Trong lời nói của Diệp Phàm có hàm ý không cho phép cậu ta nói tiếp, Hàn Tuyết vẫn đang lo lắng nhìn Diệp Phàm, nên cũng không để ý đến điều này.
“Phụt!”
Toàn thân Diệp Phàm run lên, đột nhiên há miệng phun ra một ngụm máu tươi hơi ngả đen, mùi tanh hôi khó ngửi tản ra.
Đám người xung quanh lập tức lo lắng, Hoắc Dịch cũng ngừng tay lại, căng thẳng nhìn Diệp Phàm.
“Ông Hoắc, ông cứ tiếp tục đi, đây là phản ứng bình thường khi phương pháp dùng châm này k1ch thích vào cửa huy3t đạo, nếu như không phun ra máu mới là không bình thường…”
Diệp Phàm giải thích cho Hoắc Dịch hiểu, sở dĩ “Hàng Ma Trấn Hồn Châm” kì lạ, là bởi vì trong đó có một điểm đặc biệt là nghịch chuyển, công năng nghịch chuyển huyệt vị nguyên bản này rất kì diệu và khó hiểu.
Hoắc Dịch lại một lần nữa dùng châm, sau khi nhổ được một ngụm máu tươi tanh hôi ra ngoài, Diệp Phàm cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Hoàn thành một quá trình châm cứu xong, Hoắc Dịch hơn bảy mươi tuổi suýt nữa đã cạn kiệt sức lực, sức mạnh nội lực tinh khiết của ông ta đã bị tiêu hao mất bảy tám phần, chỉ có điều ánh mắt vẫn sáng ngời như ban đầu.
Diệp Phàm thấy thế thì cười một tiếng: “Ông Hoắc cứ yên tâm, chờ tôi khỏi bệnh rồi, tôi sẽ truyền lại phương pháp châm cứu này cho ông”.
“Chuyện này… Thật sao?”, trong nháy mắt Hoắc Dịch lại cảm thấy kích động, ông ta vốn muốn hỏi thử và thương lượng xem sao, để Diệp Phàm dạy ông ta mấy đường, là ông ta đã thỏa mãn rồi.
Không ngờ rằng Diệp Phàm lại muốn truyền lại hết cho ông ta. Người xưa hay nói, người có được đầu tiên chính là người giỏi nhất. Diệp Phàm truyền cho ông ta phương pháp châm cứu này, thì chính là sư phụ của ông ta. Hoắc Dịch chắp hai tay lại, khom người bái lạy Diệp Phàm.
“Ông Hoắc khách sáo quá rồi!”
Diệp Phàm gật đầu, sau đó nhìn về phía hai người Hàn Tuyết và Hoắc Thanh Thanh, nói với bọn họ: “Vết thương này của anh thế này đã ổn định rồi, sẽ không chuyển biến xấu nữa. Các em đưa Hy Hy ra ngoài trước đi, để một mình Ngọc Quân ở lại là được rồi”.
“Không được!”
Cả hai cùng đồng thanh hô lên từ chối, người đứng trong nhà lập tức sững sờ, đặc biệt là Hàn Tuyết, đôi mắt cô ngờ vực nhìn về phía Hoắc Thanh Thanh, trong mắt có một chút khó hiểu.
“Khụ khụ…”
Khuôn mặt Hoắc Thanh Thanh đỏ bừng, vội vàng giải thích: “Hàn Tuyết cô đừng nghĩ lung tung, nơi này là nhà họ Hoắc, lỡ như cần cái gì mà tôi không ở bên cạnh mọi người thì lại không được tiện lắm…”
Hàn Tuyết không nói lời nào, đôi mắt đẹp nhìn cô ta trừng trừng, khóe miệng bỗng nhiên nhếch lên, nở nụ cười.
Lần này, Hoắc Thanh Thanh càng luống cuống hơn, hai tai cô ta cũng đỏ lên: “Chị Hàn Tuyết, tôi nói thật, nếu như chị không tin thì tôi về thẳng Tụ Phúc Lâu là được…”
Ánh mắt Hoắc Thanh Thanh bối rối, cũng bắt đầu gọi Hàn Tuyết là chị.
“Phụt…”
Hàn Tuyết nở nụ cười xinh đẹp, Diệp Phàm nói vết thương đã được khống chế, sẽ không chuyển biến xấu khiến cô cũng thấy an tâm hơn một chút.
Cô giữ chặt tay Hoắc Thanh Thanh, cười như không cười nói: “Cô luống cuống cái gì thế, đây là nhà của cô, cô mới là chủ nhân của nơi này, là do tôi không suy nghĩ chu đáo thôi”.
“Không sao đâu, là do tôi không giải thích rõ ràng…”, Hoắc Thanh Thanh vội vàng xua tay, vô cùng xấu hổ, lại càng không dám nhìn thẳng vào Hàn Tuyết.