Phá Quân Mệnh

Chương 635




Trong phòng, Diệp Thánh bị Diệp Phàm đá cho một cước, nằm sõng soài trên mặt đất.  

“Người anh em” của cậu ta rủ xuống, cậu ta cúi nhìn, cũng không xấu hổ, đứng dậy lau người, mặc quần áo hẳn hoi.  

Mà lúc này Diệp Phàm đang phân tích máu đen dưới đất, trên tay còn cầm một cái bùa hộ mệnh, đó là thứ mà ngày nào Diệp Thánh cũng đeo.  

Chỉ trừ lúc điều trị, còn lại Diệp Thánh lúc nào cũng đeo trên người.  

Sắc mặt Diệp Phàm lúc này trở nên nghiêm trọng: “Ai cho cậu thứ này vậy?”  

“Sao thế anh hai?”, Diệp Thánh trả lời, tiếng anh hai này của cậu ta gọi rất là tự nhiên.  

Cậu ta là một tên khốn, lúc nhỏ cũng từng quấn quýt lấy Diệp Phàm, nhưng sau đó lớn hơn chút, biết tất cả mọi người đều gọi Diệp Phàm là đồ quái thai.  

Cậu ta cũng bị coi là em trai của quái thai, chịu sự khinh thường sau lưng, khiến cậu ta oán giận Diệp Phàm.  

Từ không chấp nhận người anh trai này, sau khi Diệp Phàm bị đuổi khỏi dòng tộc, cậu ta lúc đó mười một, mười hai tuổi còn trộm uống rượu để chúc mừng.  

Mà nay, Diệp Phàm trở về, võ công cao cường, y thuật cao siêu.  

Nếu như cậu ta không coi trọng Diệp Phàm thì chính đồ ngu!  

“Cái này hình như có vấn đề, hoặc có thể nói, dường như bên trong có đồ tốt!”, Diệp Phàm cười lạnh, lấy Long Lân ra cẩn thận rạch tấm bùa ra.  

Bên ngoài phòng, Chu Tình thấy bên trong không có tiếng động gì, sốt ruột không chịu được.  

Đẩy cửa xông vào, lại nhìn thấy hai anh em Diệp Phàm, Diệp Thánh ngồi xổm dưới đất làm gì đó, Diệp Thánh còn một tiếng anh hai, hai tiếng anh hai gọi anh.  

“Hu hu hu…”  

Chu Tình gắng sức bịt miệng, rồi lập tức nước mắt lã chã rơi, thậm chí còn nghẹn ngào nức nở.  

Hai người nghe thấy tiếng, Diệp Phàm không động đậy tiếp tục suy xét món đồ trong tay, còn Diệp Thánh dù sao nhìn cũng không hiểu, đứng dậy chạy đến cạnh Chu Tình.  

Nghe thấy tiếng Diệp Thánh an ủi Chu Tình, khóe miệng Diệp Phàm không tự chủ được mà cong lên.  

Khỏi bệnh rồi, cùng thần chết dạo chơi một vòng, tâm lý của Diệp Thánh trở về bình thường, thậm chí có vẻ còn suy nghĩ thấu đáo hơn.  

Chu Tình phải mấy tháng trời mới lại nghe thấy Diệp Thánh gọi một tiếng “mẹ”, nước mắt không kìm được lại chảy ra.  

“Mẹ qua đây, anh hai con nói trong cái bùa này có vấn đề, có thể là nguyên nhân khiến con mắc bệnh máu trắng”, Diệp Thánh lạnh lùng nói, gương mặt mang nét thù hằn.  

Chu Tình cũng biến sắc, có luồng sát khí phát ra từ người bà ta: “Tiểu Phàm, rốt cuộc là có chuyện gì thế?”  

Diệp Phàm không nói thẳng, ngược lại cười lạnh: “Ha, danh tác nổi tiếng à…”  

Chỉ thấy tấm bừa bị rạch ra, bên trong có một miếng đá màu đỏ, giống như thạch anh, bề mặt có lớp huỳnh quang, trông rất đẹp.  

“Nếu như tôi đoán không sai, thì đây chắc là địa viêm tinh, được khai thác ở sâu dưới lòng đất, giá thành rất cao!”, Diệp Phàm giơ tấm bùa lên nói.  

Hai người không hiểu, Diệp Phàm tiếp tục: “Cái thứ này có tác dụng rất lớn với người học võ, sau khi được điều chế với công thức bí mật có thể khiến cơ thể người thay đổi, làm các cơ quan nội tạng cứng như sắt, nghe thì rất mơ hồ, nhưng là người học võ, ngoại trừ đánh đấm ra thì còn phải học cách chịu đòn, cũng chính là phòng thủ…”  

Diệp Phàm nói đơn giản, hai người ù ù cạc cạc, anh chuyển giọng: “Nhưng mà, thứ này đối với người bình thường chính là thuốc độc, cực độc!”