong lại bị ăn đánh.
“Haha...”, Lâm Thanh Đế cười lạnh, rồi nhìn sang một người đàn ông vạm vỡ bên cạnh, âm trầm nói: “A Uy, cả ngày ở trên thuyền, chắc là cô đơn lắm đúng không, bây giờ cậu chủ đây cho cậu một tiếng để phát ti3t, có đủ dùng không?”.
Người đàn ông vạm vỡ tên là A Uy đó đột nhiên cười âm trầm nói: “Cảm ơn cậu chủ đã thưởng, 1 tiếng là đủ để hai hiệp rồi, hahaha...”
A Uy không cao nhưng lại rất vạm vỡ, hắn ta trầm mặt đi về phía Lưu Tú Cầm.
Lưu Tú Cầm mặt biến sắc, bà ta ngoài 50 rồi, nếu mà bị làm nhục thì cũng không thiết sống nữa luôn.